Sáng sớm, Diệp Mạc bị chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức, bình thường vào giờ này là cậu đã rời giường chuẩn bị đi làm, nhưng tối hôm qua bị giày vò lâu như vậy, Diệp Mạc ngủ còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, toàn thân đau nhức vô lực, thân thể rã rời không tài nào có đủ lực để nhấc người lên được, Diệp Mạc tắt báo thức, mừng vì hôm nay là ngày thứ bảy, nếu không nói không chừng chắc cậu thật sự liều mạng mặc cho nguy hiểm cả người đang mệt chết mà đi làm.
Diệp Mạc ngủ thẳng cẳng tới 2h chiều mới tỉnh lại, ở trên giường lăn qua lộn lại thêm nửa tiếng nữa mới chậm như rùa bò dậy đi rửa mặt, cảm giác đau nhức trên người vẫn rất rõ ràng, chế gói mì ăn đại, vì để khỏi phải cử động nhiều nên sau khi ăn xong, Diệp Mạc liền ngồi trước máy tính bắt đầu lên mạng, vốn là định xả chút nỗi lòng của mình cho khuây khoải, nhưng trong não lại không thể nào dời đi được câu nói tối qua Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Tôi sẽ không đến tìm cậu nữa, một ngày nào đó, cậu sẽ phải đến tìm tôi cầu tôi thượng cậu.”
……..
“Tiếu tổng hẹn gặp tôi là vì mục đích này sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thần Tuấn hiện lên vẻ không vui, đối mặt với một bàn yến mãn tiệc rượu mỹ thực, Diệp Thần Tuấn đến chiếc đũa cũng không cầm lên.
Lông mày kiếm sắc của Tiếu Tẫn Nghiêm bất động, ngũ quan cương nghị phủ kín một tầng lạnh lẽo quỷ dị, hắn không ưa Diệp Thần Tuấn, tên nam nhân mà trong cái miệng nhỏ nóng bỏng của Diệp Mạc trái một tiếng phải một tiếng Thần ca, lý do vì sao thì hắn không rõ.
Nếu không phải là vì có mục đích, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không có chuyện ngồi ở đây bình tĩnh đàm phán với Diệp Thần Tuấn.
“Sao? Diệp tổng không đồng ý?” Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào ghế, ngón tay lười biếng đùa giỡn dây xích tay đầu lâu trên cổ tay, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Diệp Thần Tuấn. Loại người hung hăng tàn nhẫn bá đạo như Tiếu Tẫn Nghiêm luôn có thể chỉ bằng khuôn mặt khẽ cử động cũng tạo ra cho người ta một loại áp lực vô hình.
Lúc trước lập nên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của Diệp Trọng Quang mục đích chủ yếu chính là con đường hoàng kim Diệp Thần Tuấn đang nắm trong lòng bàn tay, con đường bí mật vận chuyển Đông Nam Á độc kiêu kinh doanh vũ khí này có thể mang đến cho Tiếu Tẫn Nghiêm tài phú vô tận, càng quan trọng hơn nữa chính là, dựa vào con đường hoàng kim này, Tiếu Tẫn Nghiêm hắn có thể trở thành ông trùm vũ khí số 1 khu vực Đông Nam Á.
Nhưng sau một phen hao tổn trí lực, Tiếu Tẫn Nghiêm mới phát hiện quyền sở hữu của con đường kia đã bị Diệp Trọng Quang trước khi chết chuyển nhượng qua cho Diệp Thần Tuấn, tính toán thời gian cụ thể, Tiếu Tẫn Nghiêm suy đoán có lẽ là ngay cái lần Diệp Mạc khuyên Diệp Trọng Quang nên đem toàn bộ tài sản để lại cho Diệp Thần Tuấn, chỉ là Diệp Thần Tuấn hoàn toàn là một thương nhân bạch đạo chính kinh, thế nên đã muốn đem con đường kia bán đi, khiến cho những lão đại độc kiêu vũ khí dấy lên sóng to gió lớn.
Với thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm, muốn có được con đường này hoàn toàn có thể sự dụng đến cách bạo lực, hoặc là thực một chút âm mưu thủ đoạn, bởi vì ở trong giới ngầm ở Đông Nam Á, Diệp Thần Tuấn gần như là không có một chút danh tiếng gì, tất cả những uy tín khiến cho người khác phải kính nể anh đều là từ địa vị của Diệp Trọng Quang mang lại, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm thì không phải như thế, cái tên của hắn đối với bất kỳ ai cũng đều có lực uy hiếp tuyệt đối.
“Điều kiện Tiếu tổng đưa ra đúng là rất hấp dẫn” Diệp Thần Tuấn bình tĩnh nói “Nhưng tôi vẫn chỉ có thể thành thật xin lỗi, con đường đấy mấy ngày trước tôi đã bán nó trao tay cho thương nhân kinh doanh vũ khí lớn nhất Đông Nam Á, Phục Luân tiên sinh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ âm lãnh nở nụ cười “Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Tiếu tổng, nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin cáo lui, trong công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không tiện ở lại lâu” Diệp Thần Tuấn có thể mơ hồ cảm giác được trên người Tiếu Tẫn Nghiêm ẩn hiện khí tức quá mức lạnh lẽo, trong đôi mắt sâu thẳm cao thâm khó dò kia ẩn giấu quá nhiều toan tính, Diệp Thần Tuấn đoán rằng, Tiếu Tẫn Nghiêm có lẽ đã biết anh đang nói dối…
Cùng ngồi đàm phán với Tiếu Tẫn Nghiêm đúng là thử thách sức chịu đựng của con người, ngồi với Tiếu Tẫn Nghiêm thêm một giây nào cũng cũng đều sẽ khiến cho Diệp Thần Tuấn cảm thấy khó chịu. Diệp Thần Tuấn biết Tiếu Tẫn Nghiêm hắc đạo đều có mặt, hơn nữa thế lực của hắn mạnh mẽ hưng thịnh khó có thể tưởng tượng được, vì thế Diệp Thần Tuấn chỉ có thể giao dịch hợp tác với Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên sàn làm ăn chân chính minh bạch rõ ràng.
Tầm nhìn của Diệp Thần Tuấn khôn khéo, nhưng vẫn còn kém rất xa với lòng dạ lão đạo già đời Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Diệp tổng đi thong thả.” Tiếu Tẫn Nghiêm thờ ơ nói ra một tiếng “Triển Duy, tiễn Diệp tổng.”
“Vâng” Triển Duy đáp một tiếng, mang Diệp Thần Tuấn rời đi.
Ngay lúc Diệp Thần Tuấn đi đến cửa ra phòng VIP, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thanh âm trầm lạnh sâu xa nói ra một câu “Diệp tổng, tuổi trẻ là chuyện tốt, nhưng lựa chọn sai lầm sẽ thất bại chẳng còn gì cả, bao gồm cả mạng.” (Jian: =.=’ 26 tuổi mà có tư cách nói người ta tuổi trẻ với tuổi già hở =.=’ chừng nào ông trên 30 tuổi thì chúng ta nói chuyện sau nhé =.=’ thanh niên thời nay manh động vãi =v=)
Bước chân Diệp Thần Tuấn bỗng khựng lại, trên mặt lướt qua sắc thái phức tạp, không quay đầu lạnh, thanh thanh lạnh lùng nói “Cám ơn Tiếu tổng đã nhắc nhở” Nói xong, nhấc chân rời đi.