*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định để Thích Phỉ Nhiên nói với Thư Hạ, vốn định để sáng hôm sau nói, vì sợ cậu tâm trạng nặng nề không ngủ được. Thế nhưng Thư Hạ vô cùng hiếu kì, hai mắt mở to hỏi Thích Phỉ Nhiên và Thư Diệu Chi nói chuyện gì.

Thích Phỉ Nhiên gạt tóc mái trước trán Thư Hạ, hôn trán cậu một chút rồi đơn giản nói ra “Chú nói với anh một ít chuyện của dì.”

“Dì? Dì nào?” Thư Hạ mờ mịt, một lúc sau mới phản ứng “Anh nói mẹ em à?”

“Ừ.” Thích Phỉ Nhiên hơi dừng một chút “Chú nói, dì không phải không muốn gặp em, mà là dì bị bệnh, hình như rất nghiêm trọng, sợ em buồn, cho nên không nói cho em biết.”

Thư Hạ vốn đang ghé vào Thích Phỉ Nhiên làm nũng thoáng cái ỉu xìu, trượt vào trong chăn, che kín cả người, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra. Thích Phỉ Nhiên ôm cậu vào trong lòng, Thư Hạ chôn mặt vào ngực anh, không nói. Thích Phỉ Nhiên cũng không nói, chỉ vỗ lưng cậu. Anh biết Thư Hạ như vậy là đang buồn, lúc cậu buồn vẫn luôn như vậy, một người tự chịu đựng, không rên một tiếng.

“Hay thật, tất cả mọi người đều nói là vì tốt cho em, không muốn em lo lắng, cho nên không nói.” Thư Hạ rầu rĩ “Em cứ như một thằng ngốc, hận cái này cái kia, nhưng thật ra, em chẳng thể hận ai.”

“Mọi người đều hy vọng em vui vẻ, cho nên mới giấu em.”

“Em biết, chuyện chẳng có gì cũng muốn bảo vệ em, thế nhưng em có chỗ nào yếu đuối như vậy chứ?” Thư Hạ nhỏ giọng nói, có chút nghẹn ngào “Em muốn đi thăm mẹ, mẹ em rất sợ đau.”

“Mai anh đi cùng em.”

Mùa đông đi qua hơn nửa, cuối tuần vừa hay là lễ Giáng Sinh, Thư Hạ phát hiện sinh nhật Thích Phỉ Nhiên cũng rơi đúng vào Giáng Sinh, đã vui lại càng vui hơn. Thích Phỉ Nhiên luôn luôn cảm thấy những việc này rất vô nghĩa, dự định của anh vẫn luôn rất đơn giản, buổi trưa hẹn mẹ ăn bữa cơm, buổi tối thì về nhà cha Thư Hạ ăn bữa nữa, thêm cái bánh sinh nhật là vừa đủ, đẹp. Nhưng nay có Thư Hạ ở đây, cái loại dự định đơn giản này cũng mãi mãi chỉ có thể là dự định.

Thư Hạ trong giờ làm việc, yên lặng ngồi đếm số đầu người, còn lôi cả giấy bút ra đánh dấu, Thích Phỉ Nhiên nhìn bộ dạng đó của cậu, nhịn không được mà nói đùa “Người không biết còn tưởng em viết thiệp mời cưới mất.”

“Sao mà lại yêu em thế cơ chứ, ngày nào cũng mong ngóng chuyện cưới xin.” Thư Hạ vỗ tay một cái “Thế mà lại cho em ý tưởng, em phải thiết kế một cái thiệp mời, sau đó phát cho mỗi người một cái mới được.”

“Chỉ là một buổi sinh nhật thôi, không cần làm thế đâu.”

Thư Hạ tỏ ra là một người từng trải, giơ ngón tay lên lắc lắc “Anh không hiểu đâu, thiếu đi một khâu, bọn họ sẽ không ngần ngại quỵt lì xì ngay!”

Tuy không hiểu logic này lắm, nhưng Thích Phỉ Nhiên vẫn quen nói theo Thư Hạ “Vậy em làm đi, anh sẽ đưa cho Trình Dương mấy cái.”

“Được, cả Lai Lai hay bắt nạt em nữa, em phải cẩn thận bẫy cậu ta một vố mới được.” Thư Hạ chấm chấm lên cái tên trên giấy “Gì đây, em cũng không quen nhiều bạn bè của anh lắm, còn ai ta, anh tự mình thêm đi này.”

Đưa giấy qua, Thích Phỉ Nhiên nhìn lướt một cái, sau đó viết thêm tên mấy người, Thư Hạ đúng là không quen, cậu nhìn trên nhìn dưới, cảm giác như thiếu mất gì đó.

“Không cho mời Dụ Kiều! Sinh nhật còn mời anh ăn bánh kem, không hiểu lễ nghi, không hiền hậu!” Thư Hạ cố ý nói, trộm nhìn biểu tình của Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên đương nhiên biết chút gian xảo ấy của cậu, cười mà như không cười nhìn cậu, sau đó giả như muốn viết, Thư Hạ giật lấy bút của anh, biết Thích Phỉ Nhiên chỉ trêu mình, nhưng vẫn nói móc “Có vài người sao mà tính tình xấu như vậy chứ, biết người khác có lòng với mình rồi còn trêu ghẹo người ta, không đứng đắn!”

Sao mà cái gì cũng nói được thế chứ? Chịu rồi! Thích Phỉ Nhiên buông tay, Thư Hạ lầm bầm hai tiếng, lại quay lại hỏi “Em trai anh phải mời chứ nhỉ, lâu rồi không gặp cậu ấy, kêu cậu ấy đến chơi nha.”

“Nó có cũng được không có cũng không sao, em muốn mời thì cứ mời đi.”

“Mẹ anh có nói cho em trai anh biết là chúng ta ở cùng nhau chưa?”

“Chắc rồi.” Nếu không sẽ không phải mỗi ngày đều oanh tạc Wechat của người ta, nhớ tới mà đau đầu.

“Vậy buổi trưa chúng ta ăn ở nhà hàng nhé, sau đó đến tối thì gọi mẹ anh cũng nhau ăn cơm? Vốn định đến chỗ cha em, nhưng tuần này cha em đi thăm mẹ em rồi, nếu không vướng sinh nhật anh chắc em cũng đi.”

“Không cần đâu, cuối tuần cha anh ở nhà, mẹ anh ra ngoài không tiện.” Thích Phỉ Nhiên nói “Sức khỏe dì dạo này thế nào?”

“Đỡ hơn chút rồi, bảo mẹ về nhà ở nhưng mẹ vẫn không chịu, bướng bỉnh kinh khủng, bây giờ là một vị công chúa già rồi, em không ép được bà.”

Thư Hạ lại đếm một chút, nghĩ số người đủ rồi, liền liếc mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên, xác định danh sách lần cuối, sau đó thì xắn tay áo lên chuẩn bị làm thiệp mời điện tử. Thích Phỉ Nhiên rút chút thời gian nhìn qua, cũng ra chút gì phết, anh đối với Thư Hạ luôn cưng chiều, cho dù làm không tốt chút xíu cũng có thể khen không tiếc lời, cho nên Thư Hạ cực kì đắc ý, vênh vênh cái mặt “Vậy cũng nói, còn không nhìn xem em học cái gì nha.”

Thư Hạ trộm liếc Thích Phỉ Nhiên, thấy anh không nhìn nữa, mới lại lén mở trang web lên, phía trên là một đống chữ.

“Sinh nhật bạn trai nên tặng cái gì?”

Đáp án trên Baidu đúng là quá vớ vẩn, đây là cái loại đáp án gì chứ? Có lẽ nghĩ người hỏi là con gái, cho nên đa số đều là comment đùa giỡn. Thư Hạ chuẩn đàn ông gân xanh bạo phát, phẫn nộ tắt trang web!

Còn phải đi hỏi bạn học thâm niên Lạc Thụy Bảo nữa, nhưng Lạc Thụy không để ý cậu, bận đến quay vòng vòng, lúc rảnh mới đáp lại được một câu.

“Tặng nước hoa, cái loại bình thường mà cậu hay dùng ấy, để trên người anh ta toàn là mùi của cậu.”

Không hổ là lão ma lanh, được! Thư Hạ khen xong lại mê man, cậu không có dùng nước hoa! Xoắn xoắn ngón tay nhắn lại: Không có nước hoa, tặng sữa tắm được không?

Lạc Thụy: ……Thương Thích Phỉ Nhiên quá, lúc cậu yêu Tần Tiêu còn biết đường mua xương rồng cho anh ta cơ mà, sao đến Thích Phỉ Nhiên thì lại không biết mua gì thế hả.”

Đau lòng! Thư Hạ ôm ngực, Thích Phỉ Nhiên đối với cái gì cũng bình thường, cảm giác không ra anh thích cái gì, cho nên cậu mới lo mà.

Chớp mắt đã đến Giáng Sinh, Thư Hạ vui vẻ dán tranh bé trai bé gái như ăn mừng năm mới, từ sáng sớm miệng đã toe toét cười, trưa đến nhà hàng cũng vẫn cười. Thích Phỉ Nhiên xoa xoa mặt cậu “Cười cứng hết cả mặt rồi, vui vậy sao?”

“Đây là sinh nhật đầu tiên của anh sau khi chúng ta ở bên nhau, em kích động.”

Có gì mà kích động chứ. Thích Phỉ Nhiên cười, quần áo hôm nay anh mặc chính là quần áo do Thư Hạ mua, bình thường cứ nói thẩm mĩ của Thích Phỉ Nhiên trẻ con, mua áo ngủ toàn mua loại hình động vật, nhưng thẩm mĩ của Thư Hạ cũng chả khá hơn là mấy, áo khoác khuy móc (*), là phong cách của học sinh trung học, tuy vậy nhưng Thích Phỉ Nhiên mặc lên vẫn đẹp vô cùng. Người đẹp vì lụa, cái câu này mà gặp phải Thích Phỉ Nhiên thì phải đảo lại thôi, có khoác bao tải lên người thì vẫn đẹp!

Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên đứng trước cửa nhà hàng đợi bạn bè. Thư Hạ ôm Thích Phỉ Nhiên sưởi ấm, nhỏ giọng nói “Sao cứ như vợ chồng son đón khách ý.”

Thích Phỉ Nhiên dùng chính lời Thư Hạ nói trả lại cho cậu, nhưng anh đánh giá quá thấp da mặt của Thư Hạ rồi, Thư Hạ cả mặt sáng bừng “Đúng vậy, nằm mơ cũng muốn cưới anh về.”

Người đến đã gần đủ, mọi người cũng nhân cơ hội sinh nhật Thích Phỉ Nhiên mà rút ra một cơ hội gặp mặt bạn bè, lại thêm Giáng Sinh, nên nhìn qua ai cũng vui vẻ. Thích Phỉ Nhiên mời mấy người bạn đại học, bọn họ đều đã nghe về Thư Hạ từ sớm, nhưng chưa từng được thấy người thật, cho nên hiện tại cả đám xúm lại mời rượu cậu.

Sau đó một người đứng lên làm đầu đàn, nhỏ giọng nói hai ba, cả đám cùng nhau hô lên “Chào chị dâu!”

Cái này là muốn cậu hài lòng hay không hài lòng đây? Thư Hạ liếc Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên vẻ mặt vô tội, Thư Hạ không thể làm gì hơn là ha ha nhìn bọn họ “Chào các anh em.”

Có người trêu “Thích Phỉ Nhiên thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, hóa ra là vì chị dâu nha!”

Thích Phỉ Nhiên ôm lấy Thư Hạ “Được rồi, ăn đồ của các cậu đi.”

Mọi người ồn ào ăn uống, Lạc Thụy lén lút hỏi Thư Hạ “Chuẩn bị cái gì cho lão Thích?”

“Cái này cũng phải nói cho cậu biết à?” Thư Hạ làm bộ làm tịch, Lạc Thụy hứ một tiếng “Không nói thì thôi!”

Ăn được một nửa, Thư Diệu Chi gọi điện tới, Thư Hạ nghe máy “Cha đúng là biết chọn giờ, mọi người đang ăn cơm, có chuyện gì không ạ?”

“Ăn ít một chút đi được không? Con đưa điện thoại cho Tiểu Thích đi, cha nói chuyện với nó.”

Thư Hạ đưa máy cho Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên nhận lấy, sau đó ra ngoài nghe, lúc quay lại Thư Hạ hỏi anh “Cha em nói gì với anh?”

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, bảo chúng ta rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.”

Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh cậu, Thư Hạ gắp hết cá cho anh, sau đó cằn nhằn Thư Diệu Chi “Bày đặt, đợi lát nữa em đòi cha em phát lì xì cho anh, ít hơn năm trăm đồng thì không nhận!”

“Cha vẫn rất tốt mà.”

Thư Hạ định nói gì đó, Thích Nhược Cốc đã đi đến, vẻ mặt băn khoăn, sau đó gọi nhỏ một tiếng “Chị dâu?”

“…. Chị dâu thì chị dâu vậy.”

Thích Nhược Cốc thở dài “Lúc đó em còn chẳng để ý, bạn tốt gì mà mỗi ngày cùng giường cùng chăn cùng gối chứ, haiz, hai người giấu giỏi thật đấy.”

Thư Hạ mím môi, trong lòng tự nhủ, em trai à, không phải bọn tôi giấu giỏi mà là trí thông minh của cậu quá thấp đó!

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu nhóc, gây chuyện theo thói quen “Đến tay không à?”

Thích Nhược Cốc oan ức “Anh hỏi chị dâu đi, em vừa vào cửa đã đưa quà cho anh ấy rồi! Em bình thường thương anh còn ít sao? Nghĩ em thành cái loại xấu xa kia?”

Thư Hạ làm chứng “Có mang quà, một cái hộp nhỏ vô cùng đẹp, mua cái gì vậy? Nói ra cho anh trai cậu kinh ngạc cái coi.”

“Đồng hồ đeo tay chạm khắc hoa Hortensia (*), đắt lắm đấy.”

Thích Phỉ Nhiên nhíu mày “Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Thích Nhược Cốc vò đầu “Mẹ cho chứ đâu nữa.”

Thư Hạ vội vàng Baidu cái đồng hồ đó, sau khi thấy giá thì suýt ngất “Mẹ chúng ta cũng hào phóng thật đấy.”

Mẹ chúng ta… Thích Phỉ Nhiên mỉm cười, trong lòng ấm áp.

Một người lại một người đến chúc rượu, Thư Hạ vừa uống vừa nghĩ, cái không khí này đúng là giống như đám cưới vậy.

Buổi trưa vui vẻ nên uống hơi nhiều, hai người quay về ngủ một giấc mới tỉnh rượu, lúc tỉnh trời đã chạng vạng tối. Thích Phỉ Nhiên ở trong bếp đang nấu gì đó, Thư Hạ đến gần nhìn thử, thấy cái ipad đứng thẳng bên cạnh đang mở công thức nấu ăn mà không nhịn được cười. Thích Phỉ Nhiên tắt bếp “Từ bỏ, khó quá!”

“Sinh nhật ai lại để chủ tiệc xuống bếp, ra ngoài đi, em mời anh.”

Thư Hạ dẫn đường, chỉ Thích Phỉ Nhiên lái xe, Thích Phỉ Nhiên hỏi “Đây không phải đường đến trường cấp ba của chúng ta sao?”

“Mới nghĩ ra được chút tình thú, lại bị anh phá hỏng rồi.”

Xe dừng trước cổng trường cấp ba, vừa bước xuống thì bắt đầu có tuyết, hai người đi đến quán ăn gần cổng trường, Thư Hạ chọn ít đồ ăn và hai lon coca, cười híp mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên “Ngày đó em vẫn hay thấy anh đến đây ăn.”

“Ừ, cơm rang ở đây vừa ngon vừa rẻ.”

“Đến giờ mà vẫn không tăng giá, thật là có tâm.” Thư Hạ dính tương đầy mép, Thích Phỉ Nhiên lau cho cậu, Thư Hạ lại cười với anh.

“Chúng ta đi dạo quanh trường đi.”

Cầu xin bác bảo vệ cả một tối, làm nũng năn nỉ đều đem ra xài hết, bác mới đồng ý cho hai người đi vào. Cuối tuần học sinh cấp ba phải lên lớp tiết tự học buổi tối, từng ánh đèn sáng lên trong màn đêm lạnh lẽo, Thư Hạ nhìn mà thở dài.

“Trước đây lúc nào cũng muốn đốt trường, giờ nghĩ lại mới thấy, thời gian còn được đến trường chính là thời gian tuyệt đẹp.”

Thích Phỉ Nhiên đội mũ lên cho cậu, tuyết bay bay lướt qua mặt cậu, Thích Phỉ Nhiên lại lấy khăn quàng quàng lên cho cậu nói “Ngày ấy em bị phạt không ít nhỉ, sáng nào cũng thấy em đứng ngoài hành lang.”

“Ui đừng nói nữa, giáo viên bọn em đang thời tiền mãn kinh ấy mà, ép bọn em phải đến sớm nửa tiếng, em còn đến sớm hơn cả lớp các anh luôn đấy.” Nói ra lại khơi gợi lên những kí ức đau khổ, Thư Hạ không vui “Sao anh không nói em lúc đó kiểm tra lần nào cũng đứng ở top 5 đầu lớp đi, toàn nhớ chuyện xấu mà quên đi chuyện tốt của em thôi.”

Hai người đi đến sân tập thể dục, Thư Hạ ơ một tiếng “Có nhớ không, đại hội thể thao anh bị ngã ấy, bị một cái vết thương to ơi là to, nhìn mà phát sợ.”

“Nhớ, em còn dìu anh vào phòng y tế, dán cái băng cá nhân hình Hello Kitty.”

“Có lạnh không?” Thư Hạ kéo tay Thích Phỉ Nhiên ủ vào trong ngực mình “Cũng không nói cảm ơn với em, xị cái mặt ra làm em chả muốn để ý đến anh nữa.”

“Có nói, nhưng em không nghe thấy.”

“Anh không nói to hơn được sao?” Còn nói xạo? Thư Hạ trừng mắt nhìn anh, vừa hay bị một bông tuyết bay vào mắt, lành lạnh.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, làm nhòe cả tầm mắt người, Thích Phỉ Nhiên đột nhiên nói một câu “Cùng nhau đến đầu bạc.”

Thư Hạ đỏ bừng mặt “Gì cơ?”

“Không có gì.”

Thư Hạ móc túi, lấy ra một lọ nước hoa “Em cũng không biết loại nào dùng tốt, thấy thơm nên mua cho anh thôi.”

Thích Phỉ Nhiên nhận lấy, Thư Hạ sờ sờ mũi “Thích Phỉ Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”

Trên lọ nước hoa có khắc một dòng chữ nhỏ, Thích Phỉ Nhiên để ý, nhìn một chút, nụ cười lập tức tràn ra, Thư Hạ ngại ngùng quyệt mũi, sau đó nháy mắt với Thích Phỉ Nhiên.

“Anh đẹp trai, ngoại hình đẹp thế, có thiếu bạn trai không?”

Thích Phỉ Nhiên mỉm cười, dang hai tay ra với Thư Hạ, Thư Hạ ôm chặt lấy anh.

Trong những bông tuyết đang rơi, phảng phất như nhớ lại những tháng ngày khi ấy, mặt trời nóng rực, ánh mắt nhìn nhau, mơ hồ mà rõ ràng.

Trên lọ nước hoa có khắc chữ, là những chữ lúc thường không tiện nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ.

Em muốn cùng anh đến tận cuối đời.

Cậu nhóc mặc đồng phục học sinh luôn luôn mỉm cười, cậu nhóc chạy nhảy trên sân bóng đầm đìa mồ hôi, cậu nhóc đầy người là vết thương nhưng vẫn quật cường.

Cậu nhóc dịu dàng, bước qua thời gian vỡ nát, đến trước mặt anh. Thích Phỉ Nhiên cúi đầu, không tiếng động đáp lại.

Anh, cùng với thời gian, yêu thương em…..

Chú thích:Áo khoác khuy móc: nguyên văn 牛角扣风衣Đồng hồ đeo tay chạm khắc hoa Hortensia: nguyên văn 绣花球手表. Link

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play