Từ lúc bắt đầu bị Huyền Phong ôm vào trong xe tới giờ, Lăng Nghị vẫn còn nằm trong trạng thái buồn ngủ. Ở trong ngục mấy ngày qua, thân thể Lăng Nghị không được thả lỏng một chút nào cả, ngay cả là tinh thần cũng đều đã sắp đến cực hạn rồi.
Cảm giác thân thể của mình rơi vào một cái ôm rộng rãi ấm áp, theo đó có người hạ xuống trán một cái hôn dịu dàng, Lăng Nghị mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền trông thấy một dáng người anh tuấn mê người, đó lại là người Lăng Nghị nhớ nhung nhất trong suốt ba năm qua.
“Tân ca…” Lăng Nghị yếu ớt gọi lên một tiếng, mở nửa mắt lờ mờ chăm chú nhìn gương mặt Mạnh Truyền Tân đang hiện ra trước mắt, cậu thật sự rất sợ, sợ rằng chỉ cần cậu hơi chớp mắt một cái, bóng người trước mắt sẽ biến mất.
“Là anh, hiện tại đã không sao rồi.” Mạnh Truyền Tân ôn nhu nhìn Lăng Nghị. Ba năm không gặp, anh ở trong đầu đã từng nghĩ vô số lần, đứa bé trai cương nghị quả đoán kia sẽ biến thành hình dạng gì. Bây giờ vừa trông thấy, gợn sóng nơi đáy lòng càng nổi lên mãnh liệt, em ấy vẫn là thủ hạ kiên cường tuấn khí nhất của mình.
Mạnh Truyền Tân ôm Lăng Nghị vào lòng đi vào một quán trọ nhỏ. Quán trọ ở vị trí tương đối hẻo lánh, đồ vật bên trong vô cùng đơn giản, không gian cũng rất nhỏ hẹp, ngoại trừ sạch sẽ ra thì chẳng có gì đặc biệt. Quán trọ đa số là tiếp đãi những vị khách phương xa lỡ đường, công thêm trật tự nơi đây hỗn loạn, thế nên khách trọ bên trong cũng đều là long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn)
Sở dĩ Mạnh Truyền Tân chọn một quán trọ nhỏ như vậy cũng là để né tránh tai mắt ngầm của Phục Luân. Cộng thêm xung quanh đây không có camera, đi ra đi vào cũng cảm thấy an tâm. Mạnh Truyền Tân biết rất rõ, muốn rời khỏi khu vực địa bàn bao phủ của Phục Luân là chuyện rất khó khăn. Bản thân anh cũng phải ngụy trang thật cẩn thận mới trà trộn được vào vùng này, nếu có người nhận ra anh là thân tín của Tiếu Tẫn Nghiêm, tất nhiên sẽ dẫn đến bị thủ hạ của Phục Luân truy sát.
Đi tới nơi này được mấy ngày, Mạnh Truyền Tân vẫn luôn âm thầm canh chừng xung quanh nơi ở của Phục Luân. Bí mật quan sát động tĩnh ở tòa lâu đài này, mãi đến tận khi Lăng Nghị bị Phục Luân đem giao cho Huyền Phong, Mạnh Truyền Tân mới tìm được cơ hội của mình. Lái xe nhanh chóng chạy nhanh đến trước xe Huyền Phong cách đó không xa để rải đinh làm nổ lốp xe trên đường, sau đó chờ đợi thời cơ.
Mạnh Truyền Tân một mình đến cứu viện Lăng Nghị, chuyện này căn bản không có một ai biết cả. Bản thân Mạnh Truyền Tân cũng là ôm ý nghĩ cửu tử nhất sinh (9 chết 1 sống) để liều mạng đến đây. Anh từ trước đến nay luôn là người cực kỳ lý tính, vì người mình yêu mà kích động một lần, Mạnh Truyền Tân cảm thấy rất đáng, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Nhìn Mạnh Truyền Tân ở ngay trước mắt, Lăng Nghị rốt cuộc tỉnh lại, tiếp đó kinh ngạc hai mắt mở to, không thể tin nổi há miệng lớn.
Hiện thực đem Lăng Nghị bức đến tuyệt vọng, Lăng Nghị đáy lòng đã gần như buông xuôi, khi nhận ra bản thân mình đã thoát khỏi, cậu vốn vẫn còn cứ tưởng đây chỉ là trò đùa, bởi vì sẽ không có ai tới cứu cậu, kể từ cái ngày cậu nhận nhiệm vụ trở thành nằm vùng, Lăng Nghị liền biết, một khi bị bại lộ, điều chờ đợi cậu, chỉ có cái chết.
Bởi vì sự tồn tại của cậu rất nhỏ bé không đáng kể, bởi vì nếu cân nhắc thiệt hơn, sẽ không có một ai chịu vì cậu mà liều mình tìm đến nguy hiểm tới tính mạng cả. Thế nên kết cục của cậu sẽ chỉ là bị hành hạ tra tấn cho đến khi chết đi, Lăng Nghị chưa bao giờ từng nghĩ tới, thật sự sẽ có người tới cứu cậu.
“Tân ca, đúng là anh rồi.” Lăng Nghị thật sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cậu hoảng loạn nắm lấy tay Mạnh Truyền Tân, vội vã ngồi dậy khỏi giường.
“Lăng Nghị, mau nằm xuống đi, cả người em toàn là vết thương, không nên cử động mạnh.” Mạnh Truyền Tân đặt Lăng Nghị nằm xuống giường, nhìn vẻ mặt Lăng Nghị vẫn vô cùng khó tin, sắc mặt Mạnh Truyền Tân ôn hòa dịu dàng, nhẹ giọng nói “Lăng Nghị, em yên tâm. Cho dù Tân ca có phải liều mạng cũng sẽ mang em an toàn rời khỏi nơi này.”
Lăng Nghị mím mím môi, nhẫn nhịn kích động muốn bật khóc, gật đầu nói “Em thực sự là quá vui mừng, em cứ tưởng mình bị bại lộ liền trở nên vô dụng, sẽ không còn ai nhớ tới em nữa.”
Lăng Nghị khiến cho Mạnh Truyền Tân trong lòng vô cùng đau xót, sau khi giúp Lăng Nghị đắp kín chăn, Mạnh Truyền Tân ngồi ở bên giường, đưa tay ôn nhu xoa xoa Lăng Nghị “Lăng Nghị, nghe anh nói, để rời khỏi nơi này có thể sẽ phải gặp rất nhiều ngăn trở. Nhưng em nhất định phải đồng ý với anh, bất kể tương lai có thể nào, em nhất định phải sống sót, chỉ cần thành công rời khỏi nơi nay, anh liền cùng em kết hôn.”
Lăng Nghị gật đầu liên tục, sắc mặt có chút ửng đỏ lên. Mặc dù là ba năm trước khi còn là thuộc hạ của Mạnh Truyền Tân liên tục được nhìn thấy anh, Lăng Nghị cũng chưa từng thấy Mạnh Truyền Tân lại có một mặt nhu tình như vậy, vào lúc ấy, giữa hai người ngoại trừ công việc ra thì không có bất kỳ một câu nói riêng tư tình cảm nào cả. Hiện tại đột nhiên lấy phương thức của tình nhân mà nói chuyện khiến cho Lăng Nghị cảm thấy vô cùng sốt sắng.
Bất kể tương lai có gặp phải chuyện gì, có được một khắc như vậy từng tồn tại, Lăng Nghị đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Lăng Nghị, trước tiên em đi ngủ một giấc đi. Tạm thời Phục Luân sẽ không thể tìm ra được nơi này, em trước hết phải dưỡng sức cho khỏe lại, như vậy mới có thể tăng cao xác suất chúng ta thành công rời đi. Bây giờ anh ra ngoài thăm dò một chút.” Mạnh Truyền Tân nói xong mới quay người chuẩn bị rời đi, lại quay mặt lại nhu hòa nhìn Lăng Nghị một chút “Có anh canh chừng nơi này, em cứ yên tâm, cho dù là sống hay chết, Tân ca đều cùng em đối mặt.” Nói xong, Mạnh Truyền Tân mặc vào y phục màu đen, dựng thẳng cổ áo lên, rời khỏi phòng.
Mạnh Truyền Tân khiến cho Lăng Nghị rất an lòng, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng suốt ba năm qua rốt cuộc hiện tại cũng được thả lỏng. Lăng Nghị từ từ nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên lướt qua vẻ mặt gian tà của Phục Luân, nụ cười âm lãnh khủng bố kia, khiến cho Lăng Nghị giật mình choàng mở mắt.
Còn chưa tiến vào mộng đẹp liền đã gặp phải ác mộng, đây tuyệt đối là điềm báo không tốt. Lăng Nghị kéo chăn lên, phủ chăn kín đầu, thân thể tự dưng run rẩy hoang mang, cậu suýt chút nữa đã quên mất, Phục Luân đã từng kề ở bên tai cậu nhẹ giọng thì thầm nói rằng. Nếu như có một ngày tôi phát hiện ra trong lòng em có chứa một kẻ nào khác, tôi sẽ ở ngay trước mặt kẻ đó thao em đến chết đi sống lại.
Đây chỉ là lời của Phục Luân trong một cơn say. Lăng Nghị không hiểu sao lúc này cậu lại đột nhiên nhớ tới. Giống như điềm báo trước chuyện gì. Ý nghĩ như thế khiến Lăng Nghị lần thứ hai cảm thấy vô cùng bất an.
…………….
Huyền Phong nằm nghiêng người ở trên giường, tay chân bị trói lại, trong miệng cũng bị nhét vào một cục vải rách. Lúc nhìn thấy Mạnh Truyền Tân đi tới gần trước mặt mình thì vô cùng sợ hãi mở to hai mắt, thân thể tự động giãy lùi về phía sau, miệng bị nhét vải cũng ưm ưm ư ư kêu la cái gì đó.
Trước lúc đến nhà trọ này, Mạnh Truyền Tân đã trực tiếp đấm cho Huyền Phong một cú làm cậu hôn mê bất tỉnh. Lo lắng sự tồn tại của Huyền Phong sẽ ảnh hưởng đến Lăng Nghị nghỉ ngơi, Mạnh Truyền Tân đã đem Huyền Phong vào trong một gian phòng khác. Tạm thời xem như là bắt cóc.
Thiếu gia nhà giàu công tử bột được cưng chiều, bình thường hay đi theo Phục Luân thưởng thức cảnh đánh đánh giết giết, căn bản không hề nghĩ tới lại có một ngày loại nguy hiểm này sẽ giáng vào người mình. Lúc mở mắt ra phát hiện mình bị trói ở trên giường, trong khoảnh khắc đó, Huyền Phong thực sự là sợ hãi không ít.
Mạnh Truyền Tân mặt không cảm xúc đi tới bên giường, đưa tay tháo miếng vải nhét trong miệng Huyền Phong ra, vừa mới định nói chuyện, Huyền Phong đã sợ hãi la lên.
“Con mẹ nó anh có biết tôi là ai không hả?! Ông đây là Huyền thiếu đó, có thể trực tiếp điều động cả một quân đội tới, anh dám động vào tôi thử coi, ông đây sẽ khiến….A”
Huyền Phong vẫn còn chưa la hết lời, Mạnh Truyền Tân đã đem cục vải nhét vào bên trong miệng Huyền Phong rồi lấy ra một khẩu súng chĩa vào trên trán Huyền Phong, lạnh lùng nói “Bây giờ tôi sẽ lấy vải bịt miệng ra cho cậu, nếu cậu dám la lên một câu nữa, tôi lập tức xử lý cậu, nghe rõ chưa?”
Huyền Phong hiển nhiên đã bị dọa cho sợ rồi, gật đầu liên tục, chờ đến khi cục vải trong miệng được lấy ra, mới sợ hãi thấp giọng nói “Chờ một xíu…. có thể… có thể nhẹ một chút được không… tui… đây là lần đầu tiên ở phía dưới đó… tui sợ đau…”
Nghe Huyền Phong nói xong, gương mặt Mạnh Truyền Tân nhất thời đen lại “Cậu nói cái quái gì vậy? Cái gì phía trên phía dưới?”
“Anh trông đẹp trai như vậy, tới gay bar tùy tiện ngoắc ngoắc tay một cái là liền có một đống người tới với anh. Hà tất phải trăm phương ngàn kế bắt cóc tui để cường bạo làm gì a. Tui biết tui lớn lên trông rất là mê người, nhìn thấy tui là ai cũng đều sẽ không kìm lòng được muốn lên giường với tui. Nhưng mà tui từ trước tới giờ toàn là làm công không à. Đây là lần thứ nhất bị làm ở phía sau đó, thế nên anh…A”
Chẳng để cho Huyền Phong nói hết câu, Mạnh Truyền Tân lần thứ hai niêm phong cái miệng cậu ta lại. Có chút chán ghét nhíu mày, rốt cuộc anh đang trói cái tên ngu ngốc nào đây…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT