Mùa đông tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, Thư Hạ cảm tới cảm lui, khỏe khỏe ốm ốm.

Lúc hẹn ăn cơm với Lạc Thụy, hai người đều rất ăn ý mang theo người yêu. Lạc Thụy lấy giấy lau mũi cho Thư Hạ, trêu ghẹo nói “Hai người các cậu mấy hôm nay thì tốt rồi, còn tôi với cậu thì đến một bữa cơm cũng không ăn được với nhau, đến tận hôm nay mới gặp được.”

“Còn không phải do gần đây bị cảm sao!” Thư Hạ thở dài, thoải mái oán giận Thích Phỉ Nhiên một chút “Tôi bị bệnh mà cứ như ngồi tù ấy, khó khăn lắm anh ấy mới thả tôi ra ngoài.”

Trong nhà hàng mở điều hòa, Thư Hạ cởi áo khoác ra, bên trong cậu mặc một áo len màu trắng thấp cổ, mấy cái dấu ấn sẫm màu lộ ra, Lạc Thụy giả vờ giật mình, Thư Hạ liếc mắt một cái “Giả bộ thuần khiết cái gì chứ, cũng không biết là ai lúc cấp ba, cổ lúc nào cũng đầy dâu tây đâu, bạn Thụy Bảo nhỉ?”

Lạc Thụy mỉm cười “Thư Hạ, cậu được lắm.”

Thư Hạ vênh váo, cậu còn không trị được Lạc Thụy sao?

Thích Phỉ Nhiên và Tiêu Dĩ Quyết đứng ngoài hút thuốc, anh nghiện thuốc rất nặng, chỉ là ở trước mặt Thư Hạ thì phải kiềm chế. Tiêu Dĩ Quyết nói chuyện phiếm với anh “Đến tay rồi, tôi vui thay cho cậu.”

“Cảm ơn.”

“Có phải cũng chả bớt lo hơn được tí nào không? Lăn lộn với Lạc Thụy, tên nào cũng kì dị….” Tiêu Dĩ Quyết chậc lưỡi, giống như rất có ý kiến về Lạc Thụy.

“Không, ngoan lắm.”

“Thật hay giả vậy?” Tiêu Dĩ Quyết không tin, anh ta quen biết Thư Hạ cũng lâu, nhìn bộ dạng cậu ta lúc bình thường nhe nanh múa vuốt, anh thật sự không thể nào liên hệ tới cái chữ ngoan này.

Thích Phỉ Nhiên hít một hơi thuốc, cười nói “Không cần phải lừa anh, vừa ngoan vừa khiến người thích.”

Tiêu Dĩ Quyết cười nhạo “Ai đang yêu say đắm cũng đều mù quáng hết.”

Bốn người gọi một nồi lẩu, do Thư Hạ bị cảm nên gọi lẩu uyên ương. Cậu mím môi, muốn nhân lúc Thích Phỉ Nhiên không chú ý ăn chút cay. Thích Phỉ Nhiên vừa nói chuyện với Tiêu Dĩ Quyết vừa lạnh lùng đánh chiếc đũa đang giơ về phía đồ cay của Thư Hạ. Thư Hạ gần như phát điên, Lạc Thụy cắn đũa “Thương quá, chú Tiếu còn chưa quản tôi chặt đến thế đâu.”

Thư Hạ ngồi trên ghế giả chết “Cuộc đời này hết sống nổi rồi!”

Nghe cậu nói vậy, Thích Phỉ Nhiên thong thả quay lại nhìn cậu, Thư Hạ bĩu môi một cái “Không cho em ăn cay, còn ép em quấn chặt như cái bánh tét, quá khổ rồi!”

Thích Phỉ Nhiên “Vậy em cũng cố gắng chút, đừng để bị cảm nữa.”

“Em không hiểu, sao em cứ bị cảm thế nhỉ, có phải ban đêm anh kéo chăn của em không?”

“Đâu có cướp được đâu.”

Lạc Thụy nhìn mà sửng sốt, chờ hai người thảo luận xong lí do bị cảm, liền kéo cả Thư Hạ lẫn ghế sang phía mình “Quá ngấy rồi đấy, hai người ngày nào cũng ở chung rồi sao còn nói nhiều thế? Nhìn tôi với Tiêu Dĩ Quyết này, người ăn người ngồi, chả ai buồn để ý ai.”

Tiêu Dĩ Quyết hừ một tiếng.

“Hai người vợ chồng già rồi, sao mà so sánh với chúng tôi được? Hai anh chàng đẹp trai thế gian khó tìm như chúng tôi đây củi khô lửa bốc, sét đánh ầm ầm…”

Thích Phỉ Nhiên cản cậu “Từ ngữ gì thế, không biết đừng nói loạn.”

Thư Hạ lơ đãng, Lạc Thụy chọc chọc cậu “Cha cậu biết chuyện của hai người chưa?”

“Biết tôi còn ở đây sao? Không biết cha tôi là ai à?” Thư Hạ dùng ánh mắt như nhìn người ngốc mà nhìn Lạc Thụy “Cha tôi đi tìm mẹ tôi rồi, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, tạm thời không lo được chuyện của tôi đâu.”

“Tìm mẹ cậu? Cha mẹ cậu không phải ly hôn rồi sao?”

Thư Hạ tiếp tục nhìn kẻ ngốc “Tình cảm nhiều năm như vậy, nói cắt đứt là cắt đứt được à?”

“Cậu không để ý nhiều lắm nhỉ.”

“Tôi không để ý.” Thư Hạ sáp đến cạnh cậu ta “Tôi lại không thích mẹ tôi, cậu nhanh gắp cho tôi viên thịt viên kia đi, trong cái nồi lẩu cay kia kìa, nhanh lên.”

Lạc Thụy nhìn cậu đầy thương xót, làm theo lời cậu. Thư Hạ ăn vụng được một viên thịt, trong lòng vui như được mùa.

“Đúng rồi, hai hôm trước Tần Tiêu có hỏi tôi cậu với Thích Phỉ Nhiên là quan hệ gì.”

Thư Hạ vùi đầu ăn, hơi buồn buồn hỏi lại “Cậu nói gì.”

Phản ứng này, Lạc Thụy lại đồng tình nhìn lướt qua Thích Phỉ Nhiên “Hai người hẹn hò rồi, nên tôi nói thật thôi.”

Thư Hạ ngẩng đầu lên, thở dài, còn chưa nói gì Lạc Thụy đã đẩy cậu “Mẹ nó, mùi trên người cậu ngạt chết tôi rồi, lăn xa một chút đi.”

“Cái thái độ ghét bỏ này là sao, tình yêu của cậu dành cho tôi quá là không kiên định rồi đấy.” Thư Hạ híp mắt hà hơi vào mặt cậu ta “Hoo~ Ăn tỏi diệt vi khuẩn, cậu cũng tới diệt cùng đi.”

“Diệt cái đầu cậu ấy!” Lạc Thụy muốn chạy trốn, Thư Hạ nhìn cậu ta phản ứng như vậy, có lẽ khó ngửi thật, buồn bực ăn thêm chút gì đó nồng nồng át mùi. Tâm trạng Lạc Thụy cũng bình tĩnh hơn một chút.

Bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm nói dễ mà không dễ, Lạc Thụy với Thư Hạ rảnh rỗi không nói, nhưng Tiêu Dĩ Quyết với Thích Phỉ Nhiên mỗi giây mỗi phút đều bận rộn, mọi người vốn còn định ăn xong đi chơi gì đó, ai ngờ lại có một bệnh nhân gọi đến, thế là ăn xong, tất cả đành chia tay. Thư Hạ ăn ra một mùi là lạ, Thích Phỉ Nhiên ngửi ngửi nhíu mày “Em ăn gì thế?”

Thư Hạ giả bộ tức giận “Anh chê em, anh không thương em.”

“Yêu em.” Thích Phỉ Nhiên hôn lên môi cậu, sau đó kéo khóa kéo lên cao, mới đầu đông nhưng cậu đã mặc một cái áo khoác dài. Thư Hạ nhìn ra ngoài cửa kính, thấy một con chim cánh cụt ngốc nghếch thì vui vẻ gạt tay Thích Phỉ Nhiên ra, học theo động tác của chim cánh cụt cho anh xem. Lắc qua lắc lại, rất đáng yêu.

Thích Phỉ Nhiên đút tay trong túi áo im lặng nhìn cậu. Con đường thật dài, đèn thật sáng, kéo dài đến tận chân trời. Thư Hạ ở trước mặt anh giả làm chim cánh cụt thành nghiện, ha ha cười không ngừng, không hiểu là đang vui cái gì.

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu giả dạng cũng không nhịn được mà cười theo.

Ban đêm, hai người đang ngủ, điện thoại của Thư Hạ đột nhiên vang lên. Thích Phỉ Nhiên nghe thấy trước, điện thoại đặt trên mặt bàn, lấp lóe hai chữ Tần Tiêu.

Thích Phỉ Nhiên im lặng nhìn cái tên kia, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt trầm tĩnh của Thư Hạ.

Thư Hạ bị đánh thức, than thở nhận điện, mắt cũng chưa mở, câu đầu tiên đã khó chịu hỏi “Ai vậy? Nửa đêm không ngủ gọi điện gì thế, hết việc à?”

Đối diện không biết nói gì, nhưng Thư Hạ vừa nghe đã lập tức thay đổi, nhỏ giọng hỏi “Anh uống rượu sao…”

Thích Phỉ Nhiên xoay người sang chỗ khác, Thư Hạ lo lắng nhìn qua anh, nhưng ngẫm lại thấy mình chẳng làm gì sai, chỉ là nghe một cuộc điện thoại, vì vậy không kiêng kị nữa, ngồi dậy nói chuyện. Có lẽ Tần Tiêu đã thật sự uống say, nói linh tinh hết, cũng chẳng thể hiểu anh ta đang nói gì, Thư Hạ càng nghe càng phiền “Anh uống nhiều rồi thì về nhà đi, mai em còn đi làm, em không muốn nói chuyện nữa.”

Cậu cúp máy, Thích Phỉ Nhiên lại quay lại, ôm cậu vào lòng. Cái này rõ ràng là nghe hết rồi mà, Thư Hạ lầm bầm trong lòng, còn giả vờ không nói gì với cậu nữa chứ.

Cậu ôm lấy anh “Có phải anh nghe thấy rồi không.”

Thích Phỉ Nhiên “Ừ.”

“Anh quay sang chỗ khác làm gì.” Thư Hạ nói “Có phải nghĩ em muốn trèo tường không?”

Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, xoa xoa đầu cậu “Không, anh chỉ đang nghĩ, nếu đem anh so sánh với Tần Tiêu, chắc là không bằng.”

“Sao lại không bằng, anh đẹp trai hơn, cao hơn anh ấy, anh cũng yêu em hơn anh ấy.” Thư Hạ có chút cay mũi “Anh có thể có lòng tin với bản thân mình một chút được không?”

Thích Phỉ Nhiên nở nụ cười, nhưng không phát ra tiếng. Thư Hạ ôm anh chặt hơn “Cũng có lòng tin với em nữa, em ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, ngủ với anh rồi còn bỏ trốn, em không làm được.”

Vừa ngoan vừa khiến người thích, Thích Phỉ Nhiên nghĩ mình đánh giá chẳng sai tẹo nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play