Chỉ một thoáng mà cuộc chiến sinh tử bùng nổ sắp bắt đầu, trong phòng đánh cược rộng lớn không hề có một tiếng động, hết thảy mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi ở hai phía chiếc bàn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc đặc sắc.

Tiết mục mạo hiểm kích thích như vậy, thực sự là trăm năm khó gặp một lần.

Diệp Mạc thấp thỏm bất an đứng bên cạnh Lạc Tần Thiên, vẫn không ngừng nhỏ giọng khuyên Lạc Tần Thiên, trên mặt tràn đầy lo lắng, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy ngứa mắt vô cùng, bởi vì người con trai hắn yêu nhân giờ khắc này lại lo lắng cho một thằng đàn ông khác, hắn cùng với Lạc Tần Thiên đều đang cùng phải đối mặt với nguy hiểm sẽ bị một phát súng bắn chết, nhưng người con trai kia từ đầu đến cuối không hề có một câu quan tâm đến hắn, thậm chí chẳng thèm quẳng cho hắn lấy một ánh mắt ân cần.

Khẩu súng lục cùng viên đạn được Lâm Tả Kha cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác định đây chỉ là khẩu súng bình thường thì một lần nữa đặt nó vào giữa trung tâm chiếc bàn, làm trọng tài cho trò chơi đánh cược lần này, áp lực của Lâm Tả Kha hiển nhiên không nhỏ, bởi vì mặc cho một trong hai nam nhân ở trước mặt mình đêm nay là ai chết trên du thuyền của mình thì cũng đều là sự kiện gây chấn động thế giới. Để cho những người có máu mặt xung quanh chứng kiến, Lâm Tả Kha xem như cũng vì mình mà tự thoát khỏi những hiềm nghi phiền phức.

“Đây là súng lục do tôi chuẩn bị, nếu như Lạc thiếu gia cảm thấy cấu tạo bên trong đáng ngờ thì có thể quyết định trước ai là người ra phát súng đầu tiên.” Tiếu Tẫn Nghiêm dáng vẻ tùy tiện, mặt không hề cảm xúc dựa vào ghế, khuôn mặt âm trầm cương nghị lộ ra một chút lười biếng, tựa hồ không xem những chuyện sắp xảy ra để vào mắt.

Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm ánh mắt nhẹ như không, tâm trạng càng kinh hoảng, Tiếu Tẫn Nghiêm trước nay sẽ không đánh những trận mà hắn không nắm chắc phần thắng, thản nhiên như vậy hẳn là đã tính toán kỹ tất cả rồi!

Lạc Tần Thiên tự nhiên không muốn để cho khí thế của mình thua kém Tiếu Tẫn Nghiêm, liền ngạo mạn nở nụ cười, bàn tay cầm lên khẩu súng kia, không chút do dự chỉ vào huyệt Thái Dương của chính mình, Diệp Mạc mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn chưa kịp mở ra nói chuyện, liền nghe được một âm thanh kéo cò súng vang giòn.

Súng, không kêu!

Diệp Mạc chỉ cảm thấy hai chân sắp mềm nhũn ra, thậm chí so với đương sự có khi còn hãi hùng khiếp vía hơn!

“Thật đáng tiếc!” Lạc Tần Thiên khẽ cười một tiếng, ném khẩu súng lên mặt bàn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm “Nói lại cũng phải, nếu như phát súng đầu tiên này vang tiếng thì trò chơi này liền mất đi nhiều thú vị rồi!”

Lạc Tần Thiên tuy ngoài mặt nói không sợ không sợ nhưng trong lòng bàn tay đã nhỏ ra rất nhiều mồ hôi, mặc dù anh có ngông cuồng tự phụ đến cách mấy đi chăng nữa thì cũng thừa biết rằng, trò chơi này, chính là đánh cược tính mạng!

Nếu như là đánh cược bằng chơi bài, vậy anh nắm chắc phần thắng, nhưng trận này không giống như trò đánh bạc, không phải dùng khí thế hay kỹ xảo, mà vỏn vẹn chỉ là, vận may!

Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức cầm khẩu súng lên, mà chậm rãi hướng tầm mắt nhìn về phía Diệp Mạc ở phía đối diện, đúng như hắn dự liệu, Diệp Mạc đang nhìn hắn, chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng thoáng cảm thấy an duyệt, hay là chỉ có vào lúc này, em ấy mới đem ánh mắt tập trung vào duy nhất một mình hắn, trong mắt, chỉ có mình hắn.

Lo lắng đột nhiên hóa thành bối rối, Diệp Mạc nhanh chóng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn mặt đấy, nhịp tim đột nhiên đập nhanh, nhớ đến nụ cười nhạt khi nãy nơi khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm, trong lòng mơ hồ có chút quặn đau.

Tiếu Tẫn Nghiêm cầm lấy súng, làm động tác liền một mạch, không hề ngừng lại một khắc, chống đỡ ở huyệt Thái Dương kéo cò một phát, súng vẫn không kêu, sau một khắc, súng đã trượt đến trước mặt Lạc Tần Thiên.

Diệp Mạc vẫn khẽ cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nghe tiếng cò súng vang lên, trong nháy mắt, Diệp Mạc run cả hai vai, mắt nhắm chặt lại, tâm đột nhiên co giật một hồi, loại cảm giác đó, thoáng như người đang chênh vênh nơi vách núi sắp ngã xuống đột nhiên được một bàn tay cấp tốc kéo lại, xúc cảm thực sự quá mãnh liệt.

Những vị khách đứng xung quanh tim cũng nhảy nhót run rẩy theo tiếng kéo cò súng, có người thậm chí còn rút khăn lụa trong ví tiền ra lau mồ hôi trên mặt, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng đánh cược thấp hơn nhưng vẫn khiến cho đa số mọi người đều căng thẳng đến toát cả mồ hôi, đừng nói là với một khẩu súng có sáu lỗ đạn lắp một viên đạn thật, cho dù có là cả trăm lỗ đạn lắp một viên thì sợ là cũng chắng có mấy người dám tự chĩa súng vào đầu mình, nếu như không có đủ niềm tin cùng kiên định không sợ chết, không có kẻ nào dám tùy tiện đem tính mạng của chính mình ra mà đánh cược.

Lạc Tần Thiên cầm lấy khẩu súng, nhưng không có lập tức chỉ vào đầu mình, mà quay đầu lại nhìn Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Lạc Tần Thiên anh đời này có thể đã quyết định sai rất nhiều chuyện, nhưng điều duy nhất anh không hối hận, đó là giờ khắc này dùng tính mạng để có thể có cơ hội giữ em lại bên anh…”

Thanh âm Lạc Tần Thiên rất nhẹ, Diệp Mạc nghe, viền mắt liền không khỏi chua xót lên, vị trí của Lạc Tần Thiên ở trong lòng cậu từ lâu đã thâm căn cố đế (bám rễ sâu), gặp anh từ năm cậu mới mười mấy tuổi, đến tận khi tốt nghiệp đại học, Lạc Tần Thiên đã cùng cậu trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp, đoạn thời gian thanh mai trúc mã yêu nhau say đắm này, vẫn là một góc tươi đẹp nhất hồn nhiên nhất trong ký ức của cậu. (Jian: kể cũng tội chuyện tình Thiên Mạc:(()

“Tần Thiên, chúng ta đừng đánh cược nữa….” Thanh âm Diệp Mạc nghẹn ngào “Cùng lắm em quay trở về với hắn… chỉ cần đều sống sót là tốt rồi…”

Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt âm trầm, tay đặt ở trên bàn không ngừng nắm chặt lại, hắn nhìn hai người đối diện trước mặt thâm tình với nhau, dường như toàn thân đều bị kim châm đâm buốt rát, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân, hắn vô số buổi tối nghe thanh âm người con trai kia dưới thân mình đê mê nỉ non, dúng túng em ấy mỗi đêm nhéo mặt hắn bĩu môi quở trách, ôm lấy em ấy ngủ, nhìn em ấy ngoan ngoãn đem đầu tựa ở trong ngực mình… Tất cả những điều này, thoáng qua liền vỡ vụn, nhu tình hiện tại của em ấy đã hướng về một gã đàn ông khác, tất cả, đều quay trở lại như tình cảnh của hai năm trước, chính mình lại trở về là người dưng của em ấy, thành ác ma trong mắt em ấy…

Diệp Mạc, sao em có thể tàn nhẫn đến như thế!

Lạc Tần Thiên mỉm cười nhấc tay vuốt ve mặt Diệp Mạc, an ủi “Yên tâm, anh sẽ không chết, anh còn phải mang em rời đi, đến một nơi chỉ có hai chúng ta….” Lạc Tần Thiên nói xong, đem nòng súng chỉ ở trên huyệt Thái Dương chính mình, nhắm mắt lại, bắp thịt toàn thân đều căng thẳng, mi tâm nhíu chặt, bóp cò!

Kết quả, súng không kêu!

Diệp Mạc chống đỡ trên cái ghế của Lạc Tần Thiên mới đứng vững chân, thở phào, thật giống như chính mình vừa từ cõi chết trở về.

Lạc Tần Thiên cảm thấy rất tự tin, anh biết rõ rằng, càng về sau, xác suất súng nổ càng lớn, nếu lần này anh không chết, vậy mức khả thi cái chết của Tiếu Tẫn Nghiêm trong phát súng tiếp theo càng lớn!

Súng lần thứ hai trượt tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, tầm mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm không có bất kỳ biểu lộ gì, rất tùy tiện cầm lấy khẩu súng, cũng không lập tức chỉ hướng vào đầu của chính mình, mà xoa xoa khẩu súng như xoa xoa món đồ chơi yêu thích.

“Làm sao? Tiếu tổng muốn để lại di ngôn?” Lạc Tần Thiên cười khẽ. (Jian: tính bạn Lạc trẻ trâu vl í =)))

Tiếu Tẫn Nghiêm không để ý đến Lạc Tần Thiên, mà chỉ rất chăm chú nhìn về phía Diệp Mạc, thanh âm âm trầm chậm rãi phun ra “Em có hy vọng tôi sẽ chết không?”

Diệp Mạc nghiêng đầu, không có nhìn thẳng vào hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, sắc mặt phi thường khó coi, hồi lâu mới thấp giọng nói “Nếu như… anh đồng ý để tôi đi với Lạc Tần Thiên, anh cũng không cần phải tiếp… tiếp tục nổ súng…” Diệp Mạc không nghĩ đến lời nói của mình đã không thông thuận nữa.

Vẫn chờ đợi Lạc Tần Thiên sẽ thắng, giờ giờ khắc này cậu mới đột nhiên ý thức được rằng, khi Lạc Tần Thiên thắng thì hậu quả sẽ là, Tiếu Tẫn Nghiêm chết!

Tiếu Tẫn Nghiêm! Chết?!

Diệp Mạc chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, ở trong tiềm thức của cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm là một nam nhân bất lão bất tử (Jian: quát đờ bất lão =))) không gì có thể xuyên thủng được hắn, luôn thuận buồm xuôi gió trong mọi việc, Diệp Mạc không thể nào tưởng tượng được nổi cảnh tượng Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, thân thể từ từ lạnh đi.

Nhưng giờ khắc này, hắn quả thực đang phải đối mặt với nguy hiểm!

Tiếu Tẫn Nghiêm giơ súng lên, nhưng ở trong mắt Diệp Mạc giống như hắn đang chậm rãi làm những động tác liên tiếp, Diệp Mạc ngừng thở, rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng nói “Anh không cần tiếp tục nổ súng, chỉ cần…. chỉ cần anh để tôi đi, anh liền…”

“Tôi nói rồi” Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh ngắt lời Diệp Mạc, đồng thời nhếch miệng “Để cho em đi, trừ khi tôi chết!”

Đời này, cho dù có nhiều người hơn nữa mắng chửi hắn ích kỷ đê hèn, hắn đều vẫn không thể buông tay tình yêu này được!

Lại thêm một tiếng kéo cò, kết quả, súng không kêu!

Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ cau mày, nhướng mắt nhìn về phía Lạc Tần Thiên vẻ mặt đang có chút bất an, âm lãnh nở nụ cười “Trò chơi này, quả nhiên là thời gian càng lâu lại càng kích thích.”

Đặt súng xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm không ngay lập tức đem súng đẩy về phía Lạc Tần Thiên, mà nhấn nó ở trong lòng bàn tay, tiếp tục gằn giọng nói “Còn hai phát súng, bây giờ Lạc thiếu gia hối hận, vẫn còn kịp đấy.” Tiếu Tẫn Nghiêm đương nhiên không hy vọng Lạc Tần Thiên hối hận, hắn chính là muốn cho Diệp Mạc nhìn thấy cảnh tượng Lạc Tần Thiên bị đạn bắn xuyên qua, để cho cậu triệt để mất hết hy vọng! (Jian: muôn đời ngu, thế thì em nó càng lưu luyến mãi k quên =.=’ dốt thế chứ!)

“Bớt nói nhảm!” Lạc Tần Thiên hiển nhiên có chút dễ kích động, dù là ai đến giờ phút này rồi cũng không thể trấn định nổi nữa “Tôi sẽ dựa theo quy tắc mà chơi, coi như phát súng này sẽ lấy mạng tôi, tôi cũng sẽ không không hận!”

“Không hổ là người thừa kế của Lạc gia tộc, quả nhiên khí phách hơn người” Tiếu Tẫn Nghiêm cười càng âm hàn.

Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm ở thế tất thắng âm hiểm cười, Diệp Mạc đã sớm hoang mang lo sợ, ở bên trong hoảng loạn, cậu đột nhiên đoán ra được, bên trong khẩu súng kia, có phải là có cơ quan bí mật gì không, cho dù Lâm Tả Kha đã kiểm tra qua một lượt, nhưng với thực lực của thủ hạ Tiếu Tẫn Nghiêm, muốn làm chút cải biến kỹ xảo lừa gạt trên một khẩu súng, vẫn là có khả năng.

Tài sản của Tiếu Tẫn Nghiêm không lồ như vậy, làm sao có khả năng nhẹ nhàng tự thân đưa mình đẩy tới bên bờ vực sinh tử chứ, chỉ đơn giản là vì một mình Diệp Mạc cậu, liền không thèm để ý đến giang sơn to lớn của mình nữa sao, đây là Tiếu Tẫn Nghiêm ư?

Ý nghĩ như thế, khiến cho lưng Diệp Mạc trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng, cậu gần như có thể xác định được, phát súng tiếp theo, tuyệt đối sẽ kêu!

“Tôi… tôi trở về với anh…” Diệp Mạc đứt quãng nói, sắc mặt tái nhợt nhấc chân đi về phía Tiếu Tẫn Nghiêm “Không cược nữa… không cược nữa…”

Lạc Tần Thiên kéo Diệp Mạc lại, vội vàng nói “Tin tưởng anh, anh nhất định có thể mang em đi! Nếu như không có em, đối với anh mà nói thua hay thắng cũng chẳng khác gì nhau.”

Ánh mắt Lạc Tần Thiên phi thường kiên định nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Súng đã ở trước mặt anh thì anh sẽ nổ súng, anh không tin ông trời lại mắt mù.”

Diệp Mạc đứng ngây, cảm thấy xung quanh đều triệt để yên tĩnh lại, cậu khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, phát hiện Tiếu Tẫn Nghiêm đang nở nụ cười quỷ dị nhìn cậu chằm chằm.

“Em không cần lùi về phía sau sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm khóe miệng khẽ cong, nhìn Diệp Mạc tiếp tục cười lạnh nói “Cẩn thận máu tươi một thân đấy…”

Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Mạc càng trắng bệch thêm mấy phần, tuy rằng vẫn chưa động, nhưng hai vị khách bên cạnh Lạc Tần Thiên đã theo bản năng lùi lại mấy bước.

“Tiếu Tẫn Nghiêm, ngươi không cần ở đây làm ra vẻ bí ẩn, ngươi đừng quên, nếu phát súng tiếp theo không kêu, thì người chết chính là ngươi đấy!” Trong thanh âm của Lạc Tần Thiên lộ ra tức giận rõ ràng, hung tợn nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm “Hiện tại, có thể đưa súng qua cho ta chưa?”

“Không thành vấn đề!” Tiếu Tẫn Nghiêm âm trầm nở nụ cười, tay vung một cái, đem súng trượt trên bàn đến trước mặt Lạc Tần Thiên.

Đột nhiên! Tất cả mọi người không lường trước được một màn phát sinh đột ngột, khi khẩu súng vẫn còn chưa trượt đến trước mặt Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc đột nhiên nhảy tới trước một bước, đưa tay nắm lấy khẩu súng đang còn trượt trên bàn, cấp tốc lùi về sau vài bước, đem súng chống đỡ ở trên huyệt thái dương của chính mình.

“Mạc Mạc, không nên kích động!”

“Con mẹ nó, em điên rồi sao!”

Lạc Tần Thiên cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đồng thời lên tiếng, đều đồng thời đứng phắt dậy khỏi ghế.

“Các người đừng tới đây!” Diệp Mạc hô to một tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Không ai dám lập tức tiến đến, Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt bàn tay, khí thô bạo trong lòng từ từ tích tụ, em ấy là bởi vì Lạc Tần Thiên mà làm đến mức độ này!!

“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh nghe đây!” Diệp Mạc gằn từng chữ một “Một phát súng này tôi sẽ bắn ra vì Lạc Tần Thiên, nếu như tiếng súng nổ, có nghĩa là anh đã thắng, anh có thể mang thi thể của tôi rời đi, nhưng nếu tôi không chết, vậy anh nhất định phải để cho tôi và Lạc Tần Thiên đi!”

Xung quanh bên trong phòng đều lặng im, tất cả mọi người đều như nín thở, Lạc Tần Thiên đã khủng hoảng không biết nên làm sao, chỉ có Tiếu Tẫn Nghiêm đứng sừng sững tại chỗ trầm lạnh như một pho tượng đá.

Tiếu Tẫn Nghiêm, bất luận kết quả một phát súng này ra sao, thì trong khoảnh khắc Diệp Mạc vì cứu Lạc Tần Thiên mà đoạt lấy khẩu súng kia, kết quả đã có rồi.

Người thua cuộc, là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play