Thư Hạ vội vã chuyển cái ghế chặn trước cửa đi, sau đó mở rộng cửa, nhìn chằm chằm Thích Phỉ Nhiên như nhìn kẻ địch lớn mạnh “Sao vậy?”
Thích Phỉ Nhiên nhìn Thư Hạ, không nói câu nào, Thư Hạ day day trán “Tôi nghe nói khu dân cư này an ninh không được tốt lắm, tôi sợ có trộm cho nên tôi muốn đề phòng một chút…”
Thích Phỉ Nhiên bày ra vẻ mặt để tôi coi cậu bịa chuyện đến thế nào, Thư Hạ cúi đầu xoa xoa cửa, nhỏ giọng nói nhanh “Thôi tôi nói thật, tôi sợ nửa đêm anh đến đánh tôi thôi.”
Thích Phỉ Nhiên hiển nhiên đã quen với tính cách của Thư Hạ, im lặng nhìn từ đầu đến chân cậu, thấy Thư Hạ khó hiểu nhìn mình mới nói “Áo ngủ hợp với cậu lắm.”
Vừa nãy, Thư Hạ chả để ý cái áo ngủ lắm, lúc này Thích Phỉ Nhiên nói, cậu mới để ý, nền trắng, bên trên có hình gấu mèo ôm gậy trúc, nhìn qua rất ngây thơ… Rất trẻ con…
Thích Phỉ Nhiên gật đầu lẩm bẩm “Dễ thương lắm.”
Thư Hạ cảm thấy tai mình nóng lên, có chút không ổn. Thích Phỉ Nhiên chỉ thuận miệng khen một câu không biết là khen áo hay khen mình mà đã khiến cậu có cảm xúc lạ…. Mà đường đường là một người đàn ông oai phong lẫm liệt lại bị khen là dễ thương, cậu không thấy tức giận sao? Kẻ khen cậu là kẻ thù cậu căm hận nhất, mà cậu vẫn có thể rung động sao?
Đều tại gương mặt quá mức mê hoặc của Thích Phỉ Nhiên hết!
Thư Hạ lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo lại.
Thích Phỉ Nhiên ho một tiếng “Mỗi ngày, bảy rưỡi tôi sẽ dậy, cậu nhớ kỹ phải chuẩn bị tốt đồ ăn sáng đấy.”
Thư Hạ mơ màng gật đầu. Hôm sau rất không phối hợp mà ngủ thẳng đến tận tám giờ!
Bởi vì cả đêm tinh thần không yên cho nên thôi miên mãi vẫn không ngủ được. Lúc cậu ở nhà còn đặt một đống đồng hồ báo thức ở đầu giường, đợi chúng nó thay nhau oanh tạc mới tỉnh nổi, nhưng hôm nay đến chỗ Thích Phỉ Nhiên lại quên không chuẩn bị, cho nên cứ thế mà bỏ qua thời gian, ngủ một giấc sảng khoái xong mới tự tỉnh.
Thư Hạ chán nản đi ra phòng khách, Thích Phỉ Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, vuốt tóc gọn gàng. Đứng dưới ánh mặt trời, cả người như tỏa ra một vầng sáng chỉ thuộc về những người tài giỏi thành công trong cuộc sống. Niên Niên cũng đã ăn xong thức ăn cho mèo, đoan trang nằm trên ban công, im lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn rất đáng yêu.
Thư Hạ ngại ngùng đến gần Thích Phỉ Nhiên “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”
Thích Phỉ Nhiên không trách cậu, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn “Ăn nhanh đi.”
Thư Hạ ngồi xuống nhét đồ vào miệng, lúc đồ vào miệng rồi, cậu mới phát hiện hóa ra là đồ của cửa hàng gần trường học kia. Thư Hạ ngây ra, không phải Thích Phỉ Nhiên cố ý mua cho mình chứ? Hay là anh ta cũng muốn ăn, cho nên thuận tiện mang một ít về cho mình? Dù sao cũng coi như là vận động một chút thôi nhỉ?
Ăn xong lại vội vã theo Thích Phỉ Nhiên đi làm. Có xe đưa đón đi làm đúng là không giống như bình thường, cho dù có bị muộn, nhưng cậu và ông chủ cùng nhau vào cửa công ty đấy, ai dám tính cậu đi muộn nào?
Thư Hạ đi sau Thích Phỉ Nhiên, giống như bị khí thế của anh lây nhiễm, cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình vô cùng ngầu!
Thích Phỉ Nhiên quay đầu lại, vừa hay thấy một khuôn mặt vênh vênh váo váo của Thư Hạ, tâm trạng cũng tốt lên.
Sáng thứ sáu rất bận, Thích Phỉ Nhiên phải họp mấy cuộc họp liền, Thư Hạ đi theo học cách ghi biên bản cuộc họp, Trình Dương cho thư kí Từ Tự Lai của mình đến dạy cậu.
Hai người vừa gặp nhau đã cười nói, chẳng mấy chốc mà như quen biết đã lâu, đối mặt nói vài ba câu liền trở thành anh em tốt. Thích Phỉ Nhiên đang dùng powerpoint thuyết trình, bút trong tay càng gõ càng vang, giống như muốn phi thẳng vào hai cái đầu chuột kia.
Giờ cơm trưa, Thư Hạ đang định ra ngoài mua đồ cho Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên lại đột nhiên từ chối, nói xuống căng tin ăn. Thư Hạ vừa nghe có thể xuống căng tin ăn, lập tức muốn đi tìm Từ Tự Lai, Từ Tự Lai cũng muốn đi cùng Thư Hạ, thế nhưng lại bị Trình Dương gọi lại, không dám đi cùng Thư Hạ nữa.
Thư Hạ giận “Sao cậu sợ anh ta thế? Ăn một bữa cơm thôi mà cũng không được à?”
Từ Tự Lai thở dài “Giám đốc Trình là ông chủ của tôi mà, hơn nữa anh ta điên lắm, tôi không dám chọc anh đâu.”
Thư Hạ thấy cậu ta vâng vâng dạ dạ như vậy, hình như sợ Trình Dương thật, chỉ đành đi một mình.
Cơm ở căng tin kể ra cũng rất ngon lành hợp vệ sinh, Thư Hạ gọi sườn xào chua ngọt, thịt gà thái hạt lựu xào ngô, ngồi một mình trong góc.
Cậu vừa ngồi xuống, đối diện liền có thêm một người.
Thư Hạ thở dài, đây là muốn cậu hai tư trên hai tư phải đối mặt với cái bản mặt đẹp trai nhưng lạnh băng của Thích Phỉ Nhiên sao?
“Nhiều chỗ ngồi như vậy mà.”
Thích Phỉ Nhiên đầu cũng không thèm ngẩng lên “Bình thường tôi vẫn ngồi đây.”
… Thật là trùng hợp ghê! Thư Hạ không thể đổi chỗ khác, vì làm vậy sẽ thể hiện địch ý quá rõ… Dù cho nó vốn rất rõ…
Thích Phỉ Nhiên gọi rau và thịt viên sốt tương, Thư Hạ nhìn Thích Phỉ Nhiên không vừa mắt, nhưng nhìn thịt sốt thì lại rất thuận mắt. Cậu trông mong nhìn chằm chằm, Thích Phỉ Nhiên đương nhiên không thấy, Thư Hạ đành đẩy cơm mình qua phía anh “Anh xem có món nào thích ăn không.”
Thích Phỉ Nhiên chăm chú ngắm một lúc, nói “Không.”
Thư Hạ quệt miệng kéo khay cơm về, một lát sau lại hỏi “Tôi lấy sườn đổi thịt với anh có được không?”
Thích Phỉ Nhiên lắc đầu “Không.”
Đồ keo kiệt!!! Thư Hạ tức chết rồi! Cậu đứng dậy đi gọi một suất thịt nhưng hết rồi, phiền muộn đến muốn đốt căng tin luôn. Quay đầu nhìn Thư Hạ mới phát hiện Thích Phỉ Nhiên đã ăn xong rời đi, nhưng trên khay vẫn còn hai viên thịt sốt.
Tâm trạng Thư Hạ tương đối băn khoăn.
Cậu có ngốc thì cậu cũng cảm nhận được là Thích Phỉ Nhiên đối với cậu vô cùng tốt!
Haiz, nếu như lần gặp mặt đầu tiên năm cấp ba đó, Thích Phỉ Nhiên cũng đối với cậu như này, thì tốt biết bao. Hai người sẽ có thể trở thành bạn thân, những chuyện xấu phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Cả buổi chiều, Thư Hạ đều tiếc hận nhìn Thích Phỉ Nhiên. Thích Phỉ Nhiên bị cậu nhìn đến không tự nhiên, lạnh mặt liếc cậu một cái, cậu mới thu ánh mắt về.
Công việc nhàn rỗi, trong phòng lại chỉ có mỗi hai người, đến một tiếng động nhỏ cũng không có. Thư Hạ cứ lảm nhảm tự kỉ đến lúc tan làm thì đúng là không chịu nổi, cho nên quay sang Thích Phỉ Nhiên “Lát chúng ta đến thẳng nhà tôi à?”
Thích Phỉ Nhiên không biết lôi ở đâu ra một miếng bánh kem nhỏ, chậm rãi mở hộp ra “Ừ.”
Thư Hạ bị bánh kem Thích Phỉ Nhiên chuẩn bị lôi kéo lực chú ý, lầm bầm “Đói quá.”
Thích Phỉ Nhiên mắt điếc tai ngơ.
“Bánh kem rất mềm.” Thư Hạ gục xuống bàn, thảm hại nói “Anh không phải ghét ăn ngọt sao…”
Thích Phỉ Nhiên giơ bánh vị xoài lên nói với cậu “Cậu ăn không?”
Thư Hạ lập tức thẳng lưng “Ăn.”
Lớn tiếng đến mức còn dọa luôn cả mình.
Haiz, kệ đi, dù sao trong mắt Thích Phỉ Nhiên mình cũng là một phế vật chỉ biết ăn xong lại nằm, chẳng lo mất thêm hình tượng gì nữa.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng phản ứng của Thư Hạ vẫn hơi ngại ngùng.
Thư Hạ cho rằng Thích Phỉ Nhiên sẽ lại lạnh mặt nhìn mình, nhưng không ngờ anh lại quay lại nở nụ cười.
Thích Phỉ Nhiên đi đến trước mặt Thư Hạ, đặt miếng bánh nhỏ xuống “Ăn đi.”
Thư Hạ vừa ăn vừa nghĩ đến nụ cười lúc quay về bàn làm việc của Thích Phỉ Nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ.
Sau khi tan làm, hai người đến nhà họ Thư, Thư Diệu Chi vừa về, còn chưa kịp nấu cơm tối. Thấy Thư Hạ đã không còn gay gắt với Thích Phỉ Nhiên như trước nữa, liền đẩy hai người vào phòng cậu, bắt Thư Hạ nói chuyện tâm sự với anh.
Thư Hạ hừ một tiếng, đi tới nhà bếp tìm Thư Diệu Chi “Cha còn có thể nịnh nọt anh ta hơn thế nữa không? Cha cho anh ta là con rể cha đấy à?”
Thư Diệu Chi nhỏ giọng nói “Tôi thật mong nó nhìn trúng anh.”
Thư Hạ vội nói “Cha, tư tưởng của cha tiến bộ nhanh thật nha, cha chấp nhận tính hướng của con rồi sao?”
Thư Diệu Chi đập đầu cậu một cái, Thư Hạ ai ô kêu lên. Ông đưa cải trắng cho cậu rửa.
“Chấp nhận cái mông, tên nhóc nhà mi cứ ở đấy mà mơ!!”
Thư Hạ cũng biết kết quả sẽ như vậy, bĩu môi, mở nước mức lớn nhất.
“Cha để con ở cùng anh ta, con nói cho cha biết, mị lực của con không ai chống lại được đâu, đến lúc đó Thích Phỉ Nhiên quỳ gối trước mặt con, cha đừng có mà hối không kịp…”
“Còn mị lực?” Thư Diệu Chi cười nhạo “Tiểu Thích có bạn gái rồi. Lần trước định giới thiệu em họ con cho nó, nó nói nó có đối tượng rồi, con phải cố gắng lên, bình thường học tập Tiểu Thích nhiều vào, con bằng tuổi nó mà nó thành công như thế đấy, còn con thì sao, nhìn lại mình đi, chả có cái gì cả…”
Thư Hạ ném cải trắng đã rửa sạch vào trong bồn “Không rửa nữa, cha tự đi mà rửa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT