Thành Trú Hạ nằm ở phía nam Đông Nhạc quốc, bốn mùa nóng bức, người đi trên phố rộn ràng náo nhiệt, khí thế ngút trời.
Vị trí của tòa thành này vô cùng đặc biệt, vừa vặn nằm ở ven một đường linh mạch, xung quanh có rất nhiều đại tông môn, một đại thế gia tu chân cũng đóng ở chỗ này, cộng thêm số lượng lớn ma tu song song tại đây, tòa thành này xem như là một trong những thành thị thế tục nhiều tu giả nhất, cũng là khu vực có tiên tu ma tu đối lập ở chung hòa bình duy nhất tại Sơ Linh giới.
Qua hơn nửa canh giờ, xe ngựa từ từ dừng ở trước một tòa khách sạn khí phái.
Tiểu nhị mặc áo ngắn nhanh nhẹn ra cười đón: “Xin mời khách quan vào bên trong, xin hỏi khách quan muốn nghỉ chân hay ở trọ?” Thái độ đúng mực thỏa đáng, được huấn luyện rất bài bản.
Cảnh Nguyên nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, đứng bên cạnh Thanh Liên đưa mắt nhìn khách sạn này, gật đầu hài lòng, ném một miếng linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị: “Ở trọ.”
Tiểu nhị nhận lấy linh thạch, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Vâng khách quan, mời theo ta đi đến nội viện, xe ngựa sẽ có gã sai vặt dẫn vào chuồng.”
“Tiểu thư, công tử, mời xuống xe.” Thanh Liên dịu dàng cất lời.
Tiểu nhị đã sớm đoán trong xe ngựa này vẫn còn người, cũng không gấp, đứng bên cạnh chờ.
Vân Nhiêu vén màn xe lên, đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt dừng một lát trên tấm biển đề ba chữ ‘Kình Vân Lâu’ thể chữ đậm, cảm thấy như có một cỗ khí thế chạm vào mặt, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ: “Quả thật không hổ là khách sạn đệ nhất thành Trú Hạ.” Nàng cũng không nhảy xuống xe ngựa, chỉ nhìn tiểu nhị, thấy gã đang ngơ ngác nhìn nàng, có vẻ như bị giật mình, Vân Nhiêu không khỏi bật cười khúc khích: “Tiểu nhị, cảm phiền cho chúng ta đặt ba gian phòng hảo hạng.”
“Được, được, khách quan.” Tiểu nhị đỏ mặt, gã vào nam ra bắc cũng chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy, tay cùng chân bước trở lại khách sạn, Cảnh Nguyên gật đầu với Vân Nhiêu, đi vào theo.
Mặc kệ đám người túm lại vây xem, Vân Nhiêu đảo mắt qua Thanh Liên đang cúi đầu đứng ngoan ngoãn bên cạnh, lại xoay người chui vào trong thùng xe, lo lắng hỏi: “Tiểu sư thúc còn chưa tỉnh sao?”
“Ừm.” Thẩm Vô Hoặc lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Trì, dùng mũ che kín khuôn mặt hắn, hai tay vững vàng ôm hắn lên: “Đi thôi.”
Ôm công chúa!
Theo như Vân Nhiêu thấy, Thẩm Trì chí ít cũng cao 1m83, vóc người vô cùng cân xứng thon dài, nhưng so sánh với Thẩm Vô Hoặc lại có vẻ nhỏ hơn một chút, bởi Thẩm Vô Hoặc ít nhất cao tầm trên 1m9, chiều cao tiêu chuẩn nam thần, vì vậy ôm kiểu đó cũng chẳng có gì không hài hòa.
Vân Nhiêu sờ lên gò má hơi nóng lên, nàng thực sự không muốn ghép đôi tiểu sư thúc với bất kỳ kẻ nào.
Lúc Thẩm Trì tỉnh lại đã là nửa đêm, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, trên đầu giường còn đặt cuốn sách hôm qua hắn chưa xem xong, Chấp Ảnh đang nằm cuộn tròn bên nệm hương bồ cách đó không xa.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, từ sau khi Thẩm Trì cảm ứng được cơ thể mình xảy ra vấn đề, hắn thỉnh thoảng rơi vào mê man, gần như không có bất kỳ dấu hiệu nào.
[Hệ thống.]
[Dạ, chủ nhân.]
[Sau khi ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?]
[Thưa chủ nhân, 013 nhận thức đồng bộ với chủ nhân.]
[Biết rồi.] Ngụ ý nói nó chẳng biết gì, Thẩm Trì cũng thuận miệng đáp, thế nhưng trong mắt là ý tứ sâu sắc, dùng thần lực di chuyển một vòng trong cơ thể, không ngoài ý muốn vẫn không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, chỉ ngoại trừ Xích Linh châu càng xám xịt hơn.
Song lúc này tu vi trong cơ thể Thẩm Trì đã đạt đến một mốc đột phá, vì vậy hắn chỉ tùy tiện vận chuyển một vòng công pháp Ngự băng quyết rồi ngừng lại, hiện tại không phải thời điểm tốt để đột phá.
Lúc Thẩm Trì thu công đứng dậy, trận phòng hộ hắn thiết lập ở cửa bị khuấy động, khí tức thuộc về Thẩm Vô Hoặc.
Thu hồi trận pháp, Thẩm Vô Hoặc đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng vằng vặc len lỏi vào trong phòng theo cửa mở, sau đó lại bị đuổi ra ngoài, Thẩm Vô Hoặc chìa tay ra, trên tay là một viên đá to bằng nắm đấm màu bạc gân lá, cho dù cách một khoảng, năng lượng ẩn chứa trong đó vẫn khiến người ta kinh ngạc.
“Thiên thanh huyền thạch?” Thẩm Trì liếc mắt đã nhận ra đây là vật gì, nhưng không lập tức cầm ngay: “Đại ca có được nó ở đâu?”
Nếu như hắn nhớ không sai, kiếp trước vật này xuất hiện trong hội đấu giá ở thành Trú Hạ mười ngày tới, gây nên náo nhiệt xôn xao, sấp sỉ nửa năm sau mới trời xui đất khiến rơi vào tay Ma tôn tiền nhiệm.
“Mới giành được từ tay mấy tên ma tu.” Thẩm Vô Hoặc đáp qua loa, trên người y còn phảng phất mùi máu nhàn nhạt.
Thẩm Trì: “…”
Thiên thanh huyền thạch chính là linh bảo cấp một, có thể nói vạn năm khó gặp, nghe đồn chỉ cần lúc luyện khí thêm vào một khối Thiên thanh huyền thạch thì tỷ lệ chế thành tiên khí cực lớn, cho dù thất bại thì đẳng cấp pháp bảo cũng sẽ không thấp hơn linh khí.
Thẩm Trì từng thấy qua vật này trong ký ức của Du Trì, nhưng cho dù là Tiên giới cũng rất ít thấy, chớ đừng nói đến Sơ Linh giới khí tu đã tàn lụi.
“Em sắp lên Nguyên anh kỳ, phải có một kiện pháp bảo bản mệnh.” Thẩm Vô Hoặc nói.
Thẩm Trì nhìn vào mắt Thẩm Vô Hoặc, cuối cùng không cự tuyệt.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thẩm Trì lười nhác tựa nửa người lên cột giường, sắc mặt lộ vẻ buồn ngủ, trong mắt dường như có chút ảo não, [Vẫn không tra ra nguyên nhân?]
[Thưa chủ nhân, qua kiểm tra thân thể, do tu vi của chủ nhân dư thừa dẫn đến quá tải, nên mới xuất hiện việc buồn ngủ, xin chủ nhân mau sớm nâng cao tu vi.]
Quả thực từng nghe nói cứ áp chế tu vi không đột phá có thể sẽ gặp tình huống như vậy, Thẩm Trì vân vê ấn đường, [Đợi hồi tông ta sẽ bế quan.]
[Dạ, chủ nhân, chúc chủ nhân tu hành thuận lợi.]
“Tiểu Trì, có muốn ra ngoài một lúc không?” Trước khi Thẩm Trì lại ngủ mất, Thẩm Vô Hoặc đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm theo Chấp Ảnh đang kêu meo meo.
Gần đây con mèo nhỏ này chạy cả ngày không thấy tăm hơi, nhưng ngược lại tu vi của nó cũng ngày càng cao thâm hơn, chẳng qua dù tu vi thế nào thì nó vẫn không trốn khỏi lòng bàn tay Thẩm Vô Hoặc.
Lúc này Thẩm Trì chỉ mặc một cái áo lót, vạt áo thoáng mở rộng, chỉ một động tác cũng lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn, nhất là Chấp Ảnh còn liều chết chui vào trong y phục của hắn, Thẩm Vô Hoặc đứng tại chỗ nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn nổi xách mèo lên lần nữa: “Ta ra ngoài chờ em.”
Cúi đầu thoáng nhìn y phục của mình, Thẩm Trì thờ ơ khép lại vạt áo rồi khoác thêm một chiếc áo trắng bên ngoài.
Theo thói quen liếc nhìn vị trí ám văn trên ống tay áo, đúng như Thẩm Trì dự đoán, đó là chữ, nhưng không phải một mà là hai chữ, đây là thể chữ đặc biệt của Tiên giới, cũng khó trách kiếp trước hắn không biết, chẳng qua lúc này sở hữu ký ức của Du Trì nên cuối cùng Thẩm Trì cũng nhận ra nó.
Ngón tay vuốt nhẹ qua hàng như nổi lên hầu như không thấy được, Thẩm Trì không khỏi cười khẽ một tiếng, đây là tên của hắn.
Lúc Thẩm Trì ra gian ngoài, đúng lúc trông thấy Thẩm Vô Hoặc cùng con mèo nhỏ đã biến trở về nguyên hình đang đứng đối diện nhau, mỗi người một bên, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hiện tại Chấp Ảnh đã cao cỡ nửa người, hai cái sừng nhọn trên trán mọc dài, có điều vẫn chưa mọc cánh, dựa theo cấp bậc phân chia của tu giả, bây giờ tu vi của nó phải thuộc Kim đan viên mãn, lúc này nó đứng ở trước mặt Thẩm Vô Hoặc, lông đuôi bắt đầu dựng lên.
Thẩm Trì vừa bước ra, Chấp Ảnh đột nhiên thả lỏng, vẻ mặt ấm ức nhào tới phía hắn, nhưng không ngờ nửa đường lại bị Thẩm Vô Hoặc tóm được, thân thể cao lớn đụng rầm vào cánh cửa, tủi thân đến mức bật khóc ngay tại chỗ.
Thẩm Vô Hoặc bất động, Thẩm Trì liếc nhìn nước mắt Chấp Ảnh rơi tí tách xuống đất, dừng một lát rồi tiến lên vuốt ve đầu nó.
Con cọp bự có trái tim của mèo nhỏ khóc càng thương tâm hơn, sau đó Thẩm Trì lấy ra hai cái bình ngọc đặt bên dưới mắt nó.
Nước mắt thần thú, cho dù là con non nhưng dùng để làm tài liệu luyện đan cũng không tệ.
Hiển nhiên bị kinh sợ bởi động tác của chủ nhân, nước mắt Chấp Ảnh bỗng chốc thu về. Thẩm Trì lại không hài lòng, hai cái bình còn chưa lấp được phân nửa, hắn liếc nhìn Chấp Ảnh, lại thân thiết xoa nắn lớp lông mềm trên cổ nó, ngón tay chỉ vào bình ngọc dưới đất: “Ngoan, lấp đầy.”
Chấp Ảnh: “…” Chủ nhân không thương nó, sau đó nước mắt rơi càng nhiều, gương mặt thương tâm muốn chết.
Nở nụ cười cất đi hai cái bình ngọc đã lấp đầy, Thẩm Trì thưởng cho Chấp Ảnh khóc đến đỏ bừng hốc mắt hai viên đan dược, mới đứng dậy nói với Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, đi thôi.”
Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lóe lên ý cười, bị Chấp Ảnh lần thứ hai biến thành con mèo nhỏ trừng mắt cũng không giận, đi trước mấy bước mở cửa cho Thẩm Trì.
Trong một quán rượu dành cho tu giả, các tu giả tùy ý trò chuyện với nhau tin tức gần đây.
“Nghe nói hội đấu giá lần này có thiên tài địa bảo nghìn năm khó gặp đấy.”
“Chẳng phải lần nào cũng tuyên truyền như thế sao?” Người ngồi chung bàn uể oải trả lời.
Người thứ nhất thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Đã từng nghe Phá cảnh đan chưa?”
“Woa… Món đồ đó không phải đã sớm tuyệt tích sao? Lẽ nào hội đấu giá lần này có Phá cảnh đan?” Người đáp lại đầu tiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó thấp giọng: “Ngươi không lừa ta chứ?”
“Tin tức nội bộ, vô cùng chính xác, lần này rất nhiều gia tộc môn phái đều cho người đến.” Người nọ cầm trong tay một tấm lệnh bài giơ lên rồi thu hồi, vẻ mặt hả hê nói: “Tông ta nhất định phải có được viên Phá cảnh đan kia.”
“Đa tạ Dương huynh cho hay, ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Ánh mắt đảo qua bóng lưng tu giả rời đi vội vã, Thẩm Trì thưởng thức thanh tửu trong chén, hương vị mát lạnh lại không say lòng người, một cỗ linh lực theo rượu vào trong cổ họng, tỏa ra toàn thân.
“Tiểu Trì có muốn đi đến hội đấu giá không?” Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc nhìn chằm chằm vào ngón tay đang cầm chén rượu của Thẩm Trì.
“Đi.” Thẩm Trì gật đầu, ánh mắt lướt qua thanh niên đang ngồi một mình một bàn.
Thanh niên họ Dương bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vội vàng nhìn xung quanh một lát nhưng không phát hiện ra điều gì bất ổn, lại chậm rãi ăn một ít đồ ăn, uống chút rượu ấm, mới mãn nguyện rời khỏi quán rượu.
Cũng thật trùng hợp, gã thanh niên họ Dương này chính là tu giả Chấp Phù tông, từ sau 30 năm trước Tần Mạnh nhập ma bị Minh Lệ một kiếm chém chết, gã trở thành đại sư huynh trên danh nghĩa của Chấp Phù tông, vậy nên trách nhiệm mang Phá cảnh đan về mới rơi xuống đầu gã.
Nhưng dù thế nào gã cũng không ngờ, tu vi bản thân đường đường là Kim đan hậu kỳ, trên người còn có vô số phù chú bảo mệnh phòng thân của đệ tử đại tông lại bị người ta đánh ngất xỉu ném vào đám ăn mày, lúc tỉnh lại đến y phục cũng bị ăn mày xung quanh lột sạch.
Càng nghĩ, Dương Tử Nguyên cũng không ngẫm ra rốt cục kẻ nào đối đầu với mình, đoạt lại y phục trên tay một tên ăn mày, gã xoa nắn cái cổ đau đớn đi vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên đầu óc lóe lên, đúng rồi, ban nãy lúc ở trong quán rượu gã đã để lộ yêu thỉnh lệnh! (lệnh bài thiếp mời) Mà tên tu giả ngồi cùng bàn với gã, khi đó ánh mắt sáng lạ thường.