*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuông điện thoại vang lên, Thích Phỉ Nhiên nghe máy, là mẹ anh gọi tới, hỏi tại sao anh không ở nhà. Thích Phỉ Nhiên nói mình ăn cơm ở ngoài cùng đồng nghiệp, một lát mới về, mẹ anh liền liên miên cằn nhằn không dứt, nói cha anh bị bệnh đang nằm trong viện, lúc nào rảnh thì vào thăm. Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, chỉ hỏi mẹ anh là cát mèo của Niên Niên đã đổi chưa, nhanh chóng chuyển chủ đề lên con mèo, không nói đến cha anh nữa.

Cúp máy xong, Thích Phỉ Nhiên nhìn thoáng qua Thư Hạ giống như một con mèo ướt lông ngồi ở ghế phó lái. Thư Hạ trừng to mắt nhìn theo anh, Thích Phỉ Nhiên hơi giật mình, sau thấy cậu mãi không chớp mắt, mới vươn tay huơ huơ trước mặt cậu “Còn say?”

Thư Hạ gạt tay anh “Huơ cái gì mà huơ, chóng mặt.”

Tất nhiên là không có tỉnh rồi, toàn mùi rượu. Thích Phỉ Nhiên nhíu mày, hạ kính xe xuống.

“Thích Phỉ Nhiên, anh uống trộm sữa của tôi!”

Thích Phỉ Nhiên nhíu mày chặt hơn.

Thư Hạ vỗ đùi, vô cùng đau đớn “Nếu không sao anh lại cao như thế, còn tôi thì không cao nổi!”

“Cậu uống bao nhiêu rượu?”

Thư Hạ giương mặt lên, dựng thẳng một ngón tay “Tôi không nói cho anh biết đấy!”

Tửu lượng thế nào mà say thành thế này.

“Nhóc con, còn không để ý tôi?” Thư Hạ dùng ngón tay kia chọc chọc lên mặt Thích Phỉ Nhiên “Có phải anh cảm thấy mình rất ngầu, lớn lên rất đẹp trai cho nên kiêu ngạo không?”

Thích Phỉ Nhiên nắm tay cậu không cho lộn xộn, Thư Hạ không đợi được đáp án của anh đã nhăn nhó nói “Sao anh không dám thừa nhận chứ? Anh lớn lên vốn đẹp trai mà, đồ dối trá!”

Thích Phỉ Nhiên không biết nên vui hay nên buồn, nhìn thoáng qua Thư Hạ, thản nhiên nói “Nghịch ngợm!”

“Anh nói đi anh nói đi, bình thường anh bắt nạt tôi còn chưa tính, sao anh lại còn đi mách lẻo chứ, thật thất đức!” Thư Hạ quyệt miệng, đột nhiên ấm ức không chịu được “Anh biết tôi ở Anh khổ như thế nào không? Anh biết tôi nhớ nhà nhưng không về được, tết năm nào cũng đón tết một mình, cô đơn nhiều lắm không? Lúc ấy tôi còn chưa đủ mười bảy tuổi nữa.”

Thích Phỉ Nhiên hơi nắm chặt tay cậu.

“Anh có biết, trong lòng rõ ràng biết mình sắp mất đi một người nhưng lại chẳng làm được gì cả, là cảm nhận như thế nào không?” Thư Hạ vừa khóc vừa nói “Sao anh lại xuất hiện, sao lại giúp nhà tôi, tôi bây giờ, rất muốn ghét anh hơn mà không ghét được, tôi mệt muốn chết rồi!”

Gặp đèn đỏ, Thích Phỉ Nhiên đạp phanh, Thư Hạ theo quán tính lao về trước. Thích Phỉ Nhiên nhanh tay đỡ lấy cậu, Thư Hạ mềm mại úp sấp lên ngực anh, còn đang say nên thu lại móng vuốt sắc bén của mèo con, mấy câu trách móc cũng không làm tổn thương được người khác, nhưng khiến lòng gợn sóng.

Vẫn thế, vẫn biết cách quấy rối tâm người khác.

Thích Phỉ Nhiên thắt dây an toàn cho cậu, sau đó nhỏ giọng nói “Tôi không mách lẻo.”

Thư Hạ mở trừng hai mắt “Hừ hừ.”

Đèn đỏ qua đi, Thích Phỉ Nhiên không nói gì nữa.

Nói với một con ma men thì có gì để nói chứ?

Hôm sau, Thư Hạ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt cả ra, hư hư rên rỉ mấy tiếng mới trợn mắt nhận ra cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm.

Thư Hạ mơ màng, nhảy dựng lên trên giường, soi xét bốn phía xem đây là đâu?

Đồ đạc trong phòng được lắp đặt tươi mát nhã nhặn. Thư Hạ đến cạnh giá sách, phía trên đặt mấy quyển sách linh tinh. Lúc Thư Hạ đi lên chuẩn bị mở sách ra coi thì có tiếng mở cửa truyền đến.

Một cái đầu lông xù thò vào.

Thư Hạ tròn mắt.

Một con mèo Anh lông ngắn đen xì béo ú từ khe cửa tiến vào, sau đó chậm rãi nhảy lên cái giường Thư Hạ vừa ngủ, nhàn nhã nằm xuống.

Không ngờ, cậu thế mà lại chiếm giường của mèo???

Thư Hạ mở cửa xông ra, bên ngoài là phòng khách, Thích Phỉ Nhiên mặc một cái áo phông thoải mái đang đổi cát mèo, quay lưng về phía Thư Hạ. Anh không để ý thấy Thư Hạ, thay cát mèo xong thì đi đổ thức ăn ra cho mèo, sau đó nhỏ giọng gọi “Niên Niên?”

Thư Hạ cảm thấy lúc này mình không nên lên tiếng, im lặng đứng đó. Thích Phỉ Nhiên quay người chống nạnh thấy cậu, không hề ngạc nhiên, tiếp tục gọi “Niên Niên?”

“Anh gọi con mèo kia à?” Thư Hạ gãi gãi cổ, chỉ chỉ con mèo vừa đi vào trong phòng “Nó ở kia.”

Thích Phỉ Nhiên nghe xong tiến vào.

Người này lúc trước cũng không thích nói chuyện thế à? Thư Hạ cố gắng nhớ lại, không nhớ ra, hình như khi đó giữa hai người vốn không cần dùng tới ngôn ngữ, cứ trực tiếp dùng tay là được.

Chờ chút đã… Vấn đề quan trọng nhất lúc này nên là tại sao mình lại xuất hiện trong nhà Thích Phỉ Nhiên mới đúng chứ nhỉ?

Thích Phỉ Nhiên bế Niên Niên ra, Thư Hạ thở dài, buông thõng tay đi đến cạnh anh “Cái đó, tối qua tôi uống nhiều quá…”

Con mèo gọi Niên Niên đang ăn thức ăn cho mèo đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía Thư Hạ meo meo kêu, Thư Hạ vui vẻ “Con mèo này đáng yêu thật, sao lại gọi là Niên Niên thế?”

Thích Phỉ Nhiên cuối cùng cũng chịu mở miệng “Hàng năm có cá ăn.” [Niên Niên 年年: Hàng năm, mỗi năm.]

“Anh đúng là biết cách đặt tên…” Thư Hạ khen anh ta, khen đến khó mà tự nhiên nổi “Ai ya, xong rồi, tối qua tôi không về, nhất định ba tôi nổi trận nôi đình rồi!”

“Tôi gọi điện cho chú rồi, chú ấy sẽ không mắng cậu.” Thích Phỉ Nhiên vuốt ve lông của Niên Niên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dưới ánh sáng ban sớm, đẹp đến khó tin.

“Vậy sao, ông ấy còn thân với anh hơn cả tôi.” Thư Hạ nghĩ đến cha mình mở miệng là Tiểu Thích Tiểu Thích lại giận, không hề ghen tuông tí nào! Cậu nghĩ đến chuyện mình muốn hỏi, mở miệng “Hôm qua tôi uống nhiều quá, bình thường con người tôi nghiêm túc lắm, thế nhưng uống nhiều rồi thì… thì hơi….”

Thư Hạ thả chậm tốc độ nói, chờ Thích Phỉ Nhiên lộ ra gì đó, kết quả Thích Phỉ Nhiên lạnh lùng không nói, cho mèo ăn xong thì đi vào trong phòng mất, khiến Thư Hạ nóng nảy “Sao anh khó chịu thế nhỉ, tôi chỉ muốn hỏi sao tôi lại ở nhà anh thôi mà, còn nữa, tôi cảm thấy tôi vẫn còn rất hận anh…. Anh nói đi, tôi đánh anh hay cắn anh?”

Cậu cảm thấy nhất định là mình đã mượn hơi rượu dằn vặt Thích Phỉ Nhiên, không phải vẫn nói, rượu cho người ta thêm can đảm hay sao?

Thích Phỉ Nhiên dừng bước, quay người lại, lấy ưu thế dáng cao, khiến Thư Hạ phải ngẩng đầu nhìn anh. Cậu bĩu môi, nắm chặt tay, sau đó cảm thấy bộ dạng mình hơi hơi dễ thương, lại nhíu mày, bày ra vẻ đang đợi phê bình.

“Cậu ở nhà của tôi là do hôm qua kết thúc muộn quá, chắc chú ngủ rồi, cho nên không muốn làm phiền chú ấy nghỉ ngơi. Cậu không đánh tôi, cũng không mắng tôi, không có bất kì động tác nguy hiểm nào.”

Thư Hạ mở trừng hai mắt, yên tâm “Vậy thì tốt.”

“Cậu chỉ ôm tôi khóc.”

???

“Sau đó nôn hết lên người tôi mà thôi.”

…….

Thích Phỉ Nhiên nói xong đi vào đóng cửa lại. Lưu lại một Thư Hạ đang đứng ngây ra như phỗng.

Cậu chỉ ôm tôi khóc, sau đó nôn hết lên người tôi mà thôi…

Còn mà thôi? Còn mà thôi? Có thể mất mặt hơn nữa không??? Thư Hạ cảm thấy tan nát, vừa nghĩ đến cảnh đó liền đỏ bừng hai má. Quá chán rồi Thư Hạ ơi! Nôn thì thôi đi, lại còn ôm Thích Phỉ Nhiên khóc…. Tuy cậu có thể tưởng tượng ra mình ở trong lòng Thích Phỉ Nhiên là loại hình tượng gì, thế nhưng vẫn thấy xấu hổ….

Thích Phỉ Nhiên thay quần áo xong đi ra, Thư Hạ vẫn đang buồn bã. Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu “Tôi định ra ngoài.”

“Tôi cũng vậy.” Thư Hạ theo sát phía sau.

Thích Phỉ Nhiên tiện đường đưa Thư Hạ một đoạn, anh ở rất gần trường cấp ba bọn họ từng học, thời gian còn sớm, cho nên Thích Phỉ Nhiên dừng xe lại ăn sáng. Thư Hạ mặt dày chạy qua, lúc tới cửa hàng ăn sáng thì ngạc nhiên “Cửa hàng này vẫn còn mở sao?”

Thích Phỉ Nhiên không để ý cậu, Thư Hạ nhìn thực đơn, lúc cấp ba cậu rất lười, mỗi ngày đều vì muốn ngủ thêm một chút mà bỏ bữa sáng. Tần Tiêu luôn luôn đến đây mua cơm nắm cho cậu. Cậu rất thích cửa hàng này, vừa ngon vừa tiện, khi ở Anh vẫn hay nhớ về nó.

Đang nghỉ hè, người trong quán không nhiều lắm, Thư Hạ gọi hai cái bánh dày, Thích Phỉ Nhiên gọi cháo, hai miếng bánh đậu đỏ. Thư Hạ nhanh chóng xử lí xong phần của mình, vẫn thấy chưa đủ. Thích Phỉ Nhiên đúng lúc đẩy bánh đậu đỏ đến trước mặt cậu, Thư Hạ nhặt một cái “Oa, trước đây tôi thích ăn cái này nhất này, ngọt, nhưng bán hết nhanh quá, thường thường không mua được.”

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu một cái, thấy Thư Hạ ăn vô cùng ngon miệng, còn nhìn anh cười rất tươi.

Chú thích:Mèo anh lông ngắn: Mèo lông ngắn Anh là một giống mèo lông ngắn có nguồn gốc từ nước Anh. Chúng là một trong những giống mèo ưa thích để nuôi làm kiểng. Những năm gần đây giống mèo này rất phổ biến ở Việt Nam do ngoại hình béo béo đáng yêu, giá của một con mèo anh lông ngắn dao động từ dưới 3 triệu đến 2000$ tùy vào độ thuần chủng của mèo (theo web thukieng).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play