Ánh mắt hoảng loạn của Thư Hạ vẫn luôn gim chặt trong lòng Thích Phỉ Nhiên, anh nghĩ, mình dọa sợ cậu ấy rồi ư, thế nhưng sao người gì mà ngốc thế, không hỏi rõ anh mà cứ nghĩ linh ta linh tinh, coi người chẳng liên quan đến chuyện này thành vật cản đường.
“Có phải tôi sốt đến choáng váng đầu óc rồi không?” Thư Hạ giơ tay ra “Anh đánh tôi đi, xem có phải tôi đang mơ….”
Thích Phỉ Nhiên đánh lên tay Thư Hạ một cái, cậu lập tức rụt về “Đau…”
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thích Phỉ Nhiên bị cậu nhìn đến hốt hoảng, vốn còn cảm thấy mình làm đúng rồi, sao giờ lại cứ thấy lo lo, nhỡ đâu người này vẫn ghét anh, nhỡ đâu người này lại bỏ trốn, giống như cấp ba vậy, đi là đi liền mấy năm, chả có tí tin tức nào.
“Anh đến công ty đây.”
Thích Phỉ Nhiên đi một lúc lâu, Thư Hạ vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu mê man gửi tin nhắn cho Lạc Thụy: Thụy Nhi, Thích Phỉ Nhiên vừa tỏ tình với tôi.
Lạc Thụy nhận được tin nhắn này, sợ muốn hét lên.
Lạc Thụy: Tôi nói rồi mà! Thế cậu trả lời thế nào? Cậu bây giờ cảm thấy sao?
Thư Hạ run rẩy nhắn trả một biểu tượng ngất xỉu.
Lạc Thụy: Hạnh phúc đến ngất đi đúng không!
Thư Hạ: ….. Tôi là cảm, sốt cho nên choáng đầu.
Lạc Thụy: Vậy cậu nghĩ sao, cậu có thích anh ta không? Có muốn ở bên anh ta không?
Cái câu hỏi này… đâm trúng tim rồi.
Cậu thích Thích Phỉ Nhiên không? Muốn ở bên anh không? Thư Hạ một lần lại một lần tự hỏi trong lòng, nhưng vẫn không có được một đáp án chính xác.
Cậu vẽ cho mình một cái vòng tròn, trên vòng tròn đó dán một lá bùa, chú ngữ của lá bùa chính là yêu thích Tần Tiêu. Nhiều năm như vậy, cậu chưa từng bước ra khỏi cái vòng tròn đó, cho nên chưa bao giờ cần nghĩ, mình có hay không sẽ không thích một người khác. Yêu thích Tần Tiêu đã là một thói quen trong cậu, so với đáp án bài thi còn chuẩn hơn.
Thế nên là, cậu không thích Thích Phỉ Nhiên ư?
Nếu không thích thì cớ sao cứ nhớ anh? Không thích thì cớ sao người ta vừa chạm vào mình, tim liền thình thịch thình thịch đập nhanh? Không thích thì cớ sao lúc nãy không thẳng thắn từ chối, mà lại phải nghĩ tới nghĩ lui như vậy?
Lạc Thụy quả không hổ danh là hoa liền cành với mình. Thư Hạ đang nghĩ, Lạc Thụy đã lại gửi tới một vài tin nhắn.
Nếu cậu cảm thấy khó quá thì từ chối đi, sao không nghĩ cứ từ chối xong là mọi chuyện đơn giản ngay, động cái não đáng yêu của cậu đi, đi trước một bước, cậu sẽ là người thắng.
Gì đây? Đây là chọc cậu hay cổ vũ cậu vậy? Thư Hạ bĩu môi, tắt điện thoại chui vào trong chăn ngủ. Cậu ngủ không sâu, tỉnh lại nhiều lần, mỗi lần tỉnh đều nghĩ chắc là đến giờ tan làm rồi? Thế nhưng không phải, cho nên lại thất vọng ngủ tiếp.
Hơn sáu giờ tối, cửa vừa mở thì mắt Thư Hạ cũng mở. Tuy vậy chờ một lúc lâu, Thích Phỉ Nhiên cũng không vào. Thư Hạ ngủ từ trưa, cơ thể ra chút mồ hôi cho nên đã đỡ hơn lúc sáng rất nhiều. Cậu mặc áo ngủ màu trắng, lặng lẽ đẩy cửa bước ra.
Thích Phỉ Nhiên đang đứng ngoài ban công phòng khách hút thuốc. Anh mặc một chiếc áo len màu đen, dựa lên lan can, bóng lưng thon gầy mà cô độc. Thư Hạ đột nhiên nhớ đến những chuyện Thích Phỉ Nhiên nói với mình lúc trước, trong lòng nhói đau.
Haiz, người bị sốt tâm trạng thật dễ xúc động. Thư Hạ hít mũi một cái, Thích Phỉ Nhiên nghe thấy, quay đầu lại, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, mắt không nhìn Thư Hạ “Đỡ hơn chưa?”
Thư Hạ gãi gãi đầu “Đỡ hơn chút rồi.”
“Muốn ăn gì không? Anh ra ngoài mua.”
“Tôi có thể đi cùng anh không, tôi muốn hít thở không khí.”
Thích Phỉ Nhiên suy nghĩ một chút “Vậy em mặc nhiều chút.”
Thư Hạ gật đầu, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ. Tuy Thích Phỉ Nhiên vẫn tỏ ra bình thường, thế nhưng anh chưa từng nhìn cậu.
Tìm một cái áo khoác khá dày để mặc, Thư Hạ theo Thích Phỉ Nhiên ra ngoài, cậu đây cũng coi như bệnh nặng mới khỏi nhỉ? Dù sao Thích Phỉ Nhiên đã nói cậu chỉ có thể ăn đồ thanh đạm một chút, cho nên Thư Hạ đành chọn một tiệm cháo, không ăn thịt mà gọi bát cháo không. Đã một ngày một đêm không ăn gì, Thư Hạ thấy cả miệng nhạt nhẽo, nhưng chẳng dám ý kiến.
Thư Hạ ăn từng miếng nhỏ, Thích Phỉ Nhiên ngồi ở phía đối diện nhìn cậu. Sau đó, anh lấy từ trong túi ra hai thanh chocolate đưa cho Thư Hạ “Từ Tự Lai đưa, nhờ tôi chuyển cho em.”
Thư Hạ hài lòng nhận lấy “Chắc là mai tôi có thể đi làm rồi.”
“Chưa khỏi hẳn, em cứ nghỉ thêm hai ngày nữa đi.”
“Tôi khỏe hẳn rồi, anh nghe tôi nói có còn bị nghẹt mũi nữa đâu nè.” Thư Hạ vội vàng nói “Tôi muốn đến công ty, ở nhà chán quá.”
“Để xem sáng mai em còn sốt không đã.”
Thư Hạ sịt mũi, Thích Phỉ Nhiên đi ra ngoài nghe điện thoại. Thư Hạ ăn xong một miếng cháo cuối cùng, buông bát xuống, mím môi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại lắm, lấy hết dũng khí bước ra nắm lấy tay Thích Phỉ Nhiên.
Thích Phỉ Nhiên đang nghe máy, nghi ngờ quay đầu nhìn Thư Hạ, Thư Hạ cúi đầu, tay lại nắm chặt hơn một chút.
Trong nháy mắt, anh chẳng còn cảm nhận được tiếng nói của bên kia điện thoại nữa, mà chỉ cảm nhận được lòng bàn tay âm ấm của cậu.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
“Biết.”
“Em đã nghĩ kĩ chưa?”
“Em đã nghĩ cả buổi chiều rồi, em cũng không biết như thế đã kĩ chưa, đầu em vẫn còn đang choáng, có lẽ sau khi tỉnh táo lại em sẽ hối hận, thế nhưng… Thế nhưng mà….”
Thích Phỉ Nhiên nắm ngược lại tay cậu “Thế nhưng không cho em hối hận.”
Thư Hạ cười một chút “Thật là thần kì.”
Thần kì thật! Dù có thế nào cũng không thể ngờ là hai người lúc nào cũng ầm ĩ như chúng ta, lại sẽ có ngày nắm lấy tay nhau.
Hai người nắm tay nhau đi đến bãi đỗ xe, dọc đường đi không ai nói câu nào. Thích Phỉ Nhiên là người không để vui buồn trên mặt, thậm chí lúc Thư Hạ nói sau khi tỉnh táo, cậu có thể sẽ hối hận, Thích Phỉ Nhiên vẫn là một bộ mặt lạnh. Thư Hạ có chút thất vọng, thế nhưng một giây sau, Thích Phỉ Nhiên lại đột nhiên ôm cậu vào lòng.
Tay anh xoa xoa áo len của Thư Hạ, giống như chấp nhất muốn vuốt thẳng nếp uốn. Thật ra, anh không hề bình tĩnh giống như vẻ ngoài, anh rất vui, vui lắm, tình cảm đơn phương bao lâu nay, cuối cùng cũng dừng lại, để nhường chỗ cho những thàng ngày tươi đẹp phía sau. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức anh không thể cảm nhận được sự chân thực, chỉ có ôm chặt lấy cậu, anh mới không kích động.
Có chút ngọt ngào, lại có chút ngượng ngùng.
Thư Hạ nắm góc áo của Thích Phỉ Nhiên, hít mũi một cái, mặc dù có chút hơi có lỗi, nhưng cậu vẫn không nhịn được “Thích Phỉ Nhiên, em lại đói.”
Thích Phỉ Nhiên buồn cười “Em vừa ăn xong mà.”
“Ăn cháo không no được.” Thư Hạ tủi thân “Em vừa lấy hết dũng khí đi nắm tay anh, năng lượng tiêu hao hết rồi, cứ thế mà đói bụng thôi.”
Không còn cách nào khác là ghé vào tiệm bánh ngọt mua mấy cái bánh kem cho Thư Hạ. Thư Hạ một tay xách bánh, một tay nắm tay Thích Phỉ Nhiên, vô cùng vui vẻ.
“Từ hôm nay trở đi, Thích Phỉ Nhiên là người của em rồi.”
Thích Phỉ Nhiên cười, cúi đầu thơm một cái lên mặt Thư Hạ. Con mắt Thư Hạ chớp chớp chớp, sau đó sáng lập lòe nhìn chằm chằm Thích Phỉ Nhiên.
“Tới cái nữa nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT