Bởi vì chuyện của Văn Phương Húc nên mấy hôm nay tâm trạng của Trang Duy không được tốt cho lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc, cho nên không ai phát hiện tâm trạng cậu khác lạ như thế nào.

Trong lòng Trang Duy hiểu rõ, cho dù cậu có nói sao đi nữa, Văn Phương Húc cũng sẽ không thay đổi quyết định, cho nên không cần phí lời nữa. Mà quan hệ giữa cậu và Văn Phương Húc e là không có cách nào trở lại như lúc trước, bất đồng về nguyên tắc không có cách nào để cứu vãn.

Chiều hôm đó Quý Sâm qua nhà Trang Duy đưa thiệp mời tiệc tất niên cho cậu, Trang Duy chỉ nghe Quý Sâm gọi đến nói một câu, cụ thể là thư mời gì thì không nói rõ.

Sau khi Quý Sâm vào nhà thì đưa một tấm thiệp mời màu đen chữ ánh kim cho Trang Duy, sau đó rửa tay rồi đi vào nhà bếp tự pha cà phê đem ra.

Trang Duy mở thiệp mời ra, là tiệc tất niên của YC.

“Là họp mặt cuối năm sao?” Trang Duy nhìn ngày ghi trên tấm thiệp “Có phải là hơi sớm rồi không?”

Bình thường tiệc tất niên của công ty đều sau ngày lễ Giáng sinh, gần tết dương lịch, nhưng lần này YC lại tổ chức vào giữa tháng.

“Đa số các nghệ nhân cuối năm đều phải tham gia các chương trình của đài truyền hình lớn, còn có mở concert đầu năm cho nên tổ chức sớm một chút, tạo điều kiện thuận lợi cho các nghệ nhân tham gia đầy đủ hết” Quý Sâm giải thích.

Trang Duy gật đầu, nghệ nhân ký hợp đồng với YC không tính là nhiều nhưng chọn bất kỳ ai cũng đều không hề tầm thường. Cuối năm cũng là thời điểm các đài truyền hình lớn tổ chức chương trình cuối năm, những nghệ nhân nổi tiếng không thể không đến, cho nên ai cũng rất bận, không dễ gì có thời gian trống.

Thật ra cậu cũng nhận được lời mời từ một số đài truyền hình nhưng đều bị Quý Sâm từ chối, bởi vì cuối năm cậu có một sự kiện vô cùng quan trọng – Show thời trang của More.

Chuyện này còn có lợi hơn việc đến các đài truyền hình.

Cầm tách cà phê đã nấu xong ra sopha ngồi, Quý Sâm nói lịch trình đã sắp xếp cho Trang Duy. Ngoài một chuyến bay đến Pháp thì Trang Duy tạm thời vẫn chưa nhận thêm công việc nào quan trọng. Như vậy cậu cũng có thời gian đi thăm ông ngoại, thư giãn một chút chuẩn bị nghênh đón công việc năm sau.

“Có một tin tốt đây” Quý Sâm cười nói “More tuy rằng chưa đăng quảng cáo nhưng đã có không ít các thương hiệu nước ngoài bắt được tin tức đã bắt đầu liên lạc với tôi, nếu như thuận lợi, sang năm công việc của cậu ở nước ngoài sẽ tăng lên, có thể quay lại thị trường nước ngoài rồi”

“Ừ” Thật ra sau khi về nước, sự phát triển ở nước ngoài của Trang Duy đã bị đình trệ, đây là một chuyện vô cùng đáng tiếc, dù sao Thiên Ảnh không có cách nào tranh thủ được tài nguyên ở nước ngoài cho cậu. Mà hiện nay, cậu lại có cơ hội quay lại thị trường quốc tế đúng là một chuyện đáng để ăn mừng.

Không biết tuyết đã rơi bên ngoài từ lúc nào nhưng có lẽ sẽ không quá lớn, trong ngày tuyết rơi, có thể ngồi trong phòng uống một tách cà phê nóng là một chuyện vô cùng hưởng thụ.

Điện thoại của Quý Sâm reo lên, là thông báo tin nhắn.

Quý Sâm lấy điện thoại ra xem một chút, sau đó nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, mỉm cười cúi đầu nhắn tin trả lời.

Trang Duy không làm phiền cậu ta, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy tuyết tĩnh lặng khiến người ta có một cảm giác nhàn hạ lại thoải mái, dường như có thể quên đi rất nhiều chuyện phiền muộn.

Quý Sâm ngồi nhắn tin gần nửa giờ, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi, Quý Sâm vẫn ngồi đó gửi tin nhắn làm Trang Duy có chút hiếu kỳ, Quý Sâm chưa bao giờ nhắn tin với ai lâu như vậy.

“Gửi tin nhắn cho ai vậy? Người quen sao?” Trang Duy hỏi, cậu không phải muốn dò xét chuyện cá nhân của Quý Sâm, chỉ là có hơi tò mò, dù cho Quý Sâm không trả lời cũng không sao.

Quý Sâm cũng không hề che giấu, thoải mái nói “Tín Viễn”

Trang Duy hơi bất ngờ nhướng mày, khi còn ở Paris, Quý Sâm khá thân với Ứng Tín Viễn, Trang Duy vẫn biết nhưng gửi tin nhắn qua lại nhiều như vậy, trước giờ cậu lại không phát hiện ra.

“Xem ra hai người nói chuyện rất hợp” Trang Duy mỉm cười.

“Tín Viễn hiểu biết rất rộng, nói chuyện với anh ta có thể học hỏi không ít” Quý Sâm nói.

“Cũng khó trách” Ứng Tín Viễn có thể trở thành trợ lý đặc biệt của Cố Diễm chứng tỏ năng lực phải hơn người bình thường rất nhiều, Quý Sâm có thể học hỏi một chút cũng tốt “Các cậu đang nói chuyện gì?”

Quý Sâm để điện thoại xuống, cười trả lời “Anh ta nói thành phố N hôm nay có tuyết, nói tôi không có chuyện gì thì không cần ra ngoài”

Trang Duy nhìn Quý Sâm – Chỉ có mỗi chuyện này mà nhắn tin qua lại nhiều như vậy? Hơn nữa, Ứng Tín Viễn lại có thời gian để nhắn tin nhắc nhở Quý Sâm sao… Cái này đúng là có hơi quan tâm rồi, nhưng Ứng Tín Viễn trước giờ là người tỉ mỉ, quan tâm Quý Sâm vài câu cũng không có gì là lạ.

Xem đồng hồ, Quý Sâm đứng dậy “Được rồi, tôi đi về trước, trang phục dự tiệc cậu tự chọn đi, đến giờ tôi sẽ đến đón cậu”

“Ừ, lái xe cẩn thận” Trang Duy nhắc.

“Biết rồi” Quý Sâm đổi giày, phất tay với Trang Duy rồi ra về.

Tiệc tất niên của YC bao trọn căn phòng hội nghị lớn nhất của một khách sạn năm sao, mời đến đều là người của công ty, không có người ngoài, từ nghệ nhân đến nhân viên đều được mời đến toàn bộ. Ngoài một số người phải ra nước ngoài quay phim hoặc có lịch trình ở nước ngoài, những người khác đều đến đông đủ.

Vì để bầu không khí tự nhiên, YC không bày bàn mở tiệc mà dùng tiệc buffet, mọi người đông như vậy ăn uống hay tán gẫu đều rất thuận tiện. Vì buổi tiệc chỉ mời trong nội bộ cho nên các nghệ nhân cũng không cần phải mặc trang phục rườm rà quá, bầu không khí cũng gần gũi hơn.

Lúc Trang Duy và Quý Sâm đến thì đa số nghệ nhân đã có mặt rồi, Kiều Sở Khâm cũng đang đứng nâng ly rượu nói chuyện với nghệ nhân. Vài ba nghệ nhân tương đối thân thiết đứng chung với nhau, hoặc là nâng ly cạn chén tán gẫu mấy tin đồn thú vị, hoặc là ngồi trên sopha thưởng thức món ăn… Nói chung không khí rất hài hòa, giống như là gặp mặt trong gia đình.

Trang Duy chú ý tới một người đàn ông nho nhã lịch sự đứng cạnh Kiều Sở Khâm, tuổi tác người này chắc cũng xấp xỉ Kiều Sở Khâm nhưng chiều cao hơi thấp hơn một chút, khí chất lãnh đạm làm người ta cảm thấy đây là người hơi khó gần, nhưng nhìn thái độ của những nghệ nhân đứng xung quanh nói chuyện với hai người họ có vẻ rất tôn trọng người nọ, thỉnh thoảng nói vài ba câu với người đàn ông đó, có vẻ như rất quen thuộc.

Quý Sâm lấy hai ly nước từ chỗ bồi bàn, đưa một ly cho Trang Duy. Trang Duy không uống rượu, mà Quý Sâm lại là người lái xe nên cũng không uống. Tuy nói trong buổi tiệc uống rượu không ít nhưng cũng không có quy định không thể không uống rượu. Trước khi mời tiệc, công ty còn nhấn mạnh, nếu lái xe thì không cho phép uống rượu, cho nên hai người không uống rượu cũng không có gì lạ.

“Đi chào hỏi tổng giám đốc Kiều đi” Quý Sâm nói.

“Ừ” Trang Duy gật đầu, đi cùng Quý Sâm qua chỗ Kiều Sở Khâm.

“Hey, Trang Duy đến đây này” Một số nghệ nhân đứng xung quanh Kiều Sở Khâm thấy Trang Duy đi qua bên này đều nhiệt tình chào hỏi cậu.

Những người này đều là tiền bối của Trang Duy, cậu cũng lễ phép chào hỏi từng người.

Mấy người chào hỏi vài ba câu xong thì cũng không ở lại quá lâu, kéo nhau đi qua bàn tiệc buffet lấy thức ăn, chừa không gian cho Trang Duy và Quý Sâm.

“Tổng giám đốc Kiều, tôi và Quý Sâm mời anh một ly” Trang Duy nâng ly về phía Kiều Sở Khâm.

Quý Sâm cũng nâng ly “Tôi và Trang Duy đến YC chưa lâu nhưng vẫn được quan tâm rất nhiều, cảm ơn tổng giám đốc Kiều. Sau này xin được anh chỉ bảo nhiều thêm”

“Từ khi Trang Duy đến YC, biểu hiện vẫn luôn rất tốt, chụp ảnh quảng cáo cũng rất đẹp, có thể ký hợp đồng với Trang Duy cũng là kiêu hãnh của YC. Đương nhiên, trong này vẫn có không ít công lao của Quý Sâm” Kiều Sở Khâm mỉm cười “Năm sau hi vọng các cậu tiếp tục cố gắng, đứng vững ở thị trường quốc tế, nhưng cũng không cần bỏ qua tài nguyên trong nước, tranh thủ được nhiều đại diện phát ngôn toàn cầu, đào tạo một siêu sao quốc tế mới”

“Anh yên tâm, tôi và Trang Duy nhất định sẽ tiếp tục phấn đấu” Đôi mắt Quý Sâm sáng ngời lên.

— Siêu sao quốc tế, có câu nói này của Kiều Sở Khâm chẳng khác nào YC đã hứa sẽ dốc toàn năng lực để nâng đỡ Trang Duy.

Ba người vui vẻ chạm ly, uống cạn rồi mới đổi ly khác.

Trang Duy nhìn người đàn ông vẫn đứng bên cạnh Kiều Sở Khâm “Người này là?”

Kiều Sở Khâm mỉm cười trả lời “Các cậu vẫn chưa gặp, đây là người yêu của tôi – Hạ Ngự Trạch, tổng giám đốc bộ phận pháp luật của Cố thị, đồng thời cũng là cố vấn pháp luật của YC. Em ấy không đến YC thường xuyên cho nên vẫn chưa kịp giới thiệu với hai người”

Trang Duy có hơi bất ngờ nhìn Kiều Sở Khâm và Hạ Ngự Trạch, cậu không nghĩ Kiều Sở Khâm sẽ giới thiệu người yêu mình tự nhiên như vậy, hơn nữa đối phương còn là một người đàn ông. Lại nhớ đến thái độ hòa nhã của những nghệ nhân ban nãy khi nói chuyện với Hạ Ngự Trạch, xem ra trong công ty ai cũng biết chuyện này cả rồi.

Là một người đồng tính luyến ái, có thể phóng khoáng không kiêng dè giới thiệu lẫn nhau với người khác như vậy là một chuyện rất hạnh phúc, đây không chỉ nói lên quan hệ của họ rất vững chắc mà còn là tình yêu sâu nặng dành cho đối phương.

Quý Sâm cũng kinh ngạc nhìn Kiều Sở Khâm và Hạ Ngự Trạch, cười nói “Tổng giám đốc Kiều và luật sư Hạ thật xứng đôi”

Ánh mắt Quý Sâm rất chân thành, ý cười xuất phát từ thật tâm, câu nói chân thành khiến người ta cảm nhận được thành ý bên trong. Đương nhiên đây cũng là suy nghĩ từ đáy lòng của Quý Sâm, không phải là a dua nịnh hót, Kiều Sở Khâm và Hạ Ngự Trạch từng tiếp xúc với biết bao nhiêu người cũng nhận ra được đây là lời nói thật lòng của cậu ta.

“Cám ơn” Kiều Sở Khâm mỉm cười.

Hạ Ngự Trạch cũng cười cười, gật đầu với Quý Sâm.

Trang Duy lễ phép đưa tay ra với Hạ Ngự Trạch “Luật sư Hạ, rất hân hạnh được biết anh”

“Nghe tên đã lâu, rất hân hạnh gặp cậu” Hạ Ngự Trạch cũng bắt tay lại.

Lúc này, trợ lý đi tới bên cạnh Kiều Sở Khâm, nói “Tổng giám đốc Kiều, gan ngỗng mới vừa được chuyển tới, có cần thông báo với đầu bếp chế biến ngay không?”

Kiều Sở Khâm nhìn Hạ Ngự Trạch “Bây giờ ăn luôn?”

“Cũng được” Hạ Ngự Trạch mỉm cười gật đầu, trong sự lãnh đạm có nhiều thêm một phần ôn nhu.

“Đi thông báo với đầu bếp đi” Kiều Sở Khâm nói với trợ lý.

Trợ lý vâng một tiếng rồi đi ra.

Kiều Sở Khâm cười cười với Trang Duy và Quý Sâm “Hôm nay Ngự Trạch vẫn chưa ăn trưa, tôi đưa em ấy đi ăn trước, các cậu cứ tự nhiên”

“Được, luật sư Hạ đi ăn trước đi” Trang Duy mỉm cười đáp lại.

“Xin lỗi không tiếp đãi các cậu được” Hạ Ngự Trạch cười với hai người, sau đó được Kiều Sở Khâm nắm tay đi tới bàn ăn bên kia.

“Tình cảm giữa tổng giám đốc Kiều và luật sư Hạ thật tốt” Quý Sâm cảm thán một câu.

“Ừ” Trang Duy nhìn bóng lưng của bọn họ, tâm trạng có chút ước ao. Vừa nãy cậu thấy có người lấy một phần gan ngỗng trên bàn buffet nhưng Kiều Sở Khâm chắc là sẽ không chọn loại đó cho Hạ Ngự Trạch. Nghe ý của trợ lý có lẽ là mới được vận chuyển bằng máy bay đến, có thể thấy được đây là tâm ý của Kiều Sở Khâm đối với Hạ Ngự Trạch, e là ở đây cũng không có ai dám nẫng tay trên của phu nhân đại boss đâu.

Trang Duy và Quý Sâm đi qua bàn buffet, định lấy thức ăn xong sẽ qua nói chuyện với các tiền bối, trên sopha bên kia ngồi không ít nghệ nhân và người đại diện, Trang Duy và Quý Sâm vừa đi qua liền được bọn họ nhiệt tình kéo vào tán gẫu, Trang Duy nói không nhiều nhưng cũng xen vào đôi ba câu, bầu không khí vẫn rất gần gũi.

Đang lúc nói chuyện vui vẻ, phòng tiệc đột nhiên yên lặng hẳn đi, Trang Duy không hiểu lắm nhìn theo tầm mắt của mọi người thì bất ngờ phát hiện Cố Diễm cũng đến đây.

Không giống với khi bắt chuyện cùng Kiều Sở Khâm, trong phòng tiệc không có ai dám chủ động bước lên chào hỏi Cố Diễm, ai cũng đứng yên nhìn anh. Chỉ có Kiều Sở Khâm đang ngồi trên ghế sau khi thấy anh thì đứng lên mỉm cười, chờ anh đi qua đó.

Cố Diễm trực tiếp đi thẳng tới chỗ của Kiều Sở Khâm, Hạ Ngự Trạch không đứng dậy, chỉ gật đầu với Cố Diễm một cái, không nói câu nào. Cố Diễm gật đầu lại, ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngự Trạch, ba người bắt đầu nói chuyện với nhau, bầu không khí rất tùy ý. Phòng tiệc cũng dần dần náo nhiệt lên, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có người vô tình nhìn đến chỗ Cố Diễm nhưng không ai dám nhìn thẳng vào anh.

Sự xuất hiện của Cố Diễm đúng là khiến Trang Duy có chút bất ngờ, cậu không biết hôm nay Cố Diễm trở về, nhưng nghĩ lại, Cố Diễm cũng đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu mọi chuyện.

Thu tầm mắt lại, Trang Duy tiếp tục tán gẫu với mọi người, cũng không định chào hỏi Cố Diễm. Dù sao Cố Diễm là ông chủ, cậu là nghệ nhân của công ty, tiền bối trong công ty còn không dám đến quấy rầy ba người Cố Diễm, Kiều Sở Khâm và Hạ Ngự Trạch nói chuyện, cậu càng không cần đi.

Đợi Trang Duy từ tốn xử lý hết phần thức ăn trong dĩa thì đã là nửa tiếng sau, nghệ nhân cũng tụ tập bên đây càng đông, có lẽ là do nói chuyện nãy giờ đã mệt rồi, bây giờ ai cũng chọn thức ăn xong rồi qua đây ngồi nghỉ một chút.

Uống hết ly nước trong tay, Trang Duy định đi lấy ly khác thì phát hiện có người đi tới sau lưng cậu, xung quanh cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

Trang Duy xoay đầu lại liền thấy Cố Diễm đang đứng đằng sau mình.

“Ăn no chưa?” Cố Diễm hỏi, nét mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Trang Duy lại rất ôn hòa.

“Tổng giám đốc Cố…” Trang Duy không nghĩ là Cố Diễm sẽ chủ động đến tìm mình, dù sao chuyện hai người quen biết nhau ngoài Kiều Sở Khâm ra thì không có ai biết được.

“Ừ, tôi đã nói với Sở Khâm, cậu ăn xong rồi thì chúng ta đi về trước” Cố Diễm nói.

Trang Duy biết cậu đi về trước cùng với Cố Diễm là không ổn lắm nhưng gặp mặt Cố Diễm, cậu lại khó mà từ chối được, thật ra mấy hôm nay cậu rất nhớ Cố Diễm, mặc dù chỉ có thể nhớ ở trong lòng.

“Đi thôi” Cố Diễm rất tự nhiên cầm tay Trang Duy kéo cậu đứng lên từ sopha, sau đó nắm tay cậu đi ra khỏi phòng tiệc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play