“Nơi này đã bị hắn chạm qua sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt, thanh âm rất thấp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Mạc đang không ngừng né tránh ánh nhìn của hắn, tay phía dưới run rẩy cố gắng nắm chặt.
“Ưm….” Diệp Mạc cắn môi dưới, thấp giọng nói một tiếng “Không có.” Diệp Mạc rất muốn thêm vào một câu: Có liên quan gì đến anh.
“Không có?” Tiếu Tẫn Nghiêm cau mày, tay đột nhiên đánh úp về phía sau Diệp Mạc “Vậy bên trong này thì sao?”
“Tiếu tổng!” Diệp Mạc đột nhiên lớn tiếng hô to thanh, “Ngài không thể như vậy.”
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi đầu, chóp mũi hầu như chạm đến gò má Diệp Mạc, âm thanh cực kỳ nhỏ “Nói cho tôi nghe, cậu một đêm có giá bao nhiêu tiền?”
Diệp Mạc không nghĩ tới Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ đối với mình sinh thú tính quá độ như thế, lẽ nào không có ai để cho hắn tiết dục sao?
“Tôi không dùng thân thể đổi tiền….” Diệp Mạc khó nhọc nói.
“Phải không?” Thanh âm tràn đầy trào phúng vang lên, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi thu tay về, vỗ vỗ trên gương mặt thanh tú của Diệp Mạc “tôi ghét nhất chính là loại người ở trước mặt tôi giả vờ tỏ ra thanh cao, cậu, giả vờ kinh tởm nhất.” Nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm buông lỏng tay ra, cũng không liếc nhìn Diệp Mạc thêm một chút nào nữa mà xoay người rời khỏi phòng.
Diệp Mạc cuống quít chụp lấy đai lưng, đối với sự khác thường vừa nãy của Tiếu Tẫn Nghiêm, nghĩ đến mà có chút sợ, mặc dù đã quen thuộc với cái tính âm tình bất định của Tiếu Tẫn Nghiêm từ lâu, thế nhưng Diệp Mạc vẫn không có cách nào hiểu thấu hắn. Chỉ là mơ hồ, Diệp Mạc phát hiện, ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn cậu giống như lần đầu tiên cậu gặp mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, vào lúc ấy, cậu như gần như xa đã bị ràng buộc vây hãm trong bóng tối của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi rời đi liền trực tiếp hướng đi tới thang máy, vẻ âm hàn trên gương mặt quá mức dọa người, khiến cho Mạnh Truyền Tân đi theo sát phía sau cũng không dám mở miệng.
Tiếu Tẫn Nghiêm không thể nào hiểu nổi lửa giận của bản thân vì sao lại từ tên nam nhân kia mà đến, hắn biết, nếu hắn còn tiếp tục ở cùng nam nhân kia thêm một giây nào nữa, hắn sẽ mất đi khống chế. Hắn cảm thấy đáng hận vô cùng, vốn là một kẻ hoàn mỹ có thể khống chế được tâm tình, ngàn năm bất biến, vậy mà lại dễ dàng bị con trai của kẻ thù một phát làm nhiễu loạn tâm tình.
Đối với tên nam nhân kia, hắn có thể đùa giỡn như thế nào cũng được, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép cậu ta có thể tác động đến 1 dây thần kinh nào của hắn.
Cửa thang máy mở ra, Tiếu Tẫn Nghiêm đang chuẩn bị bước chân vào, đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc lạnh tình cờ chạm mặt người đang từ trong thang máy bước ra, Diệp Thần Tuấn.
“Thật là vừa khéo, Diệp tổng” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm thờ ơ phát ra, đáy mắt không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.
Gương mặt tuấn tú của Diệp Thần Tuấn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức lộ ra nụ cười khách sáo tiêu chuẩn như cùng đối tác hợp tác nói chuyện bình thường “Tiếu tổng đến thăm bằng hữu sao?”
“Chỉ là đi thị sát công việc mà thôi, còn Diệp tổng, bị bệnh sao?” Vẻ lạnh lùng trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không nhìn ra chút sắc thái nào, nhưng Diệp Thần Tuấn vẫn cảm nhận rất rõ ràng địch ý toát ra từ người Tiếu Tẫn Nghiêm, bất kể ai đứng trước mặt người đàn ông này đều cảm nhận được có một loại cảm giác nguy hiểm.
“Chỉ là đến đón người thôi.” Diệp Thần Tuấn lạnh nhạt nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ tới người hắn vừa mới giữ lại ở trong văn phòng, Diệp Mạc, rất hiển nhiên, người Diệp Thần Tuấn nói đến đón chính là cậu ta.
Diệp Thần Tuấn đi ra khỏi thang máy, đồng thời Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân bước vào bên trong thang máy, thời điểm bước lướt qua nhau, đầu Tiếu Tẫn Nghiêm không chuyển động nhưng thanh âm lại hạ thấp nói “Nghe nói khi Diệp lão còn sống đã đính hôn cho Diệp tổng, không biết có thật hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT