“Cậu có vẻ như đang sợ tôi sẽ nói gì đấy với Tiếu Tẫn Nghiêm.” Diệp Mạc nhìn chằm chằm Diệp Tuyền, tiếp tục lành lạnh nói “Tôi nghĩ cậu sẽ không đơn giản chỉ là ở lại bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm nhỉ!”
Diệp Tuyền hơi thay đổi sắc mặt, nhưng liền cấp tốc khôi phục lại vẻ bình thường “Anh ấy yêu tôi rất sâu đậm, hơn nữa thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu của tôi, từ trước tới giờ chưa có ai yêu chiều tôi đến như thế, vừa được sủng ái bảo vệ, lại có vinh hoa phú quý, thế nên tôi muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh anh ấy.”
“Lý do này nghe cũng thật có lý.” Diệp Mạc khẽ cười một tiếng “Nhưng không phải người cậu yêu là tên đàn ông tên Phục Luân kia sao?”
Diệp Tuyền đột nhiên quay đầu, có chút giật mình nhìn Diệp Mạc, vẻ bình tĩnh ung dung trên mặt rốt cuộc biến mất, trầm giọng nói “Xem ra tôi có được ký ức của cậu, cậu cũng có được của tôi.”
Điều này quả thật Diệp Tuyền không nghĩ đến, nếu như nam nhân trước mắt này biết không ít quá khứ của cậu, vậy kế hoạch của cậu cùng Phục Luân, nam nhân này có thể cũng sẽ đoán được.
Khi linh hồn của Diệp Tuyền chiếm giữ thân thể Diệp Mạc, lúc đấy Diệp Tuyền vẫn còn đang hôn mê, lại rơi vào tay của Phục Luân, Phục Luân nhìn bề ngoài, biết được nam nhân này chính là bảo bối mà Tiếu Tẫn Nghiêm yêu đến chết đi sống lại, mới cho người dùng phương thức tốt nhất điều trị cho cậu ta, chờ đến khi sống lại sẽ dùng cậu ta như đòn sát thủ sử dụng để đối phó với Tiếu Tẫn Nghiêm. Chỉ là Phục Luân không hề ngờ tới, khi nam nhân này tỉnh lại trong một khắc nhìn thấy hắn, lại bất thốt kêu lên một tiếng “Phục gia”
Trong mấy ngày tiếp theo, Phục Luân thông qua “Diệp Mạc” này hỏi dò cùng quan sát, rốt cuộc đã tiếp thu được chân tướng khó tin này, người mà hắn vẫn đang điều trị kỳ thực lại chính là Diệp Tuyền yêu hắn say đắm.
Linh hồn tráo đổi, lại có chuyện như vậy!
Sau khi hết kinh ngạc thì lại là hưng phấn, vốn còn đang suy nghĩ làm sao để lợi dụng nam nhân này để đạt được mục đích đánh trọng thương Tiếu Tẫn Nghiêm, không ngờ bây giờ lại dễ như ăn bánh.
Phục Luân dùng Diệp Tuyền để trao đổi với Tiếu Tẫn Nghiêm con đường hoàng kim mà Diệp Trọng Quang để lại, cũng ngầm ra lệnh cho Diệp Tuyền ẩn nấp bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm.
Quả thực đúng là một mũi tên bắn hai con nhạn, cho dù có bảo Diệp Tuyền giết chết Tiếu Tẫn Nghiêm thì cũng là chuyện quá mức dễ dàng.
“Vậy quả thật cậu ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm là có mục đích khác!” Sắc mặt Diệp Tuyền vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng từ từ lại dấy lên nỗi bất an, không biết là vì ai.
“Cậu định nói cho Tiếu tổng? Cậu cho rằng anh ấy sẽ tin cậu sao?” Diệp Tuyền bất thốt lên, nói ra rồi mới phát hiện, như vậy sẽ chỉ làm căng thẳng của mình bị bại lộ.
“Xem ra cậu đúng là gián điệp do tên biến thái Phục Luân kia phái tới ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm.” Dò xét đến tâm tư Diệp Tuyền, Diệp Mạc chẳng chút kiêng dè mà nói thẳng ra, chính là muốn để cho Diệp Tuyền phải căng thẳng, tốt nhất là làm cho cậu ta ở trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm giấu đầu hở đuôi.
“Tôi biết cậu từng bị Tiếu Tẫn Nghiêm yêu đến ngược đãi, mà cậu cũng hận anh ta thấu xương, không ngừng muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng thất bại.” Diệp Tuyền nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng, cố ý đào bới đến vết sẹo trong lòng Diệp Mạc.
Sắc mặt Diệp Mạc quả nhiên trở nên khó coi, nếu không phải là Diệp Tuyền nói ra những lời này, Diệp Mạc thậm chí đều đã quên đi, cậu đối với Tiếu Tẫn Nghiêm căm hận đến mức nào, Diệp Mạc cau mày không vui nói “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Tôi có thể lấy từ Tiếu tổng được một khoản tiền, cậu có thể dùng tiền đó để rời khỏi thành phố X, đến lúc đó tôi sẽ đánh lạc hướng chú ý của Tiếu tổng, như vậy cậu có thể thuận lợi rời khỏi thành phố X, đây không phải là điều cậu luôn mong muốn sao?”
Diệp Tuyền bình tĩnh nói ra kế hoạch của chính mình, chỉ có tống khứ Diệp Mạc đi chỗ khác, cậu mới sẽ không có bất kỳ nỗi lo nào để đi đánh cắp tình báo cơ mật từ Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc đột nhiên cười thành tiếng “Diệp Tuyền, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại thành phố X, nơi nào cũng sẽ không đi!”
Lúc trông thấy Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Tuyền xuất hiện, tiếp đó lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm áp lên tường làm nhục, ý nghĩ rời đi quả thực đã lướt qua trong đầu Diệp Mạc, thế nhưng hiện tại, nghe được Diệp Tuyền nói như vậy, Diệp Mạc đột nhiên không muốn đi nữa. Phải! Dựa vào cái gì chứ, cậu đã không còn sợ hãi Tiếu Tẫn Nghiêm dùng sức mạnh cưỡng bức uy hiếp mình nữa, hơn nữa ở thành phố X, cậu có sự nghiệp của mình, có bạn bè của mình, dựa vào cái gì mà cậu vì tạo nên không gian tình ái hài hòa cho Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Tuyền mà phải rời đi, huống gì, sủng ái của Tiếu Tẫn Nghiêm vốn không phải dành cho chính bản thân Diệp Tuyền, dựa vào cái gì mà cậu ta lại ỷ vào sủng ái của Tiếu Tẫn Nghiêm để đuổi cậu đi.
Cậu sẽ không đi! Có đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không rời khỏi thành phố X một bước!
Nhìn thấy kiên định nơi đáy mắt Diệp Mạc, trên mặt Diệp Tuyền xuất hiện vẻ không kiên nhẫn “Cậu thật giống như vẫn còn coi mình là Diệp Mạc, tôi cho cậu biết, hiện tại, Diệp Mạc, là tôi! Cho dù tôi có bảo Tiếu tổng giết cậu, anh ấy cũng sẽ chẳng chút do dự.”
Diệp Mạc không giận, nhún vai làm như không có vấn đề gì, nói “Bất cứ lúc nào, xin đợi!”
Diệp Mạc làm sao lại không biết chứ, nếu như Diệp Tuyền thật sự khẳng định Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ nghe lời cậu ta giết chết cậu, thì hiện tại cậu ta việc gì phải phí lời uy hiếp cậu rời đi.
Đã lâu không thẳng thắn nói chuyện như vậy, Diệp Mạc trong lòng một trận thoải mái, quả nhiên cùng Diệp Tuyền đối thoại, chính mình vẫn chiếm thế thượng phong. Nếu nói là bị áp bức thì chỉ có ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, tên ác ma kia mỗi lần nói chuyện chưa tới ba câu liền động thủ…
Diệp Tuyền siết chặt bàn tay, muốn nổi giận nhưng chỉ có thể cố nén.
Diệp Mạc đang đắc ý, vô tình lại nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đứng cách đó không xa đang nhìn về phía cậu bên này, hai mắt sắc bén trừng trừng như muốn một đao chém cậu ra. Hiển nhiên là hắn đang cho rằng Diệp Mạc đang ở trước mặt người yêu hắn nói những điều không nên nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức đi tới, tựa hồ rất lo lắng “gian tình” của hắn cùng Diệp Mạc sẽ bị Diệp Tuyền phát hiện.
Diệp Mạc hơi ngửa đầu, quay về phía Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa, lộ ra ánh mắt khiêu khích, thật giống như muốn nói, anh dám bắt nạt tôi nữa xem, tôi lập tức đem hết chuyện xấu của anh kể cho người yêu anh nghe.
Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực vô cùng tức giận, cả người căng thẳng, hận không thể dùng ánh mắt mình để lột da tróc thịt Diệp Mạc ra, nếu không phải ở đây nhiều người sẽ gây chú ý, Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ không chút do dự mà đem Diệp Mạc nhấn ở boong thuyền, đại chiến ba trăm hiệp. (Jian: thánh nhận của con một lạy =.=)
Diệp Mạc trong lòng dương dương tự đắc, nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm tức giận mà không làm gì được, cảm thấy có một loại cảm giác báo được thù rất vui vẻ, chưa bao giờ thoải mái thế này!
Diệp Tuyền thấy Diệp Mạc nhìn về một phía mà trừng trừng mắt, nghi hoặc quay người nhìn theo, mà Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Tuyền đã chú ý nhìn về phía mình bên này thì lập tức quay người đi hướng khác, xem như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục cùng người khác trò chuyện. Trong lòng âm thầm căm tức, nếu như nam nhân kia thật sự nói ra cái gì với người yêu hắn, hắn đêm nay tuyệt đối sẽ làm cho cậu ta cả đời không xuống giường được! (Jian: lạy bố, trong đầu k nghĩ ra được cái gì khác à =.=)
Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng bị Diệp Tuyền nhìn thấu động tác trốn tránh, rốt cuộc khiến cho Diệp Mạc không nhịn được mà cười to lên, Diệp Mạc gập bụng cười đến không đứng lên nổi, đây quả thật là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế của tên ác ma ngông cuồng tự cao tự đại này.
Quả thực là hả hê lòng người!
Diệp Tuyền nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa quay lưng lại, lại liếc nhìn Diệp Mạc bên cạnh đang nằm nhoài tay lên thanh vịn mà cười lớn, nhẫn nại trong lòng rốt cuộc lên tới cực điểm.
“Diệp Mạc, tôi nhớ hình như cậu không biết bơi!” Diệp Tuyền đột nhiên nói ra một câu, làm cho Diệp Mạc đang trong trận cười lớn tỉnh táo lại.
“Phải, thì sao?” Diệp Mạc không nghĩ gì quá nhiều, bật thốt lên “Muốn khoe với tôi là cậu bơi rất giỏi à?”
Diệp Tuyền đã học bơi, mà Diệp Mạc thì trời sinh vịt lên cạn, cho dù thân thể có tráo đổi thì Diệp Mạc cũng không có được kỹ năng này của Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền đột nhiên một cước đạp lên đoạn hàng rào bảo hộ, quay đầu nhìn Diệp Mạc nhẹ nhàng nở nụ cười “Ở trong mắt Tiếu tổng, tôi không biết bơi, còn cậu thì biết, có điều bây giờ tôi là Diệp Mạc, cậu lại là Diệp Tuyền, Tiếu tổng nhất định sẽ cứu tôi!”
Nụ cười của Diệp Tuyền khiến da đầu Diệp Mạc tê dại, mới vừa muốn mở miệng hỏi, Diệp Tuyền đột nhiên chống tay lên thanh rào chắn, vòng chân qua phía sau hàng rào chắn trên boong tàu, sau đó vươn mình ngửa ra đằng sau.
Diệp Mạc hoảng rồi, cho dù cậu có không ưa tên Diệp Tuyền này, thế nhưng bản năng của cậu vĩnh viễn cũng không cho phép cậu thấy chết không cứu, liền nhanh chân bước về phía trước, kéo tay Diệp Tuyền lại, trong nháy mắt, Diệp Tuyền đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Diệp Mạc, chân dùng sức đạp thanh sắt, ra sức lôi kéo, kéo Diệp Mạc đồng thời cùng rớt xuống biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT