Tim dường như rơi vào khẽ băng nứt, kết xung quanh tim một tầng băng tạp đâm nhói, băng hàn từng chút một đâm vào mạch máu, từ lòng bàn chân nhói lên cảm giác lạnh buốt, như có một trận cuồng phong tuyết lạnh tập kích toàn thân. Trong nháy mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm không còn nhớ nổi bản thân đang đứng ở nơi nào, trong não đều là tiếng ong ong, ngay cả suy nghĩ cũng trở lên khó khăn. Trên gương mặt lạnh lùng dần dần xuất hiện sụp đổ không thể tin nổi, vì hoảng sợ mãnh liệt mà run rẩy, bên trong không gian yên ăng, chỉ có tiếng rất nhỏ của trang giấy ma sát quỷ.

…..Nội dung nhật ký……

Ngày …. tháng… năm…..

Mình là Diệp Mạc, mình nhất định phải nhớ kỹ chuyện này, vì mình sợ rằng sẽ có một ngày nào đó ngay cả bản thân mình cũng không biết mình là ai, mình biết sẽ chẳng có ai tin tưởng chuyện sống lại, thế nên mình cũng không định giải thích với bất kỳ ai chuyện này.

Thật sự không có từ ngữ nào để diễn tả hưng phấn của mình trong giây phút này cả, vì rốt cuộc mình cũng đã thoát khỏi lao tù của tên ác ma kia rồi, hắn ta sẽ mãi mãi không ngờ được chuyện sống lại này, mình sẽ chẳng cần phải tiếp tục quỳ gối cầu xin hắn bố thí độc dược, sẽ chẳng bao giờ nhận những đòn đánh của hắn, cũng sẽ không bao giờ bị hắn hàng đêm xâm chiếm độc hại, càng sẽ không bao giờ bị hắn dùng dây xích khóa lại như con chó. Mình đã được tự do rồi, Diệp Mạc rốt cuộc cũng đã được tự do rồi!

Ngày …. tháng… năm…..

Lúc đi thăm Diệp Nhã, mình đã gặp phải tên ác ma kia, thật cao hứng a, hắn không có nhận ra mình, điều đó có nghĩa là mình chẳng cần phải tiếp tục lo lắng sợ hãi nữa, sẽ sống thật tốt, chỉ cần kiếm đủ tiền, mình có thể mang Diệp Nhã rời khỏi thành phố này, đi thật xa, vĩnh viễn rời khỏi tên ác ma này….

Ngày …. tháng… năm…..

Tại sao thân phận của Diệp Tuyền lại phức tạp đến như thế chứ? Lẽ nào trong cõi u minh, mình đã xác định mãi mãi cũng không chạy trốn khỏi lao tù ác ma kia được? Cũng còn may hắn vẫn cứ tưởng mình là Diệp Tuyền, chỉ giả vờ làm tình nhân thôi, sau khi kết thúc, còn có thể có được 20 triệu, đây là chuyện tốt, nhưng sao mình lại mãnh liệt có dự cảm không tốt như vậy? Là mình nghĩ quá nhiều rồi, nhất định là thế…

Ngày …. tháng… năm…..

Tên ác ma này sao vẫn còn điên loạn tìm mình như thế chứ? Rõ ràng hắn đã biết mình nhảy xuống vách núi không thể sống sót, tại sao hắn vẫn còn không bỏ cuộc chứ? Thật mong kỳ hạn hai tháng nhanh đến một chút, mọi chuyện kết thúc, mình sẽ không còn phải ở bên cạnh hắn nữa, hình như hắn đã ở trên người mình nhìn ra ảo giác, mình thấy sợ hãi quá, làm sao bây giờ?

Ngày …. tháng… năm…..

Ác ma quả nhiên là đang lợi dụng mình, mình thật quá đáng trách, đã hại chết ông ngoại của Diệp Tuyền, hại toàn bộ tài sản của ông đều bị hắn cướp đoạt, mình thật có lỗi với ông quá, thật muốn bạo phát, thật muốn đánh xé tên ác ma kia, tại sao bản tính của hắn lại âm độc như vậy? Tại sao thành công của hắn cứ phải giẫm đạp lên tính mạng của nhiều người như vậy chứ?

Ngày …. tháng… năm…..

Mình biết mình không đấu tên ác ma này, nhưng xưa nay mình không ngờ tới bản thân mình cho dù đã thay đổi một thân phận một hình dạng khác, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tàn hại của tên ác ma này, hắn toan tính với mình, đùa giỡn mình, đem mình tặng cho người khác, ép bức mình phải tự sát. Hiện tại cuộc sống của mình nhờ Thần ca giúp đỡ mà đang chậm rãi khôi phục lại yên bình, nhưng yên tĩnh trước bão táp như vậy lại khiến mình cảm thấy rất bất an…

Ngày …. tháng… năm…..

Tên ác ma này mỗi đêm đều đến làm nhục thân thể của mình, giống như là thói quen vậy, mình lại không thể có bất kỳ hành vi vũ nghịch nào, hắn xem mình là thế thân, xem mình là đối tượng tiết dục, làm sao bây giờ? Mình không dám phản kháng lại hắn, hắn sẽ lại dùng nắm đấm cứng rắn như đá tảng của hắn để áp chế mình. Tại sao hắn làm bất cứ chuyện gì cũng đều dùng một cách tàn bạo như vậy chứ?

Ngày …. tháng… năm…..

Ngày đó vẫn là đến rồi, thực ra mình vẫn biết mình luôn không có được tự do, chỉ cần tên ác ma này vẫn còn tồn tại, mình liền vĩnh viễn bị nhốt bên trong lao tù thống khổ của hắn, mình phải đi tìm hắn, mình không thể để cho hắn hại chết Thần ca, bất kể mình còn sống sót trở về không, mình cũng phải cho hắn biết Diệp Mạc vẫn còn sống nhưng ở nơi hắn không biết, vẫn kiên cường sống sót nhưng hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được đâu. Mình chính là muốn cho hắn phải khổ sở như thế, tìm kiếm cách nào cũng sẽ không có kết quả…

Ngày …. tháng… năm…..

Quá tốt rồi, Tần Thiên anh ấy vẫn còn sống, hóa ra, hóa ra anh ấy vẫn chưa chết, thế giới của mình sống lại rồi, hóa ra ông trời vẫn còn quan tâm đến mình như vậy, ở thời điểm mình chán nản bất lực nhất lại đem Tần Thiên trả lại cho mình, mình muốn cùng Tần Thiên rời khỏi cái thành phố này, rời khỏi ma trảo của tên ác ma kia…

Ngày …. tháng… năm…..

Hi vọng cùng tuyệt vọng cứ liên tục ập đến nhiều lần như vậy, mình thực sự không biết mình có thể chống đỡ thêm bao nhiêu lần nữa đây, mình cuối cùng không thể cứ mãi ở bên trong chán chường mà chết đi. Phải, trải qua bao phong ba bão tố tên ác ma kia gây ra cho mình, mình đến giờ phút này vẫn còn bình yên vô sự, sớm đã một thân tường đồng vách sắt rồi, một Lạc Tần Thiên làm sao có thể đánh đổ được mình, mọi người cũng sẽ chẳng thương hại mình, nhưng kể từ giờ trở đi, mình sẽ không né tránh không buông xuôi nữa, vì Diệp Nhã, cho dù sống chẳng ra sống chết không ra chết, mình cũng nhất định phải sống tiếp, Lạc Tần Thiên không cần mình nữa, hai năm qua mình đã tuyệt vọng biết bao, anh ấy chưa từng xuất hiện lấy một lần, anh ấy lại xuất hiện vào thời điểm mình bất lực chán nản nhất, rồi lại bỏ rơi mình lần nữa, để lại cho mình đi đến bước tuyệt vọng nhất. Anh ấy có gia tộc, có đại nghiệp của anh ấy, còn mình sẽ chỉ là gánh nặng của anh ấy mà thôi.

Ngày …. tháng… năm…..

Đêm tối đó, ngay tại bước ngoặt u ám nhất của mình, tên ác ma đó đã nói với mình rằng hắn yêu mình, mình không thể tin được hắn sẽ nảy sinh tình cảm với mình trong khi mình đang mang hình dáng của Diệp Tuyền, có thể là hắn ở trên người mình nhìn thấy quá nhiều dáng vẻ quen thuộc của mình lúc trước, cho nên mới đáng thương ở trên người mình tìm kiếm cảm giác vui mừng, hắn thả cho mình tự do, nhưng lại tuyên bố theo đuổi mình, thực sự là buồn cười, tên ác ma như hắn trước nay không thích hợp nói chuyện yêu đương, bị hắn yêu chính là bị đánh rơi vào tầng mười tám địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh, vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi sống không bằng chết, bị hành hạ dằn vặt, hắn như vậy mà có tư cách nói lời yêu mình sao?

Ngày …. tháng… năm…..

Mình thay đổi rồi thì phải? Lại trở nên không kiên định như vậy, hình như mình không còn hận tên ác ma kia nữa, mình cứ nghĩ rằng bởi vì không hận mà từ giờ đối với hắn mất đi cảm giác, nhưng,,, lại dần dần không chống cự được tình cảm dịu dàng của hắn, có thể là trong lòng mình đã quá mức cô độc trống trải nên hắn mới dễ dàng ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, nhất định là như vậy, nhất định mình phải khiến bản thân mình trở nên thật bận rộn mới được….

Ngày …. tháng… năm…..

Hắn mỗi đêm đều đến chỗ mình ăn cơm tôi, cho dù mình có lạnh lùng đối với hắn như thế nào, hắn cũng vẫn ôn nhu với mình, cười nói với mình, mình kháng cự hắn hôn môi, hắn liền chỉ dám ôm mình thôi, mình chưa từng nghĩ đến tên đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại này lại cũng có thể nhu tình như vậy, vì mình mà hắn thật sự thay đổi, không phải giam cầm với đánh đập buộc mình phải khuất phục, mà là từng bước chậm rãi lấy lòng mình, cách làm của hắn hoàn toàn ngược lại với tác phong làm việc của hắn, cách làm này lại khiến mình không có cách nào tiếp tục lạnh lùng nữa…

Ngày …. tháng… năm…..

Mình lại chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của hắn, bất tri bất giác lại còn tăng thêm mấy món ăn buổi tối nữa chứ, lẽ nào mình thật sự đã trở nên hèn hạ đến không thể cứu chữa mới chấp nhận để hắn hôn môi với sờ soạng mình, trái tim mình bây giờ hỗn loạn quá, loại rung động mơ hồ kia khiến mình lo sợ khi ở trước mặt hắn, bắt đầu ngầm đồng ý tất cả hành vi không đứng đắn của hắn, không những không chống cự, mà còn không căm ghét nữa…

Ngày …. tháng… năm…..

Lẽ ra điều khiến mình hiện tại cảm thấy kinh hãi hẳn phải chuyện phát hiện bản thân sống lại, linh hồn tráo đổi, nhưng không ngờ tràn ngập ở trong đầu mình lại là hình ảnh hắn ôm Diệp Tuyền, và cả gương mặt không chút cảm xúc của hắn khi lạnh lùng đi lướt qua bên cạnh mình, mình biết hắn nghĩ Diệp Tuyền là mình, nhưng mình vẫn thấy rất khó chịu, nhiều đêm triền miên thân thiết như vậy ở trong mắt hắn đến cùng là cái gì vậy?

Hắn ôm ấp Diệp Tuyền vì cậu ta mang dáng vẻ của mình như vậy, lẽ nào cảm tình hắn dành cho “Mạc Mạc” trở về nhiều như vậy? Còn “Diệp Tuyền” cùng hắn mỗi đêm liền chẳng còn là cái thá gì sao?

Ngày …. tháng… năm…..

Hắn không trở lại nữa, mình lại khôi phục cuộc sống của một người, thế nhưng mình lại không có cách nào gạt bỏ đi được phần mất mát trong lòng, vô thức mình đã quen thuộc với sự tồn tại của hắn, cho dù có không muốn thừa nhận đến cách mấy đi chăng nữa thì mình cũng không có cách nào ngăn cản được thứ tình cảm mãnh liệt kia sản sinh ra, hóa ra chỉ cần không hận hắn, tất cả tình cảm cũng có thể trắng trợn không kiêng dè nảy sinh ra ở trong đầu mình, mình nhớ hắn, rất muốn nhìn thấy hắn, có thể điều này không phải là tình yêu, chỉ là mình không chịu nổi cô đơn nên mới kích động như vậy, dù là thế nào, hiện tại mình thật sự cần hắn….

Ngày …. tháng… năm…..

Tùy tiện lật qua lật lại nhật ký mình đã viết, mới phát hiện nội dung bên trong mỗi một tờ đều có liên quan đến hắn, cũng khó trách, toàn bộ ký ức bên trong thế giới của mình đều bị hắn chiếm đóng, từ lúc lần đầu gặp gỡ hắn, đã bắt đầu bị hắn mạnh mẽ truyền vào hận, bởi vì hận quá sâu nên hình ảnh về hắn mới có thể tồn tại rõ ràng như vậy, bất kể có vui sướng hay tuyệt vọng đến thế nào, mình vẫn không thể quên được hắn, bây giờ có lẽ hắn đang ôm Diệp Tuyền trong lòng mà ngủ say, ở trong lòng hắn, mình đã chẳng có chỗ trống nào nữa…

Ngày …. tháng… năm…..

Hắn lại tới nữa rồi! Chẳng biết tại sao hắn đã có một “Mạc Mạc” rồi mà vẫn còn đến nơi này tìm mình chứ? Mình có thể nhìn ra là hắn buồn bực, nhưng mình sẽ không thuận theo hắn nữa, hai cánh tay của hắn đã ôm lấy Diệp Tuyền, trên người hắn thậm chí có mùi của Diệp Tuyền, tất cả những thứ này khiến cho mình cảm thấy căm ghét. Kỳ thực mình đã thất bại, triệt để thất bại, bởi vì mình ghen, mình đố kỵ với Diệp Tuyền.

Mình cứ nghĩ rằng mình có thể vẫn sẽ tiếp tục giả vờ không để ý, tiếp tục làm ra khuôn mặt lạnh lùng vô cảm để đối mặt với hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, tim mình sẽ rất đau, mình vốn không học được cung thuận, không học được dịu ngoan, ở trước mặt hắn mình thường xuyên mang một thân đầy gai nhọn sẵn sàng xù lông bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại, đột nhiên mình muốn ôn nhu đối với hắn, thậm chí muốn cười với hắn…

Ngày …. tháng… năm…..

Hắn muốn kết hôn, mà mình thì muốn rời khỏi thành phố X, mình không biết chuyện này có tính là chạy trốn hay không, chỉ là vừa nghĩ tới hắn cùng người khác mỉm cười đi vào lễ đường, trong lòng liền mơ hồ đau nhói, mình rất rất muốn nói cho hắn biết thân phận thật sự của mình, nhưng mình biết rõ hắn sẽ không tin mình đã sống lại, lại càng không tin vào chuyện linh hồn tráo đổi, khi chuyện này xảy ra ở trên người mình, mình đã từng rất sung sướng, nhưng giờ khắc này, tâm trạng mình lại vô cùng nặng nề, loại cô quạnh đơn độc này không ai có thể thấu hiểu được.

Mình biết chờ khi mình trở lại thành phố X, hắn sẽ không bao giờ giống như trước đây yêu sủng mình, cũng sẽ không bao giờ đối với mình làm ra một bàn món ăn gia đình thơm ngon mà khen không dứt miệng. Hắn chỉ có thể ôm Diệp Tuyền kia, từ từ quên lãng Diệp Mạc thật sự. Rất thống khổ! Rất đau lòng! Giống như có cái gì đó đang cắn xé trái tim, bên tai chỉ có tiếng vang của hắn, rất muốn lại nghe hắn gọi mình một tiếng, Mạc Mạc….

Ngày …. tháng… năm…..

Không biết tại sao trước khi đi lại còn lấy quyển nhật ký này ra viết thêm một phần, xem ra mình thật sự đã thay đổi rồi, có điều xem như đây là phần cuối cùng vậy. Chờ sau nửa tháng nữa mình quay trở về, mình sẽ đem quyển nhật ký này thiêu hủy, không cần thiết phải viết nhật ký nữa, bản thân mình thực sự là ai cũng không còn quan trọng, Diệp Tuyền nói không sai, nếu không được người khác thừa nhận, mãi mãi cũng sẽ không trở thành chân tướng, cả thế gian này nhất định đều sẽ cho rằng người sai nhất định là mình.

Chờ khi mình rời khỏi thành phố X rồi, hắn có nhớ mình hay không? Có hay không đột nhiên cảm thấy thiếu thốn đi cái gì đó? Có lẽ hết thảy mọi chuyện đều đã quá trễ rồi, phần yêu thương này mình chỉ có thể lúc không ai biết được viết xuống trang giấy, có lẽ chính là khi hắn nói sẽ không làm ra chuyện thương tổn mình nữa, thì mình liền đã yêu hắn. Mình thật sự rất nhớ hắn, rất muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh hắn, nói với hắn rằng. Tiếu Tẫn Nghiêm, em yêu anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play