Biên tập: Tiểu Vô Lại

Ao Bạch Ngọc Trì Tiên giới, nước trong ao dập dờn gợn sóng, uyển chuyển như sao.

Vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc lạnh tanh cầm trong tay tiên hồn đang gay gắt nguyền rủa y ném vào trong ao, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Còn thiếu một cái, phải tăng nhanh tốc độ.”

Ánh mắt Thẩm Trì dời khỏi nước ao, cau mày nhìn Thẩm Vô Hoặc, mặc dù hiện tại hắn chỉ là một linh thể không ai nhìn thấy nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh truyền đến từ trên người y.

Từ sau khi trở thành Tiên Đế, Thẩm Vô Hoặc mở ra một đạo mới, y điên cuồng săn giết tất cả tiên giả từ Đại La Kim Tiên trở lên ở Tiên giới, rút ra tiên hồn của bọn họ, giam cầm chúng vào trong ao y đã công phu kiến tạo.

Tế ba nghìn tiên hồn, đổi lại trọng sinh tiên linh.

Y muốn gây dựng lại hồn phách Du Trì.

Tiên giả Đại La Kim Tiên trở lên ở Tiên giới không nhiều lắm, lúc này Thẩm Vô Hoặc đã sớm là kẻ thù chung của các đại phái Tiên giới, vô số tiên giả tập kết, thiết lập cạm bẫy hoàn hảo chỉ chờ y rơi vào tròng.

Nhưng y vẫn đi, vì tiên hồn cuối cùng.

Thẩm Trì đứng bên cạnh Thẩm Vô Hoặc, nhìn y tranh đấu với hàng nghìn hàng vạn tiên giả.

Một người, ngàn quân.

Bất luận về thực lực hay về quân số, Thẩm Vô Hoặc đều ở thế yếu, nhưng y vẫn tiến công, không cho phép chùn bước.

Thẩm Trì nhìn Thẩm Vô Hoặc, có hơi khó hiểu.

Tình cảm của Du Trì đối với Thẩm Vô Hoặc bản thân hắn có thể hiểu, nếu nói là tình chắc có một chút, nhưng nhiều hơn chính là chấp niệm, chắc hẳn Thẩm Vô Hoặc cũng hiểu nên suy xét lâu như vậy mới đồng ý việc đạo lữ, nhưng tại sao Thẩm Vô Hoặc lại cố chấp với Du Trì như vậy?

Lại thêm một tiên giả ngã xuống, vết thương trên người Thẩm Vô Hoặc cũng ngày càng nhiều, vài lần Thẩm Trì cảm thấy y sắp ngã xuống, nhưng hết lần này tới lần khác y vẫn đứng vững.

Giết sạch tiên giả cuối cùng bên người, Thẩm Vô Hoặc cầm lấy một tiên hồn, lảo đảo đi về phía cái ao kia.

Tiên hồn cuối cùng thả vào ao, màu nước trắng bạc đẹp đẽ bắt đầu sôi trào. Nhìn những mảnh tàn hồn tụ lại từ bốn phía, đôi mắt Thẩm Vô Hoặc còn nhuốm máu bỗng nhu hòa hơn, tay chân lúng túng tẩy rửa sạch sẽ máu trên người, y nhìn về phía đám tiên hồn màu bạc đã tụ thành, nở nụ cười thường thấy lúc ở cùng Du Trì, dịu dàng đến mức suy sụp.

Y cẩn thận dè dặt nâng tiên hồn kia ở trên tay, đưa vào trong Vãng Sinh Trì của Tiên giới.

Lập tức sắc mặt Thẩm Vô Hoặc biến đổi, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, loạng choạng hai bước suýt chút nữa đứng không vững, y thở dốc một hồi, chậm rãi rút kiếm ra không chút do dự đâm vào ngực mình, sau đó khóe môi nở một nụ cười, vươn người nhảy vào trong ao.

Không ai chú ý tới, trên thanh kiếm kia chợt lóe lên một vệt sáng âm u, rơi vào một hướng khác.

“Lão đại, Ngưu Nhị, mau nhìn!”

Trần Hổ đang nằm nhoài sau tảng đá, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tu giả đơn lẻ phía trước, vẫy tay với hai người sau lưng y.

Bọn họ đã đi vòng vo một khoảng thời gian rất dài trong tầng bốn tháp truyền thừa, ngược lại không phải không có năng lực lên tầng năm, chẳng qua mấy người thảo luận một hồi cảm thấy xuống tay ở tầng thứ tư vẫn tiện nhất, nhất là cái tên tu giả Sí Đan tông kia quả thật có tiền.

Sờ soạng lên túi đựng đồ căng phồng, Trần Hổ cười đến híp cả mắt.

Trương Nham ở trong đội ngũ ba người luôn có địa vị chỉ huy lại dường như không quan tâm đến con mồi trước mắt, khuôn mặt hắn cứ hết trắng lại chuyển sang đen.

Ngưu Nhị vỗ lên bả vai Trương Nham: “Lão đại, ngươi…”

“Bốp!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, Ngưu Nhị bưng mu bàn tay đỏ ửng, vừa định chất vấn lại đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, khinh ngạc trợn to mắt.

Trương Nham giống như đang bị mê hoặc, sau khi đẩy hai tay Ngưu Nhị ra liền trực tiếp cầm viên đá trên tay bỏ vào lỗ thủng trước ngực.

Máu chảy ra từ lồng ngực Trương Nham nhuộm đỏ mặt đất, nhưng dường như hắn vẫn không để tâm, ngược lại ngửa mặt lên, hai mắt lộ vẻ thuần túy hướng đến thần thánh, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.

Ngưu Nhị sợ ngây người, sững sờ nhìn Trương Nham cầm viên đá kia tự cắm vào trái tim hắn.

Đột nhiên, đồng tử Ngưu Nhị rụt lại, rõ ràng y trông thấy trong nháy mắt viên đá kia chạm vào trái tim Trương Nham, máu tươi vốn đang chảy đột nhiên dừng lại.

Nó đang hút máu.

Sắc mặt Trương Nham càng lúc càng trắng, gần như chỉ trong nháy mắt hắn sẽ biến thành một cái xác khô.

Nhưng vào đúng lúc này, viên đá dường như vẫn còn chưa thỏa mãn đột nhiên tỏa ra ánh hào quang màu đỏ nhàn nhạt.

Y cần phải chạy trốn, Ngưu Nhị tự nói như thế với mình, nhưng ngay sau đó y lại phát hiện, tay của mình dĩ nhiên không tự chủ được hướng đến viên đá…

Tần Mạnh ngồi dựa lưng vào bức tường phủ đầy hoa văn phong ấn, con ngươi màu đỏ quỷ dị nhìn vào dấu vết phong ấn càng lúc càng sáng, trong mắt khó nén nổi sự hưng phấn.

Cùng lúc đó, năng lượng tích tụ từng tí dường như đã đến cực hạn, tầng tám tháp truyền thừa tỏa ra hào quang, dần dần càng chói lọi hơn.

Vân Dục đang đi lên tầng tám đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm đang tới, liền kéo Vân Vụ dịch sang bên cạnh.

Chỉ thấy một tia sáng màu đỏ bay vọt về phía trước.

“Đó là cái gì?” Vân Vụ hiển nhiên cũng thấy được tia sáng kia.

“Không biết.” Bước chân Vân Dục dừng một lát, “Chẳng biết tại sao, ta luôn cảm thấy có điềm chẳng lành.” Y bỗng xoay người, hạ lệnh: “Không đi lên nữa, thông báo cho các đệ tử rời tháp.”

Sau khi tiến vào tháp, đệ tử lệnh của các đệ tử Thừa Kiếm tông lại có thể sử dụng truyền tin bình thường, Vân Vụ nghe vậy cũng không nghi ngờ, cùng Vân Dục thông báo lệnh rời tháp.

Dù sao đi xuống cũng đơn giản hơn đi lên rất nhiều, từ lúc quyết định rời tháp đến khi thông báo các đệ tử rời đi hoàn toàn, thời gian tổng cộng không đến nửa nén hương.

Những đệ tử khác tuy có thắc mắc nhưng đa số vẫn nghe theo mệnh lệnh của hai vị sư huynh, cùng hai người Vân Dục trước sau rời khỏi tháp.

Mà lúc này, số ít tu giả của các tông môn khác cũng có người lần lượt chạy ra.

Không đến một lúc, tháp truyền thừa đột nhiên rung chuyển, hồng quang tỏa khắp bầu trời.

Các tu giả bên trong tháp còn chưa kịp phản ứng đã bị hồng quang ở khắp mọi nơi trực tiếp hút khô.

Vân Nhiêu đang tính toán còn mấy ngày nữa trứng rắn mới lột xác đột nhiên cảm thấy khác thường, giương mắt lên đúng lúc trông thấy hồng quang xuyên qua tháp.

Xà Vương cũng đồng thời mở mắt.

Tần Mạnh ở tầng tám một ngụm nuốt vào viên đá được rót đầy năng lượng, chậm rãi đứng lên giãn gân cốt, hít một hơi thật sâu, giọng nói do quá mức hưng phấn nên có hơi run rẩy: “Mùi máu tươi. Ha ha ha, Vô Hoặc nhãi con chắc không thể đoán được được bản quân đã trở về!”

Sau đó gã nhíu mày: “Đáng tiếc sức mạnh của cơ thể này quá yếu, hừ, vẫn còn chưa tới Ma anh, chẳng qua tư chất cũng không tồi. Vô Hoặc nhãi con, ngươi phong ấn bản quân ở đây hơn một nghìn năm, đợi ngày khác bản quân quay về Ma giới nhất định chính là lúc ngươi tuyệt mệnh!”

Trông thấy Tần Mạnh là người cuối cùng đi ra khỏi tháp, ấn đường Vân Dục khẽ co giật, bước lên chắn trước người Vân Vụ.

“Đại sư huynh! Tốt quá, ngươi ra rồi!” Mấy đệ tử Chấp Phù tông chạy ra trước trông thấy Tần Mạnh như nhìn thấy trụ cột, rối rít vây quanh.

Tần Mạnh liếc mắt nhìn một lượt đám tu giả tu vi thấp hơn gã, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu không phải lúc này gã vừa mới thoát khỏi phong ấn, lại bị cỗ thân thể nhỏ yếu này giới hạn, thì chỉ cần phẩy tay một cái cũng có thể tiêu diệt hết những con kiến hôi tiên đạo này trong nháy mắt. Mặc dù nghĩ như vậy, gã vẫn kiềm chế kích động khát máu trong lòng, gật đầu với những người này, gã không có ký ức của Tần Mạnh, hiện lại không thể nhiếp hồn, chỉ đành chờ đến thời cơ.

Giương mắt oán độc nhìn tòa tháp vẫn đứng sừng sững không đổ ở chỗ này, Tần Mạnh dẫn đầu mấy tên đệ tử còn sót lại đi ra khỏi vùng đất truyền thừa.

Mà các đệ tử Chấp Phù tông mang theo tín nhiệm bước chân đuổi theo hoàn toàn không biết mình đang đi cùng một gã Ma quân khát máu tàn bạo.

Ngày thứ hai mươi bảy Thiên Di bí cảnh mở ra, chưởng môn Sí Đan tông đang vuốt chòm râu, thưởng thức linh dược mới trồng được trong vườn thuốc, bỗng nhiên lão trông thấy một đệ tử nội môn hoảng hốt chạy tới: “Chưởng, chưởng môn, không xong rồi!”

“Có chuyện gì thì nói rõ ràng, chưởng môn làm sao?” Chưởng môn nhíu mày, đệ tử này thường ngày rất chững chạc mới để y đến trông coi đèn trường minh của môn phái.

Rốt cục đệ tử kia cũng hoàn hồn, lớn tiếng bẩm báo: “Mới ngay vừa rồi, đèn của các sư huynh sư tỷ đi đến Thiên Di bí cảnh đã tắt quá nửa.”

“Ngươi có nhìn đúng không?”

“Vô cùng chính xác.”

Sắc mặt chưởng môn đanh lại, ngay lập tức đi về phía căn phòng để đèn.

“Cái gì? Hơn một trăm đệ tử, toàn bộ đều đã ngã xuống?” Giọng nói chưởng môn Chấp Phù tông có phần run rẩy, đứng dậy chân còn hơi loạng choạng.

“Bẩm báo chưởng môn, chỉ còn lại đèn của Tần Mạnh sư huynh vẫn sáng.”

Cảnh tưởng giống vậy đồng thời phát sinh ở mấy đại tông môn.

Có thể đi vào Thiên Di bí cảnh đương nhiên đều là người tài ba trong môn phái hiện tại, tuy rằng bọn họ không ấp ủ suy nghĩ muốn tất cả đệ tử đều trở về, nhưng mấy lần trước đều có thể trở về quá nửa, mà bây giờ…

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ngày thứ ba mươi, cánh cửa rời khỏi Thiên Di bí cảnh mở ra.

Các tu giả xông ra từ trong bí cảnh giống như bị ác quỷ đuổi theo, nét mặt đều vô cùng hoảng hốt.

Chỉ có các đệ tử Thừa Kiếm tông không hoang mang chút nào, ánh mắt mọi người đều dừng tại tháp truyền thừa.

Có đệ tử vẻ mặt rất lo lắng: “Mấy ngày rồi, đại sư huynh, tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc sư thúc…”

Dường như Vân Dục đang ngây người, hồi lâu sau mới hoàn hồn, cười an ủi: “Hôm nay là ngày cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ ra.”

Vân Vụ nhéo lòng bàn tay Vân Dục, ánh mắt lo lắng nhìn cánh cửa càng lúc càng nhỏ lại: “Chúng ta đi ra chờ trước, sau đó bọn họ sẽ ra.”

Sau khi các đệ tử Thừa Kiếm tông rời đi, cánh cửa đi ra giữa không trung ngày càng nhỏ hẹp, cho đến khi không thấy đâu nữa.

Vân Nhiêu vất vả lắm mới chạy được ra ngoài, vẻ mặt trống rỗng ngơ ngác nửa ngày mới nhả ra hai chữ: “… Mẹ kiếp?”

Quay đầu trông thấy cự xà đang bò sột soạt tới gần, nàng lại nhoài người nằm úp lên quả trứng, Vân Nhiêu không khỏi tiếp tục cảm thán, tại sao nàng lại là người xuyên qua xui xẻo như vậy!

Chuyện xảy ra từ tầng tám trở xuống không ảnh hưởng đến Thẩm Vô Hoặc chút nào, cũng không ảnh hưởng đến tầng chín tháp truyền thừa, y vẫn đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng cổ tôn quý.

Lúc tiến vào Thiên Di bí cảnh có 500 đệ tử, lúc đi ra chỉ còn lại hơn 100, trong đó rất nhiều môn phái nhỏ toàn quân bị diệt. Mà trong năm đại tông số người còn sót nhiều nhất là Thừa Kiếm tông, do Vân Dục quyết đoán nên vẫn còn hơn sáu mươi đệ tử. Các môn phái còn lại đều chỉ lác đác chừng mười người, mà thê thảm nhất là Chấp Phù tông, chỉ còn lại mỗi Tần Mạnh.

Sắc mặt các đại tông môn chạy tới kiểm tra tình hình đều đau xót bi thương.

“Tiểu sư thúc, chưa ra…” Các đệ tử Thừa Kiếm tông đứng mong ngóng ở cửa, trông thấy cánh cửa hoàn toàn khép lại, có người cúi đầu khóc thành tiếng.

Tình cảm giữa các đệ tử Thừa Kiếm tông từ trước đến nay luôn hài hòa, lần này đi vào Thiên Di bí cảnh đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng lại bỏ mình quá nửa, làm sao bọn họ không buồn bã cho được.

Vân Dục thở dài, dời mắt khỏi cánh cửa, lại đột nhiên trông thấy gương mặt lạnh đanh của Minh Lệ đang nâng kiếm chém tới một người!

— —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Tác giả: Vì sao ngươi lại thích Tiểu Trì như vậy?

Thẩm Vô Hoặc: Nếu không phải là… Ta khẳng định đã nhận Tiểu Trì lúc hắn cho ta bánh bao!

— —

Đèn trường minh: Đại loại biểu hiện cho sinh mệnh của các đệ tử trong môn phái, đèn sáng người còn, đèn tắt người khuất. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play