Người hầu xếp đầy những món ăn tinh xảo trên bàn ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi từ trong phòng đi ra ngoài thì đi tới sảnh bên ngoài biệt thự, rút một điếu thuốc ra hút, sau đó mới vào chỗ ngồi trước bàn ăn, cả một ngày chưa ăn uống gì, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm không đụng đũa mà lại rót cho mình một ly rượu, chất lỏng cay nồng nóng bỏng chảy vào đốt cháy lục phủ ngũ tạng, gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt hờ hững tịnh tọa, một hồi lâu, mại rót cho mình một ly rượu.
Chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu vào rồi, lúc này Diệp Mạc mới từ trên lầu đi xuống, có vẻ như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, giọt nước theo cần cổ trắng nõn chảy vào trong áo. Tay Diệp Mạc vịn lấy cầu thang, vẻ mặt lạnh lùng như băng, trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, gương mặt lạnh lùng ấy thật sự rất xa lạ.
Cậu ta đã từng khúm núm, ở trước mặt hắn hoảng sợ run rẩy, hắn đã từng đem cậu ta mang tặng cho người khác, ép cậu ta đến mức đường cùng phải tự sát, đánh cậu ta, làm nhục cậu ta. Sau khi nói với cậu ta, hắn muốn lấy mạng Diệp Thần Tuấn, cậu ta bỗng trở nên mạnh mẽ cứng cỏi, thậm chí đối với hắn quyết tâm cá chết lưới rách, đối đầu với hắn đến cùng. Nhưng giờ khắc này, cậu ta giống như một cái xác không hồn, bất kể có gặp đả kích lớn bao nhiêu hay thậm chí là bị người khác cưỡng bức, cậu ta cũng đều chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Không giống như một đứa trẻ sau một đêm trưởng thành, mà là giống một người già từng trải nhìn thấu sự đời.
Nếu như nói Diệp Mạc từng ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm là ra vẻ cứng cỏi, như vậy hiện tại, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, trái tim Diệp Mạc đã triệt để mất đi cảm giác sợ hãi rồi, khoảng không gian bao trùm lên thế giới của cậu ta là một màn đêm u ám, cậu ta đã hoàn toàn buông xuôi chán chường, cho dù hắn có dùng cách gì mạnh mẽ giam giữ cậu ta ở bên cạnh, cậu ta cũng sẽ không thuận theo hắn. Thế nên thống khổ, hắn so với nam nhân này còn sâu hơn.
Từ lúc mới bắt đầu, mục đích của hắn vốn dĩ rất đơn giản, ở trên người nam nhân này giảm bớt nỗi nhung nhớ đối với Diệp Mạc, tìm kiếm loại cảm giác thanh khiết mỹ hảo giống như của Diệp Mạc, nhưng giờ khắc này, cậu ta lạnh lẽo vô hồn, Tiếu Tẫn Nghiêm cái gì cũng không thể cảm nhận được, năm đó giam cầm Diệp Mạc, là bởi vì hắn yêu Diệp Mạc sâu tận xương tủy, thế nên bất kể Diệp Mạc nghĩ như thế nào, hắn cũng đều không buông tha. Nhưng “Diệp Tuyền” này lại không giống như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm rất rõ ràng, cậu ta đối với hắn chỉ là thế thân của Diệp Mạc, hơn nữa hiện tại, Lạc Tần Thiên đã vứt bỏ cậu ta, khiến tâm cậu ta nguội lạnh, không còn giống như Diệp Mạc, hắn cũng chẳng còn cảm nhận được khí tức ôn hòa bi thương mỹ hảo thuộc về Diệp Mạc từ trên người cậu ta nữa.
Giết cậu ta?! Bởi vì cậu ta là con trai Hạ Hải Long? Bởi vì cậu ta muốn cứu Diệp Thần Tuấn mà lừa gạt hắn? Kỳ thực… không nỡ, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận điều đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu, nhìn kỹ Diệp Mạc, Diệp Mạc vẻ mặt lãnh đạm, giống như xung quanh đều là không khí, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, không nói một lời, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị động, cậu lúc này cái gì cũng không muốn nghĩ tới, hiện tại cậu đang cực kỳ đói bụng, thế nên chỉ muốn ăn thật no.
Nếu đã không chết được, vậy thì cứ tiếp tục sống, còn sống thế nào, điều đó không đáng quan tâm…
“Ăn xong, cậu có thể đi.” Tiếu Tẫn Nghiêm uống ly rượu, hờ hững nói “Cậu có thể tiếp tục cuộc sống như trước.”
Diệp Mạc dừng đũa, ngẩng đầu lên, không rõ là đang trào phúng, hay là đang xem thường, khóe miệng hơi cong, nở nụ cười “Cảm ơn, Tiếu tổng.”
Đột nhiên siết chặt ly rượu trong tay, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, nỗ lực khắc chế tâm tình, giọng điệu của Diệp Mạc thể hiện rõ là cậu chẳng sợ gì cả, chẳng có gì đáng quan tâm đối với cậu nữa.
Quả thực, hiện tại Diệp Mạc chính là mang thái độ có thể chịu chết bất cứ lúc nào, thậm chí còn hận Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức dùng súng bắn chết mình.
“Diệp Tuyền, nghiêm túc trả lời tôi một vấn đề.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nghiêm lại, cả người cũng ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Mạc, trịnh trọng hỏi “Làm sao cậu biết được chuyện của tôi và Diệp Mạc.”
Động tác của Diệp Mạc rõ ràng cứng đờ lại trong thoáng chốc, mặc dù rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng, nhưng vẫn để lại cho Tiếu Tẫn Nghiêm quá nhiều nghi hoặc, ít nhất khiến cho hắn xác định, quả thực nam nhân này có bí mật không thể cho ai biết được.
“Cái này có quan trọng không? Cho dù tôi có nói, Diệp Mạc của anh cũng không trở lại được.” Thanh âm của Diệp Mạc rất bình tĩnh, cúi đầu dùng muỗng uống canh, tâm tình che dấu dưới hàng lông mi dài mảnh. Đây là một bí mật nhất định cậu sẽ mang theo trong bụng đến lúc chết, mãi mãi cậu cũng sẽ không nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm, mãi mãi hắn sẽ không biết.
Cậu nói bí mật này ra với Lạc Tần Thiên, cho rằng anh ấy là người duy nhất có thể hiểu được cậu, cậu thật sự cần có người hiểu cậu để cậu có thể chia sẻ, thế nên ngay đêm Lạc Tần Thiên xuất hiện, cậu đã liều lĩnh nói ra. Thế mà kết quả, lại buồn cười đến cực điểm.
Ở trên thế giới này, không ai biết cậu là ai? Cậu dùng lớp da của Diệp Tuyền lừa gạt cả thế giới, rồi cả thế giới lãng quên con người thật của cậu, sẽ không có ai biết được trong lòng cậu chua xót cô độc như thế nào, với thân thể xa lạ này.
Một thân xác khác, một linh hồn khác, ký ức chen lẫn với ký ức của chủ nhân cũ, bị dày vò giống như người tâm thần phân liệt, Diệp Mạc từ lúc chiếm cứ thân thể này, vẫn cứ phải chịu đựng như vậy, chỉ là, không ai biết.
“Thật sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm lắc nhẹ ly rượu trong tay, sắc mặt âm trầm, giống như đang lẩm bẩm.
Kỳ thực hắn đã sớm tiếp nhận cái chết của Diệp Mạc rồi, chỉ là, trong lòng vẫn có một loại kích động mãnh liệt không tên, khiến cho hắn vào cơn mộng nửa đêm luôn cảm nhận được Diệp Mạc đang ở bên cạnh hắn, gần đến nỗi đưa tay ra là có thể chạm tới. Chính bởi vì như vậy, hắn mới rơi vào tỉnh trạng lúc mơ lúc tỉnh, bức thiết cần đến một thế thân.
Thế nên hắn đối với “Diệp Tuyền”, quả thực, có một chút gì đó gọi là tình yêu chân thành.
“Vậy tôi đổi vấn đề.” Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục gằn giọng nói “Tối hôm qua, cậu tuyệt vọng muốn chết, rốt cuộc là vì Lạc Tần Thiên, hay là vì tôi?” Vấn đề này hắn tối hôm qua đã hỏi, hắn muốn biết đáp án, lý do, ngay cả hắn cũng không rõ nữa.
Diệp Mạc làm như không nghe rõ câu hỏi của Tiếu Tẫn Nghiêm, đặt đũa xuống, dùng khăn ăn trong tay lau miệng, lạnh nhạt nói “Tôi no rồi.”
Thật ra Diệp Mạc không ăn được nhiều lắm, chỉ là, cậu thực sự không thể tiếp tục ngồi lại nữa, cậu đã buộc chính mình không tiếp tục suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm lại luôn gặn hỏi mãi, hắn chỉ nghĩ là cậu vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Lạc Tần Thiên, không biết được rằng cậu đã yêu Lạc Tần Thiên suốt 7 năm trời.
Khởi tử hoàn sinh, để rồi bị vứt bỏ, loại đả kích này, cậu vẫn là tiếp tục chống đỡ, hay là nên đi cảm tạ Tiếu Tẫn Nghiêm đây? Ở bên cạnh hắn, cậu chính là chết không ra chết, sống không ra sống.
Diệp Mạc từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh nhạt nói “Cám ơn đã khoản đãi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc đang xoay người rời đi, từng bước chân lưu loát dứt khoát tựa hồ như mỗi một bước đều đạp vào tâm của hắn, hắn trước giờ không biết được nội tâm của bản thân lại mềm yếu như vậy, rốt cuộc là từ khi nào, chính mình bắt đầu cảm nhận được nỗi thống khổ bi phẫn muốn hung hăng đập phá mọi thứ xung quanh, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng vô cùng.
Quả nhiên, hắn vẫn là không thể từ bỏ được nam nhân này, bởi vì không cam lòng, bởi vì không muốn vậy.
Khi Diệp Mạc đi tới cửa phòng ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở miệng, âm thanh nặng nề “Tôi sẽ đối xử ôn nhu với cậu giống như Diệp Thần Tuấn, vậy nên cậu đừng chống cự khi tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu” Nói cách khác, sẽ không đánh cậu, làm nhục cậu, càng sẽ không để cậu rơi vào tuyệt vọng, chỉ cần có thể đến gặp cậu.
Giống như đang trần thuật, nhưng trong giọng nói lộ ra loại thanh âm ti cung mà cầu (hạ thấp mình để cầu xin) lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến nay Tiếu Tẫn Nghiêm dùng đến, hắn nhiều năm máu lạnh vô tình giết chóc không chùn tay, giờ khắc này lại vì một nam nhân mà không tiếc thả xuống uy nghiêm quân vương. Kỳ thực hắn có thể giam cầm cậu ta như năm đó giam cầm Diệp Mạc, bởi vì hắn có năng lực này, thế nhưng, sau khi mất đi Diệp Mạc, hắn mới chậm rãi cảm thấy hối hận, nếu như năm đó không phải vì phẫn nộ mà hành hạ dằn vặt Diệp Mạc, nếu như hắn ôn nhu cưng chiều Diệp Mạc, có thể, cho dù cậu ta không yêu hắn, cũng sẽ quen thuộc sự tồn tại của hắn. Lúc trước bởi vì thù hận che mờ đôi mắt, hắn đã làm ra quá nhiều chuyện tàn nhẫn đối với Diệp Mạc, cậu ta chung quy cũng chỉ là một thân thể người bình thường đơn bạc gầy yếu, tại sao hắn lại tàn nhẫn như vậy…
Diệp Mạc dừng chân, nhưng không quay đầu lại, lãnh đạm mở miệng “Anh muốn sao cũng được! Tôi vẫn ở ngay thành phố X, anh muốn lấy mạng tôi, tôi sẽ đứng trước mặt anh, anh muốn thượng tôi, tôi cũng sẽ chủ động cởi sạch quần áo mở chân ra, thê nên, anh không cần phí sức tìm thủ đoạn đối phó tôi.”
Hình tượng của Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc cắm rễ quá sâu, thế nên cậu chẳng thể nào hiểu được nhu tình trong lời của Tiếu Tẫn Nghiêm, cũng mất đi cảm giác muốn đánh trả lại.
Thật ra, Diệp Mạc đã không còn hận Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu đã lòng lặng như mặt nước hồ, năm đó cho rằng hắn giết chết Lạc Tần Thiên nên mới thù hận hắn như vậy, nhìn thấy hắn tâm kế thủ đoạn hại người không chơp mắt nên mới ghê sợ hắn như vậy, hiện tại, Lạc Tần Thiên không chết, cậu không có vết thương nào trên người, tính mạng cũng không bị hắn nắm trong lòng bàn tay nữa. Chỉ là, hồi ức bị hắn dằn vặt thành tàn phế, giam giữ tiêm độc vào khiến cậu như xác chết di động kia, làm cho Diệp Mạc khó có thể thuyết phục chính mình tiếp nhận Tiếu Tẫn Nghiêm.
Khi Diệp Mạc đi ra khỏi biệt thự thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện không có bất kỳ người nào đi theo, mới xác định, Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự buông tha chính mình.
Sắc trời đã tối, gió mát lạnh rung, Diệp Mạc không gọi taxi, yên tĩnh đi ở ven đường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thành phố X thường hay có mưa, giờ khắc này trên bầu trời nhìn không thấy một ngôi sao, Diệp Mạc ngửa mặt lên, đờ người ra nhìn bầu trời đen kịt.
Kỳ thực cuộc sống của cậu không có thay đổi gì, Tiếu Tẫn Nghiêm buông tha cậu, thế giới của cậu vẫn giống như trước, không có Lạc Tần Thiên, vẫn là chỉ có một mình cậu, chỉ là, tâm quá mệt mỏi rồi, không có khí lực tạo dựng mơ ước đến tương lai, ít nhất là khó có thể khôi phục lại sự tích cực lạc quan như lúc trước, thậm chí ngay cả nụ cười cũng mang theo chua xót bi thương.
Diệp Mạc trở lại nhà lúc trước, bởi vì cứ nghĩ sẽ rời đi không quay trở lại nữa, thế nên bên trong mọi thứ đều đã được Diệp Mạc lau dọn sạch sẽ không một hạt bụi.
Trằn trọc suốt một đêm, kết quả lại trở về.
Diệp Mạc trực tiếp nằm nhoài trên ghế salông liền bắt đầu ngủ, cậu chỉ muốn ngủ thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Cứ như vậy, qua hai ngày rồi ba ngày, Diệp Mạc vẫn chán chường nằm ru rú trong nhà, đói bụng thì nấu mì ăn liền nhét tạm vào bụng, ăn xong lại tiếp tục nằm ì trên salông, cứ như vậy, trên bàn bên cạnh salông đều là hộp mì ăn liền.
Vì tránh có người quấy rầy, Diệp Mạc lấy pin điện thoại di động ra quăng vào một xó, giống hệt như đã hoàn toàn tách rời bản thân với thế giới bên ngoài. Nhiều ngày sau, chuông cửa bị người nào đó liên tục nhấn vào, Diệp Mạc lúc này mới thiếu kiên nhẫn ngáp dài một cái, uể oải bước ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, Lê Cửu liền bị bộ dạng tóc tai rối tung quần áo nhếch nhác dọa cho phát sợ, hét lên quái dị, sau đó dùng lực lắc lắc vai Diệp Mạc, tựa hồ như muốn xác định Diệp Mạc có còn tỉnh táo hay không.
Lê Cửa trực tiếp xông vào bên trong nhà, mùi mì ăn liền dày đặc khiến cậu ta ghê tởm phát nôn, vừa mắng chửi Diệp Mạc vừa mở tung hết toàn bộ cửa sổ ra cho bay bớt mùi, xoay người phát hiện, Diệp Mạc lại lấy một tấm chăn bọc người lại lười biếng nằm trên salông bắt đầu ngủ.
“Đệt! Con mẹ nó cậu đến cùng bị gì vậy hả?” Lê Cửu quát ầm lên, đem Diệp Mạc từ salông lay lay kéo dậy, hận không thể vả cho Diệp Mạc hai bạt tai.