Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thấy Thẩm Vô Hoặc tới gần, Thẩm Trì có chút kinh ngạc, “Đại ca?”

Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía Thẩm Trì, “Có bị thương không?”

Thẩm Trì chỉ vào kẻ đang nằm co rúm trên mặt đất, “Không có, vừa rồi ta mới vỗ nhẹ y một chưởng, y liền gục.”

Cũng không lập tức nhìn về phía Vân Dương, Thẩm Vô Hoặc nhìn qua một lần Thẩm Trì từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận hắn không sao, ánh mắt mới chậm rãi rơi vào kẻ đang co rúm kia, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, “Người này cứ giao cho ta xử lý.”

Giống như cảm giác được nguy hiểm, thân thể Vân Dương vốn đã yên ổn hơn rất nhiều lập tức run rẩy.

“Vừa rồi y nói đánh thua thì sẽ tự động rời khỏi tông môn.” Thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Dương, Thẩm Trì lại nói: “Đại ca, hôm nay tới có chuyện sao?”

“Ừ, cho ngươi cái này.” Thẩm Vô Hoặc đưa cho Thẩm Trì một vật, “Từ nay về sau ta có thể phải bế quan một thời gian, còn tên này, ngươi không cần phải lo lắng.”

Trên tay Thẩm Vô Hoặc là một cái hộp cổ xưa lớn chừng bằng bàn tay, Thẩm Trì không đoán ra là vật gì, dừng một lát liền đưa tay tiếp nhận, “Cảm ơn đại ca.”

Thấy Thẩm Trì tiếp nhận vật trong tay, thần sắc Thẩm Vô Hoặc buông lỏng, xách Vân Dương từ dưới đất lên, vốn Vân Dương so với y còn tráng kiện hơn mà vào tay y cuối cùng lại giống như một con gà con, không có chút lực phản kháng nào, “Ta đi trước.”

Tiếp theo Thẩm Vô Hoặc tung người vài cái liền biến mất ở đằng xa.

“…” Nhìn bóng lưng của đối phương, Thẩm Trì có chút khó hiểu, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, ban nãy trước khi hắn tiếp nhận cái hộp, Thẩm Vô Hoặc tựa hồ có hơi căng thẳng?

Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa đi xa mà chỉ ẩn náu vào bên trong cánh rừng, giơ một chưởng đánh ngất xỉu người xách trong tay, thấy Thẩm Trì vào phòng đóng cửa lại, sau khi không nhìn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa, lại ngưng một hồi lâu mới rời khỏi.

Sau khi kiểm tra xong bề ngoài chiếc hộp vô cùng dị thường của Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì mới mở nó ra, vang lên một tiếng hơi lạch cạch.

“Ồ?”

Chỉ thấy trong hộp là một miếng ngọc trụy kỳ lân xanh biếc, không nói về màu sắc, thật ra có vẻ giống y hệt miếng mà trước kia hắn từng tặng cho Thẩm Vô Hoặc, đều lớn bằng ngón cái, chẳng qua ngọc trụy mà Thẩm Vô Hoặc tặng cho Thẩm Trì hiển nhiên tinh xảo hơn nhiều lắm.

Luận đẳng cấp, thứ Thẩm Trì tặng cho Thẩm Vô Hoặc chỉ là một pháp khí trung phẩm cấp thấp, mà miếng ngọc trụy này lại là linh khí thượng phẩm thứ thiệt.

Trong trí nhớ của Thẩm Trì hiển nhiên không hề có ấn tượng về thứ này, nhưng trong cốt truyện hệ thống đưa cho, vật ấy chính là bảo vật Thẩm Vô Hoặc có được dưới cơ duyên xảo hợp. Hắn từng không ít lần nghiên cứu về thủa ban đầu lúc Thẩm Vô Hoặc mới tu hành, cuối cùng ngọc này bị hủy trong tay một gã thủ hạ Hợp thể kỳ đại năng ma đạo, cũng chính do nó, Thẩm Vô Hoặc mới có thể sống sót dưới tay thủ hạ ma tu Hợp thể kỳ đó.

Nhưng hôm nay Thẩm Vô Hoặc lại đem pháp bảo hộ mệnh này tặng cho hắn.

Sau khi xác nhận Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa hạ các loại pháp thuật nguyền rủa lên ngọc trụy này, trên mặt Thẩm Trì bắt đầu nghi ngờ, tại sao Thẩm Vô Hoặc lại đối xử với hắn tốt như vậy? Hay chẳng lẽ là chuyện gia tộc chỉ sót lại hai người bọn hắn sống nương tựa lẫn nhau? Nhưng chẳng qua hắn chỉ là đứa con ghẻ Thẩm Liệt nhân tiện nhặt về, điểm này chắc chắn Thẩm Vô Hoặc đã biết được từ lúc nhỏ.

Cuối cùng Thẩm Trì kết luận sự khác thường của Thẩm Vô Hoặc là do thiếu niên đơn thuần.

Thẩm Trì thuận tay đóng nắp hộp, thu vào trong túi trữ vật, vật ấy hắn không dùng, nhưng cũng sẽ không trả lại cho Thẩm Vô Hoặc, thật ra hắn muốn nhìn một chút, không có pháp bảo này, Thẩm Vô Hoặc còn có thể suôn sẻ như trong cốt truyện miêu tả hay không.

Chẳng qua Thẩm Vô Hoặc cũng không hổ là nhân vật chính, chỉ hơn một năm thăng lên Trúc cơ trung kỳ, nếu như hắn không nỗ lực, có thể sau này sẽ lại không theo kịp y. Cho dù hiện tại sát ý của Thẩm Trì với Thẩm Vô Hoặc đã tiêu tan không ít sau khi hắn biết được Thẩm Vô Hoặc kiếp này khác với kiếp trước, nhưng Thẩm Trì tuyệt đối sẽ không cho phép mình rớt lại phía sau đối thủ quá nhiều.

Thẩm Trì lại muốn trở lại trong trận pháp, tiếp tục bế quan tu luyện còn chưa hoàn thành.

Một ngày sau, Vân Dương quỳ gối trước Thương Linh phong, thỉnh cầu phế công lui tông, nội môn nhất thời đều chấn động.

Qua hai ngày, tại giảng học đường Xích Nhạn phong, các đệ tử ngoại môn đã tề tụ trong phòng.

“Có nghe nói không? Nội môn có một sư huynh tên Vân Dương, tự mình lui tông.”

“Hả? Đây là lần đầu tiên có người tự nguyện lui tông, trước đây kẻ nào chẳng kêu khóc muốn lưu lại, hơn nữa còn là đệ tử nội môn, tu vi tối thiểu cũng trên Trúc cơ, lui rất đáng tiếc, vì sao y lại lui tông?”

“Cái này thì không rõ lắm, thế nhưng ta lại nghe được một việc, qua đây, xích lại gần vào.”

“Cái gì?”

“Nghe nói y là đại ca của một tên từng là đệ tử ngoại môn, chính là… Lục Nhận, gã mập luôn tới nghe Vân Nhiêu sư tỷ giảng bài, chẳng phải trước đó không lâu đã đắc tội với Thẩm, tiểu sư thúc sao?”

“Ôi…”

Sau khi nghe xong, chúng đệ tử ngoại môn đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ thật may mắn bản thân không đắc tội với Thẩm Trì, cũng nhìn về phía Trương Ngọc Hằng có quan hệ tốt nhất với Thẩm Trì bằng ánh mắt hâm mộ.

Trong lúc Trương Ngọc Hằng như đang ngồi trên chông, Vân Nhiêu chợt xuất hiện, ngay phía sau nàng chính là Vân Dục một thân thanh y, thanh cao như ngọc.

Sắc mặt chúng đệ tử ngập tràn sùng kính, cùng kêu lên: “Bái kiến đại sư huynh, bái kiến Vân Nhiêu sư tỷ!”

Bài giảng cuối cùng kéo dài hai canh giờ, giảng chính vẫn là Vân Nhiêu, Vân Dục chỉ giải thích nghi vấn.

Sau cùng, trong lúc Vân Nhiêu tuyên bố tiết học kết thúc, đột nhiên một tên đệ tử giơ tay lên, “Đại sư huynh, xin hỏi Vân Dương sư huynh thực sự lui tông sao?”

“Đúng vậy, tên của y đã bị xóa bỏ khỏi tông thạch.” Chuyện này trong tông môn cũng chẳng phải bí mật, Vân Dục cũng không né tránh.

“Vậy do y đã đắc tội Thẩm Trì nên mới lui tông sao?”

“Tin tức này là ngươi nghe người nào nói xằng bậy? Vân Dương sư đệ tự nói tư chất nông cạn, tiên đồ vô vọng, vô phương đoạn tuyệt nhân quả, chỉ đành lui tông.” Nét mặt Vân Dục vẫn ôn hòa không thay đổi, nhưng giọng nói lại giảm thấp xuống vài phần, “Nếu các ngươi cũng muốn lui tông, hiện tại có thể tự mình nói với ta, ta sẽ bẩm báo lại chưởng môn.”

Sau đó không còn người đặt câu hỏi nữa, hai người một trước một sau rời khỏi giảng học đường, trở lại Thương Linh phong, Vân Dục gọi Vân Nhiêu lại, “Sư muội, gần đây ngươi có chỗ không khỏe?”

Vẻ mặt Vân Nhiêu có chút giật mình, “Tại sao sư huynh lại cảm thấy như vậy?”

Sắc mặt Vân Dục nhu hòa rất nhiều, “Lúc trước ngươi vốn yêu thích hoạt động nội môn, một năm qua ngoại trừ giảng dạy ở ngoại môn, cũng hiếm thấy ngươi xuất môn, nếu như trong tu hành gặp chuyện khó khăn cứ tới hỏi sư huynh.”

“Dạ, đa tạ sư huynh quan tâm.”

Xoay người, sắc mặt Vân Nhiêu có phần phức tạp, tính khí đại sư huynh này thật tốt giống như trong sách nói, nàng không gây ầm ĩ còn lo lắng nàng đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ tới tính cách của nguyên chủ cỗ thân thể này, sắc mặt Vân Nhiêu tối sầm, bước đi dưới chân nhanh hơn một chút, lại vừa vặn đụng phải Thẩm Vô Hoặc, trong nháy mắt trông thấy bộ mặt lạnh lẽo của đối phương, nhất thời sinh ra hoài nghi về trình độ thưởng thức của nguyên chủ, người này đẹp thì đẹp, nhưng dáng vẻ cứ như một khối băng, làm sao nàng dám hạ thủ được? Dĩ nhiên còn nỗ lực bò lên giường, đây không phải là tìm đường chết sao?

Vẫn là Thẩm Trì tốt hơn, nhưng lại nghĩ đến sư tôn mặt lạnh của đối phương, Vân Nhiêu sợ run cả người, nàng hoài nghi mình chính là một kẻ xuyên không giả mạo chăng.

Hành lễ đệ tử với Thẩm Vô Hoặc xong, Vân Nhiêu liền vội vã rời đi, nàng quyết định vẫn nên chăm chỉ tu luyện, sớm ngày lên đến Nguyên anh kỳ, tẩy tủy phạt mao*, triệt để giữ được gương mặt xinh đẹp, dù sao mặt mày cũng là ưu điểm duy nhất của cỗ thân thể này…

*Tiên nhân rửa sạch bụi trần, thoát thai hoán cốt.

Kiểm tra nội môn Thừa Kiếm tông ba năm một lần sắp đến, phàm là đệ tử ngoại môn Trúc cơ kỳ đều lăm le, mà các đệ tử ngoại môn chưa đến Trúc cơ cũng vô cùng hưng phấn, vây lại một chỗ chờ kiểm tra bắt đầu.

Đột nhiên có người hỏi: “Tiểu sư thúc có đến kiểm tra nội môn không?”

“Thẩm Trì? Hắn không phải là phế linh căn sao? Hai năm trước ta chẳng thấy được tu vi trên người hắn.”

“Cũng đúng, coi như hắn là linh căn bình thường cũng không có khả năng trong vòng ba năm thăng lên Trúc cơ kỳ, dù sao không phải ai cũng là thiên tài giống như Vô Hoặc sư thúc được, huống chi hắn vẫn ở ngoại môn.”

“Chẳng qua hắn chính là đệ tử nội môn Minh Lệ trưởng lão tự quyết định, Minh Lệ trưởng lão từng nói coi như hắn không lên được Trúc cơ kỳ, cũng sẽ thu hắn làm đồ đệ, chậc chậc, dung mạo đẹp thật là bất đồng.”

Khoảng thời gian Lục Nhận Vân Dương lui tông đã qua hai năm, nỗi sợ hãi về Thẩm Trì vốn lưu lại trong lòng mọi người cũng đã tan biến, trong lúc bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị, một giọng nam thẳng thắn đột nhiên vang lên: “Tiểu sư thúc nhất định sẽ tới!”

Tiểu đệ tử gầy đét bên cạnh vẻ mặt nôn nóng kéo y một cái, “Trương sư huynh, ngươi nhỏ giọng một chút.”

Nhưng Trương Ngọc Hằng bất chấp người nào ngăn cản, giọng nói gằn từng chữ vang lên mạnh mẽ, “Hơn nữa hắn chẳng những sẽ đến, còn có thể thành công vượt qua kiểm tra!”

“Phụt…”

“Ha ha ha ha ha!”

“Vị tiểu sư đệ này thật ra có vài phần đáng yêu.”

Vốn các đệ tử Trúc cơ đang lặng lẽ chờ đợi kiểm tra bắt đầu cười đến mức nghiêng ngả trước sau, trong ngoài lời nói đều khinh thường Thẩm Trì, Trương Ngọc Hằng nhất thời mặt đỏ gay, “Các ngươi không biết gì về thiên phú của tiểu sư thúc, hắn kiểm tra nhất định tốt hơn các ngươi!”

Các đệ tử đạt đến Trúc cơ ở đây không người nào là không tu hành mười mấy hai mươi năm, thậm chí năm mươi năm trở lên cũng có mấy người, đa số bọn họ chỉ nghe qua Thẩm Trì mang phế linh căn, còn là đệ tử nội định của Minh Lệ trưởng lão, còn lại thì hoàn toàn không biết, nghe Trương Ngọc Hằng nói năng kiêu ngạo như vậy, lại thấy nhóm tân đệ tử lộ ra không ít biểu tình tán đồng, mặc dù trong lòng coi khinh, nhưng cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ với Thẩm Trì.

Cho dù như thế, tiếng cười của bọn họ cũng càng tăng thêm.

Khuôn mặt Trương Ngọc Hằng đều là bất bình, lúc này đã nghĩ muốn tiến lên tranh luận cùng bọn họ, lại bị vài đệ tử ngoại môn bên cạnh kéo về.

Vất vả lắm mới giãy ra được ràng buộc của mọi người, Trương Ngọc Hằng vừa mới định mở miệng, lại phát hiện mình bị một cỗ uy thế phong tỏa lại, rốt cục nói không nên lời, mà tiếng cười nhạo ban nãy cũng im bặt.

Thẩm Vô Hoặc một thân bạch y xuất hiện trên đài mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Ta là người phụ trách kiểm tra lần này của tông môn, đạo hiệu Vô Hoặc.”

Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc giới thiệu, chúng đệ tử ngoại môn bỗng chốc trợn to mắt, Thẩm Vô Hoặc, chính là Thẩm Vô Hoặc kia?!

Gần ba năm nay trong môn phái đã loan truyền về Thẩm Vô Hoặc vô cùng kì diệu, được xưng là thiên tài tu hành có tư chất cao nhất nối tiếp Minh Lệ trưởng lão, ban đầu mới hai tháng đã lên Trúc cơ, huyền thoại ba năm lên Kim đan, tốc độ lên Kim đan này so với Minh Lệ mất năm năm ròng rã thời đó còn nhanh hơn đến hai năm!

Vả lại Thẩm Vô Hoặc còn thông qua thiên giai nhập môn, chỉ bằng vào điểm này, đã đủ khiến cho mọi người ngước nhìn, càng chớ bàn luận đến cái khác.

Tầm mắt Thẩm Vô Hoặc dừng một chút trên mấy người ban nãy cười cợt lợi hại nhất, “Đồng môn sỉ nhục lẫn nhau, phải làm thế nào?”

Ánh mắt Trương Ngọc Hằng sáng lên, vội vàng nói: “Bẩm sư thúc, quy định tông môn điều thứ ba mươi bảy, đồng môn phải giúp đỡ lẫn nhau, không được chỉ trích nhạo báng, nếu vi phạm, phạt tiền tiêu hàng tháng nửa năm.”

“Ừm.” Thẩm Vô Hoặc nhẹ giọng đáp, thản nhiên nhìn về phía hơn mười tên đệ tử ngoại môn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sau khi nghe được lời Trương Ngọc Hằng nói sắc mặt càng trắng bệch hơn, “Các ngươi muốn làm thế nào?”

Dưới tầm mắt của Thẩm Vô Hoặc, chúng liền hoảng sợ giống như có độc xà bò lên ăn mòn xương cốt, ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại, trong lúc bọn chúng cảm giác mình không còn sống được bao lâu nữa, bỗng nhiên phát hiện mình có thể động, vội vã cao giọng nói: “Đệ tử cam nguyện bị phạt!”

Mà lúc này Thẩm Vô Hoặc đang giương mắt nhìn về phía cuối xa xa con đường nhỏ, trong mắt toát lên vẻ mong đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play