Bị chuyện máu chó xảy ra trên người mình khiến cho Diệp Mạc căn bản không có tâm trạng cùng Dương Mạc dùng cơm, sau khi nói vài ba câu chuyện xong, Diệp Mạc liền để Dương Mạc đưa mình về lại nhà hàng.
Biết Tiếu Tẫn Nghiêm còn ở nhà hàng nên Dương Mạc cũng không dám đi vào, chỉ đưa Diệp Mạc đến cửa nhà hàng rồi bảo mình có chuyện phải đi trước.
Lúc Diệp Mạc đi vào nhà hàng thì thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang ngồi trước một bàn ăn cơm trưa, hai thằng nhóc ngồi an vị ở đối diện Tiếu Tẫn Nghiêm, ba người vừa ăn vừa cười nói vô cùng vui vẻ. Tiểu Phong thỉnh thoảng xoa xoa đầu Tiểu Diệp Tử, vẻ mặt tươi cười xán lạnh, cũng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra vẻ mặt sùng bái, Tiếu Tẫn Nghiêm nói gì cũng ra sức gật đầu biểu thị đồng ý, hai mắt sáng lấp lánh nói nhỏ gì đó với Tiếu Tẫn Nghiêm.
Nhìn qua hài hòa như ba cha con đang dùng một bữa cơm trưa vui vẻ ấm áp….
Diệp Mạc nhìn cảnh tượng này, trong thoáng chốc có chút thất thần, hình ảnh như vậy chính là cuộc sống sinh hoạt mà cậu luôn mong đợi. Luôn chỉ có một mình cùng Tiểu Phong sống chung, Diệp Mạc đôi khi cũng cảm thấy rất cô đơn trống trải, có lúc Diệp Mạc quả thực muốn tìm một người cùng mình bầu bạn đến cuối đời, thế nhưng đối với những nam nữ chủ động theo đuổi cậu, Diệp Mạc thực sự không có bất kỳ hứng thú gì, giống như phần tình yêu của cậu sớm đã bị đào rỗng mất đi cảm xúc, không thể động tình được với bất kỳ người nào khác.
Diệp Mạc cũng nghĩ tới chuyện chỉ cần tìm một người đối xử tốt với mình là được, cùng chăm sóc quan tâm lẫn nhau, nhưng điều làm Diệp Mạc đau đầu đó chính là, Tiểu Phong nhà cậu thật giống như trời sinh đã bài xích hết tất cả những người theo đuổi cậu. Ngay cả Dương Mạc, bất kể có mua cho Tiểu Phong bao nhiêu đồ chơi, Tiểu Phong đối với anh ấy cũng luôn giữ thái độ thơ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn nói thầm với Diệp Mạc là đừng có quen với Dương Mạc, lý do chỉ đơn giản là thằng nhóc không thích gã đàn ông này.
Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Tiểu Phong trò chuyện vui vẻ sôi nổi, Diệp Mạc hơi có chút bất mãn. Dương Mạc đối với Tiểu Phong hao tốn không ít tâm tư mà Tiểu Phong không thèm cười với anh ấy lấy một cái. Còn cái tên Tiếu Tĩnh này, ngay lần đầu gặp mặt, Tiểu Phong đã cắn hắn một cái, vậy mà hiện tại Tiểu Phong lại tỏ ra ngoan ngoãn đối với hắn như thế.
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa thấy Diệp Mạc đi về phía mình liền vội vã đứng lên, nhanh chóng giải thích “Tôi ăn ở đây là có trả tiền.”
“Mạc ba ba, Tiếu lão ba thật là lợi hại a!” Tiểu Phong nhảy xuống ghế, kích động ôm chầm lấy Diệp Mạc “Con không muốn Tiếu lão ba đi đâu, Mạc ba ba giữ Tiếu lão ba lại có được không?”
“Tiếu… Tiếu lão ba?” Diệp Mạc nhíu lông mày lại, ánh mắt nghi hoặc rơi vào Tiếu Tẫn Nghiêm đang ngồi trên ghế với vẻ mặt không biết làm sao “Là anh dạy Tiểu Phong nói như vậy?”
“Tôi… chẳng qua là cảm thấy đứa bé Tiểu Phong này rất thông minh, thế nên….. thế nên muốn nhận nó làm….”
“Tiểu Phong, con đưa Tiểu Diệp Tử ra ngoài chơi đi, ba ba có mấy chuyện muốn nói riêng với Tiếu thúc thúc” Diệp Mạc mặt không chút cảm xúc nói, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm làm Tiếu Tẫn Nghiêm không dám ngẩng đầu lên đối diện với Diệp Mạc luôn.
Thấy ba ba mình lên tiếng, Tiểu Phong không thể làm gì khác hơn là vâng lời theo rời đi, thậm chí có chút bận tâm nhìn ông ba mới nhận của mình một chút. Tiểu Diệp Tử không biết giữa hai người lớn với nhau đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhảy xuống ghế thì rất ngây thơ chạy lại kéo áo Diệp Mạc, ngẩng đầu nhỏ lên nói, mặt đầy khẩn cầu nhìn Diệp Mạc “Thúc thúc, Tiểu Phong ca ca nói ảnh có tới hai người ba lận, con cũng muốn.”
“A.” Diệp Mạc sững sờ tại chỗ không biết nên nói cái gì.
Tiểu Diệp Tử cắn môi, giống như ra quyết định một chuyện gì đó trọng đại, rốt cuộc ánh mắt kiên định mở miệng nói “Thúc thúc, làm ba ba của con được không? Con không muốn thua Tiểu Phong ca ca.”
Diệp Mạc cười khan mấy tiếng “Chuyện này…. chuyện này… đương nhiên…. có thể” Nhìn bé Tiểu Diệp Tử dáng vẻ đáng yêu moe moe, tâm Diệp Mạc mềm nhũn ra, bé con hiểu chuyện này tính tình ngoan dịu đáng yêu căn bản không giống như ông ba của nó, nói cho cùng tựa hồ có chút tương tự như mình. Diệp Mạc ngồi xổm người xuống, cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Diệp Tử “Về sau Tiểu Diệp Tử với Tiểu Phong ca ca có thể gọi thúc thúc là Mạc ba ba có được không?”
“Được” Tiểu Diệp Tử vui vẻ nhoẻn miệng cười, theo Tiểu Phong lạch bạch chạy ra ngoài.
Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng nhất thời thở phào một cái, thật không hổ là con trai của Tiếu Tẫn Nghiêm hắn, quá không chịu thua kém.
Diệp Mạc ngồi ở đối diện Tiếu Tẫn Nghiêm, ánh mắt khôi phục âm lãnh, Tiếu Tẫn Nghiêm bảo người phục vụ lấy thêm một phần đồ ăn cho Diệp Mạc, sau đó lấy lòng cười nói “Bữa này coi như tôi mời em.”
“Đây là nhà hàng của tôi, cho dù anh không mời thì tôi cũng không cần bỏ tiền.” Diệp Mạc lạnh lùng nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, khẽ cúi đầu, như đứa trẻ nhận sai đang chờ lão sư trừng phạt.
Diệp Mạc cũng không khách khí, cúi đầu vừa dùng cơm vừa lạnh lùng nói “Anh đúng là giỏi thật đấy, ngày đầu tiên đi làm đã đánh đồng nghiệp, thượng ông chủ, hiện tại ngay cả con trai của ông chủ cũng thâu tóm được.”
Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm co giật mấy lần, không biết là đang khóc hay cười, một nhân viên mà làm được mức độ này đúng là giỏi thiệt.
“Ông chủ à…. em… muốn đuổi việc tôi sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu lên, ánh mắt hết sức tội nghiệp nhìn Diệp Mạc.
Đối diện với ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc có chút lúng túng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tựa hồ nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa hai người tối hôm qua, Diệp Mạc vội vã ho khan vài tiếng “Tôi sẽ không đuổi việc anh, có điều không phải vì anh, mà là vì Tiểu Diệp Tử, thằng bé so với kẻ làm cha như anh còn hiểu chuyện hơn nhiều.”
“Cám ơn ông chủ” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt kích động, sau đó cẩn thận từng li từng tí một hỏi “Ông chủ, em thích cái tên Dương Mạc kia à?”
“Dương Mạc anh ấy đối với tôi rất tốt, đã giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện, tôi đối với anh ấy, rất cảm kích.” Diệp Mạc cúi đầu lạnh nhạt nói.
“Tin tôi đi ông chủ, Dương Mạc thằng đấy không phải là người tốt lành gì, về sau ông chủ đừng qua lại với hắn nữa….”
“Mặc kệ Dương Mạc là hạng người gì.” Diệp Mạc ngắt lời Tiếu Tẫn Nghiêm “Anh ấy rất tốt với tôi, tôi không có cách nào từ chối…”
“Vậy tôi thì sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng nói “Nếu như tôi cũng đối xử thật tốt với ông chủ, ông chủ đồng ý cho tôi một cơ hội để theo đuổi em nhé.”
Diệp Mạc đột nhiên sửng sốt, có chút giật mình nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy nói là tối hôm qua hai người đã phát sinh chuyện gắn kết thân mật, nhưng Diệp Mạc chỉ cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm vì cứu mình nên mới vạn bất đắc dĩ đối với mình làm ra loại chuyện đó, không có xen lẫn tình cảm riêng tư nào cả.
“Ông chủ mà không nói gì là coi như ngầm đồng ý rồi đó.” Tiếu Tẫn Nghiêm kích động gần như muốn đứng lên.
“A” Diệp Mạc lại là sững sờ, vội vã xua xua tay, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hai tay lập tức đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt lấy.
“Tin tôi đi, cả đời này tôi sẽ chỉ đối tốt với mình ông chủ thôi, bất kể có xảy ra chuyện gì, tôi cũng đều sẽ thề sống chết bảo hộ ở bên cạnh ông chủ.”
Nhìn hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm sâu sắc mê người, Diệp Mạc có một thoáng thất thần, sắc mặt hơi quẫn bách thu tay về, lúng túng nói “Tôi với anh chỉ mới biết nhau chưa đến 3 ngày, anh làm sao có thể đối với tôi…”
“Có thể là chúng ta đã quen nhau từ trước rồi cũng nên.” Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ cười nói “Giống như số mệnh đã an bài vậy.” Nói rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm tháo sợi dây xích tay hình đầu lâu xuống, lần thứ hai nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, ôn nhu nói “Sợi dây xích này tôi đã đeo nó gần 6 năm, đối với tôi mà nói, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng, tôi hy vọng nó có thể giúp em nhớ lại chuyện gì đó.”
Diệp Mạc nhìn sợi dây xích tay kia, một loại tình cảm kỳ lạ dâng lên đại não, không có bất kỳ kháng cự nào, cậu cứ vậy để mặc Tiếu Tẫn Nghiêm đeo sợi dây xích kia vào cổ tay mình.
“Tôi đã mất trí nhớ 3 năm nay, tôi không biết sợi dây xích này có linh như lời anh nói không, có điều tôi sẽ nhận lấy, coi như là một phần tâm ý của anh đối với ông chủ này. Còn anh nói muốn theo đuổi tôi, tôi chỉ có thể nói là anh chuẩn bị chờ nhận thất bại đi.” Diệp Mạc ôn hòa cười cười, nhìn sợi dây xích trên cổ tay, lại có chút mê hoặc, giống như có một luồng ma lực khiến cậu không có cách nào rời mắt khỏi sợi dây xích này được.
“Không sao, tôi rất cố chấp đó.” Tiếu Tẫn Nghiêm kích động đến mức tim đập rất nhanh, sợi dây xích này đơn giản như vậy đã hóa giải được oán giận của Diệp Mạc đối với hắn, điều này nói rõ có thể ký ức trong thân thể Diệp Mạc đã sắp được thức tỉnh.
“Ăn no chưa?” Diệp Mạc vừa cúi đầu đùa nghịch sợi dây xích, vừa hờ hững mở miệng nói.