Tâm trạng của La Chu rất phấn khởi, anh không chú ý gì đến mọi người đang tụ tập trước sân khấu, mà đi ra phía sau. Lam Nguyệt đã tẩy trang xong và đang ra khỏi phòng hoá trang. La Chu dịu dàng nói:

- Lam Nguyệt, em diễn rất tốt! Nếu như đến hôm công diễn em vẫn diễn được như thế này, theo anh nghĩ, chẳng mấy mà em sẽ thành công.

- Thật thế sao? Nhưng em không thích nổi tiếng. - Lam Nguyệt nói với giọng uể oải.

- Không, em nhất định sẽ trở thành một diễn viên rất nổi tiếng, em có thể đóng phim điện ảnh và truyền hình, có thể thành công rực rỡ, đến lúc đó đừng quên anh đấy nhé! - La Chu cười nói.

Lam Nguyệt lắc đầu:

- Anh không hiểu em rồi! Xin lỗi, em về trước đây!

La Chu nhìn theo hướng cô bước đi, bỗng nói với theo:

- Lam Nguyệt, hôm nay anh mời em ăn cơm tối.

- Xin lỗi anh, hôm nay em không rỗi! - Lam Nguyệt lạnh lùng trả lời, rồi nhanh chóng khuất dần.

Cô ta thật khó nắm bắt, La Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

- Anh thích cô ta, đúng không? - Phía sau một giọng nữ vang lên.

- Ai? - La Chu quay đầu lại, hóa ra là Tiêu Sắt.

Bộ mặt Tiêu Sắt thật khó coi, cô là người mừng giận lộ ra mặt, cô cay nghiệt nói:

- Người ta không muốn đi với anh đâu, anh đừng cố sức nữa.

- Em nói thế là có ý gì?

- Đừng giả bộ nữa, lúc đầu hứa cho tôi đóng vai nữ chính, bây giờ sửa lại kịch bản, công chúa lại biến thành vai phụ, thật không công bằng. Tôi biết, cô ta đẹp hơn tôi, nên đi đâu anh cũng bênh vực cô ta, đúng không? Cô ta là đứa con gái không biết ngượng, anh đã ngủ với cô ta rồi chứ gì?

Tiêu Sắt không kìm được mình, đặc biệt là câu nói sau cùng. Cô hiểu rằng những cố gắng trước kia của cô là phí công vô ích. Cô vẫn luôn chiều chuộng và nghe lời La Chu, thậm chí còn có những mơ ước với anh ta. Còn bây giờ, lòng ghen ghét như một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, làm mất hết lý trí, giống như vai cô đóng trong vở kịch.

- Tiêu Sắt, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn thôi!

La Chu cũng rất bực, anh lớn tiếng nói với Tiêu Sắt.

Môi Tiêu Sắt trề ra, cô lạnh lùng nói:

- Anh nhất định sẽ phải hối hận!

Thế rồi cô vội vàng đi vào trong rạp, khi đi đến cửa, cô nhìn thấy Bạch Bích - người bạn thân nhất của mình, cô vùi đầu vào vai bạn. Bạch Bích đưa tay ra vuốt tóc cô, nói nhẹ nhàng:

- Đây là số phận rồi, bạn tôi ạ!

Một cơn gió thu thổi tới, Tiêu Sắt toàn thân run lên, cô ngẩng đầu lên nói nhỏ với Bạch Bích:

- Vứt mẹ nó cái số phận đó đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play