Biên tập: Tiểu Vô Lại

Nghe thấy tiếng chuông kêu vang, đám người cầu tiên đã có dự tính mà đặt bút xuống, có người sắc mặt trắng bệch tràn đầy hoang mang, nhưng đa số vẫn ngừng bút, chẳng qua trên sân vẫn có vài thiếu niên tựa hồ chưa viết xong, bóp cây bút trong tay đến gắt gao, nỗ lực viết xuống đáp án cuối cùng.

“Thí sinh thứ năm hàng đầu tiên phía bắc, thí sinh thứ bảy hàng thứ ba phía bắc… Thí sinh thứ ba hàng mười lăm phía nam.” Đệ tử Thừa Kiếm tông trên đài liếc nhìn một vòng, liên tiếp báo ra mười mấy người, “Thời gian quy định chưa ngừng bút, xem như bị loại.”

Nghe được lời ấy, mọi người ồ lên một loạt, một bên thấy may mắn chính mình đã sớm dừng bút, lại nhìn đám người cầu tiên bị điểm danh bằng ánh mắt đồng cảm.

Những người bị điểm danh vẻ mặt đều u ám, chẳng qua có thể đi tới đây đều không phải là hạng người tâm tính không vững chắc, trong lòng biết rõ mình đã vi phạm quy tắc, cũng thuận theo sự chỉ dẫn của mấy vị tu giả rời khỏi trường thi.

Lại hơn mười người rời đi, bây giờ số lượng cầu tiên giả lúc đầu sấp sỉ 5000 người biến thành dư lại có 150 người, mà từ trước đến nay Thừa Kiếm tông chỉ chiêu thu tám mươi đệ tử.

Nói cách khác, 150 người còn lại, trong khảo nghiệm ngộ tính lần này còn phải rời đi gần một nửa.

Trong lúc phê duyệt bài thi, nhóm thí sinh đang chờ đợi đều là lo sợ bất an, dù sao đề thi cũng chỉ là một chữ, tất cả mọi người còn không cách nào xác nhận đáp án của mình có chính xác hay không.

Chử Tư Lâm lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt thấp thỏm không yên liếc nhìn các tu giả trên đài, cổ họng y có hơi khô khan, thấp giọng hỏi Thẩm Trì: “Ngươi có nắm chắc có thể thông qua kiểm tra không?”

“Ừm.” Thẩm Trì đứng rất thẳng, nhưng ánh mắt trong áo choàng nhắm lại, dáng vẻ giống như ngủ như không.

Chữ kia vừa rồi viết lên bài thi mặc dù không cần linh lực chống đỡ, nhưng mỗi nét hắn đều hao phí cực lớn tâm sức trên đó, hơn nữa đợt kiểm tra trước thể lực và tinh lực đều đã tiêu hao, lấy tình trạng cơ thể trước mắt của hắn, bất luận từ phương diện nào mà nói đều đã đến cực hạn rồi.

Bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này, hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ từ trước đến nay của hắn.

Hiển nhiên không nghe được mệt mỏi trong lời nói của Thẩm Trì, Chử Tư Lâm kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, đang muốn hỏi kỹ, lực chú ý đột nhiên bị động tác của mấy vị tu giả trên đài hấp dẫn.

Chỉ thấy mấy tu giả mới phân làm năm tổ phê duyệt bài thi đang sôi nổi vây quanh chỗ đại sư huynh cầm đầu kia, ánh mắt mỗi người nóng bỏng nhìn lên một trang giấy, mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng có thể thấy được bọn họ thảo luận vô cùng kịch liệt, còn thi thoảng nhìn xuống dưới đài, hồi lâu mới giải tán.

Biểu hiện của chúng tu giả khiến cho đám người cầu tiên ở dưới đài đợi tuyên bố đều treo một hơi thở, nhưng bởi vì bọn họ đứng ở rất xa, cộng thêm có người che chắn, đều không thấy rõ được bài thi trên đài, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể mơ hồ suy đoán chính một phần bài thi đã khiến cho các tu giả thảo luận.

Suy đoán này làm cho mấy vị thiếu niên xuất thân từ thế gia tu chân đối với lần kiểm tra này đã định liệu kỹ lưỡng, biểu tình trên mặt càng thêm kiêu ngạo vài phần.

Lúc này bên đây có một thiếu niên cao gầy chừng mười bốn mười lăm tuổi từ trong đám người đi ra, đứng ở trước mặt Thẩm Trì, y hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ gầy của Thẩm Trì, giọng nói có hơi lo lắng, “Mới vừa rồi thời điểm làm bài thi ta đã chú ý đến ngươi, dường như ngươi chưa từng viết cái gì, chắc là sẽ không sao chứ? Chẳng qua không ngại, tuổi ngươi còn nhỏ, năm nay chưa được mười năm sau còn có thể tới, chỉ với tuổi này ngươi có thể đi đến đây cũng đã rất khá.”

Chử Tư Lâm nhíu mày, lời người này ban đầu nói có gì không đúng lắm, làm sao càng nghe càng chói tai nhỉ? Dường như trong ngoài lời nói đều chế nhạo Thẩm Trì không qua kiểm tra.

“Đường tu hành, quyết định ở tinh.”

Trong lúc Chử Tư Lâm đang suy tư xem không đúng ở chỗ nào, chỉ nghe thấy Thẩm Trì nói vậy.

“Ý của ngươi là chúng ta trả lời rất nhiều, ngược lại là cử chỉ xốc nổi?” Thiếu niên cao gầy tựa hồ bị lời nói của Thẩm Trì làm cho tức giận nở nụ cười, y nhếch miệng lên khinh miệt, “Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có chí khí.”

“Đa tạ.” Giọng nói Thẩm Trì ôn hòa, nói xong còn ngáp một cái, lúc này nửa con mắt cũng không thèm nhìn đến thiếu niên kia.

Hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Trì chẳng những không phản bác lại mình, còn không thèm đếm xỉa nói lời cảm tạ. Thiếu niên kia còn chưa kịp mở miệng châm chọc trong nháy mắt nghẹn lại trong cổ, vẻ mặt thân mật ngụy trang bên ngoài cũng không diễn nổi nữa, y phất tay, hừ một tiếng, “Không phải ỷ vào cái căn cốt tuyệt phẩm sao? Đợi có kết quả rồi, xem tiểu tử ngươi cuồng vọng thế nào!”

Sau khi thiếu niên rời đi, Thẩm Trì ngước mắt lên, mặt không biểu tình nhìn bóng lưng tức giận hổn hển của y, một lát sau mới tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Ước chừng sau nửa canh giờ, vài tên tu giả đem bài thi chia làm hai phần, cuối cùng Vân Dục cầm trong tay một cuốn thẻ tre, y đem thẻ tre mở ra, “Bên dưới ta đọc đến tên thí sinh nào mời bước ra khỏi hàng.”

“Trần Thiên Lợi, Chu Kỳ Văn… Trương Ngọc Hằng…”

Theo số tên Vân Dục đọc lên ngày càng nhiều, vẻ mặt những người còn lại càng thêm hoang mang, con mắt nhìn chằm chằm lên mặt thẻ tre trên tay y, hận không thể đem nó nhìn chòng chọc ra một cái lỗ, xem cho kỹ xem bên trong có tên của mình hay không.

“Trương Trì Dương, Chử Tư Lâm…”

Nghe thấy tên mình, Chử Tư Lâm nhất thời lo âu nhìn Thẩm Trì, tên y đã là thứ bảy lăm, còn lại có năm suất nữa, nếu như vẫn không có tên Thẩm Trì…

“Chử Tư Lâm, mời bước ra.”

Chử Tư Lâm hiển nhiên rất muốn lưu lại bên cạnh Thẩm Trì cùng nhau chờ kết quả, mãi đến khi Vân Dục lần thứ ba gọi tên, nét mặt y còn có chút do dự, lúc này y đột nhiên cảm giác trên lưng truyền đến một lực đẩy mạnh, cỗ lực đạo kia mặc dù không tính là lớn nhưng lúc này lực chú ý của y đang quanh quẩn trên Vân Dục cùng Thẩm Trì, nhất thời lơ đễnh bị đẩy một cái lảo đà lảo đảo lao vào trong đám đệ tử đã qua khảo nghiệm.

“Ha ha ha!”

Thấy rõ tình trạng lúng túng của Chử Tư Lâm, một tràng cười thiện ý vang lên từ đám thí sinh, Chử Tư Lâm sờ soạng đầu, đỏ mặt mỉm cười cùng mọi người, nhưng ánh mắt lại từ đầu đến cuối không rời khỏi Thẩm Trì.

Hắn có thể thông qua… Nhỉ.

Nghĩ đến vừa rồi Thẩm Trì đáp lại câu nói của thiếu niên kia, Chử Tư Lâm đem sự thiếu khẳng định trong lòng xóa bỏ, nở một nụ cười thật tươi với Thẩm Trì.

Thẩm Trì đưa tay hơi vén áo choàng, ánh mắt cũng không lưu lại trên nụ cười quá mức xán lạn kia của Chử Tư Lâm, chỉ hơi di chuyển cổ tay có chút ê ẩm.

“Viên Liệt, Mục Khúc Chỉ, Bạch Quảng, Dương Thiên Hòa.”

Trong bốn cái tên kế tiếp đều chưa xuất hiện Thẩm Trì.

Chỉ còn một suất cuối cùng.

Đám người cầu tiên không được gọi đến tên đều đổ mồ hôi hột, tim vọt lên tận cổ, lúc trước bọn họ dưới uy áp của Vân Dục không ngã xuống, nhưng bây giờ thần kinh bắt đầu căng thẳng, lảo đảo muốn ngã, dường như dáng vẻ tùy thời đều có thể ngã xuống.

Ngược lại Thẩm Trì vẫn hơi cúi đầu, tựa hồ không hề quan tâm chút nào mình có thông qua hay không, Chử Tư Lâm nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Thẩm Trì.

Mặc dù hai người quen biết nhau không lâu, thậm chí ngay cả dáng dấp đầy đủ của Thẩm Trì cũng chưa từng thấy, nhưng y vẫn vô thức cảm giác Thẩm Trì không phải người chỉ biết nói mạnh miệng như vậy.

Bởi rằng áo choàng phủ kín, Vân Dục cũng không nhìn thấy rõ ràng biểu tình của Thẩm Trì, chỉ cảm thấy hiện tại hắn thật bình tĩnh, trong bụng không khỏi càng thêm tán thưởng đứa bé này, nhưng tiếp theo nghĩ đến phần bài thi hắn giao lên kia, trong miệng thấy hơi đắng.

Chẳng qua nếu đứa bé đã lựa chọn con đường này, đồng thời thành công vượt qua kiểm tra, vậy y tự nhiên giữ lời, dành cho hắn quyền lợi nhập môn.

Còn về sau như thế nào, thì để sau này hãy nói đi.

“Thẩm Trì.” Tâm trí suy nghĩ chỉ trong giây lát, Vân Dục đọc lên tên người cuối cùng, khép lại thẻ tre, “Trên đây chính là những thí sinh thông qua kiểm tra.”

Thẩm Trì cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, hắn kéo áo choàng, dưới tầm mắt đủ sắc thái của mọi người, là thí sinh cuối cùng thông qua kiểm tra, không nhanh không chậm bước ra hàng ngũ.

“Ta không phục! Dựa vào cái gì tiểu tử này có thể qua kiểm tra? Trên bài thi rõ ràng hắn chưa từng viết cái gì! Lẽ nào chỉ dựa vào thân căn cốt sao? Điều này không công bằng!”

Lúc này một thiếu niên cao giọng bỗng chốc phá vỡ đám đông, truyền vào tai mọi người.

Mà người lên tiếng chính là thiếu niên cao gầy mới vừa rồi minh trào ám phúng* Thẩm Trì không có khả năng thông qua kiểm tra, lúc đầu y tràn đầy lòng tin về mình, coi như còn dư lại suất cho người cuối cùng, y cũng chắc chắn người kia là mình.

*Biểu hiện khen ngợi nhưng thực ra đang có ý châm chọc người ta.

Nhưng cái tên tiểu tử mặc áo choàng cổ quái này dĩ nhiên đoạt đi vị trí của y!

Lúc này vừa vặn, thiếu niên vừa hô xong, các đệ tử bên này thông qua kiểm tra của Thừa Kiếm tông coi như ổn trọng, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì phức tạp hơn rất nhiều, mà bên kia không thông qua cũng nổ tung trong chốc lát, người lên án công khai ngày càng nhiều.

Tất nhiên nghe được tiếng kêu gào sau lưng, Thẩm Trì ngáp một cái, bước chân cũng không có nửa phần dừng lại.

[Chủ nhân, để hoàn thành nhiệm vụ phản kích tốt hơn, kiến nghị ngài lúc này là thời cơ tốt nhất để đáp trả mạnh mẽ lại nghi ngờ của đám người kia.] Hệ thống bị im miệng hồi lâu lúc này mới lên tiếng.

Nghĩ đến những phương thức giải quyết lần trước hệ thống này nói ra, trong bụng Thẩm Trì không khỏi sinh ra nghi vấn về công năng của hệ thống, chẳng qua vẫn hỏi, [Có đề nghị gì?]

[Kiến nghị chủ nhân chứng minh thực lực của chính mình, 013 có thể tạm thời cung cấp cho chủ nhân bất luận đạo cụ gì.]

Ánh mắt khép hờ của Thẩm Trì lóe lên một tia sắc bén, [Coi như ta cần thần khí ngươi cũng có thể tìm đến cho ta?]

[Đúng vậy, chủ nhân, chẳng qua chỉ có thể tạm thời, sử dụng xong cần phải thu về.]

Nghe hệ thống nói xong, trong lòng Thẩm Trì lại một lần nữa đánh giá một phen.

Thần khí, là pháp bảo nhất đẳng trong truyền thuyết cao hơn so với tiên khí, trải qua hai đời, Thẩm Trì tối đa chỉ nghe được trong truyền thuyết, kiếp trước mơ hồ có nghe đồn, nói Thẩm Vô Hoặc có một kiện thần khí, mà trong cốt truyện hệ thống đưa cho cũng quả thực xác nhận điểm này.

Đó là một thanh kiếm, đồng thời cũng là pháp bảo bản mệnh của Thẩm Vô Hoặc.

Nhưng khiến Thẩm Trì khó hiểu là, hắn từng cùng Thẩm Vô Hoặc nhiều lần giao thủ, mặc dù mỗi lần đều bại trong tay Thẩm Vô Hoặc hoặc thủ hạ, nhưng cũng không đến mức thảm bại. Trên thực tế, từng có khá nhiều lần hắn đả thương Thẩm Vô Hoặc, càng có lần suýt chút nữa lấy mạng của y, mà trong chiến đấu hắn cũng chưa từng thấy qua Thẩm Vô Hoặc sử dụng chuôi thần khí trong truyền thuyết này.

Kiếp trước Thẩm Trì không rõ lắm Thẩm Vô Hoặc có thần khí hay không, cũng chẳng để ý lắm, cho dù kiếp này nắm được cốt truyện xong, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Thẩm Vô Hoặc khinh thường hắn, mới có thể cất đi không cần thần khí, không muốn cùng hắn chân chính quyết đấu.

Vì thế Thẩm Trì đặc biệt tốn một ít thời gian, đem trí nhớ về cảnh tượng nhiều lần giao chiến với Thẩm Vô Hoặc trong kiếp trước cùng tình cảnh cốt truyện đề cập đến, lọc ra từng cái.

So sánh hai bên, Thẩm Trì phát giác ngoại trừ trận chiến cuối cùng, trước đó đối chiến tuy kết quả đại thể là giống nhau, đều là hắn thua, nhưng bất đồng chính là, trong cốt truyện hắn thất bại thê thảm, vả lại mỗi lần đều bị thương không nhẹ vội vàng thoát thân, mà chuyện kiếp trước của hắn chính là mặc dù hắn không thắng nổi Thẩm Vô Hoặc, chung quy lại có thể đả thương được y, đồng thời dưới phần lớn tình hình… Thẩm Vô Hoặc bị thương còn nghiêm trọng hơn so với hắn.

Còn nguyên nhân trong đó, tạm thời Thẩm Trì còn chưa thể đưa ra kết luận chính xác, nhưng trước mắt hắn có thể khẳng định rằng, dựa vào điểm Thẩm Vô Hoặc hủy đi di vật của mẹ hắn, trừ khi hắn có lý do không thể chối từ, hắn cùng với Thẩm Vô Hoặc, kiếp này đã định trước không thể cả hai cùng tồn tại.

Coi như không thể giết, hắn cũng không muốn có nửa điểm liên quan đến y.

[Xin hỏi chủ nhân, có cần giúp đỡ hay không?]

Thoát ra từ trong tâm tư, Thẩm Trì dừng một chút, chỉ trả lời, [Thánh giả nói, quân tử ái khẩu, khổng tước ái vũ.]

*Quân tử nói năng phải thận trọng, tựa như khổng tước yêu quý lông vũ của mình.

[Chủ nhân nói chí phải.]

Thẩm Trì cùng hệ thống nói chuyện với nhau chẳng qua chỉ mấy hơi thở, trong lúc thời gian vừa vặn hắn đứng vào đội ngũ đệ tử tương lai, nhìn thấy Thẩm Trì qua đây, những đệ tử kia dường như trông thấy bệnh dịch, xôn xao xê dịch sang bên cạnh, mà Chử Tư Lâm vội vã tiến tới góp mặt, tự tay muốn vỗ vai Thẩm Trì, lại vỗ vào khoảng không, y thu tay về không ngại mà cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, ta biết là ngươi nhất định sẽ thông qua! Người nọ nhất định đố kị ngươi nên mới nói như vậy, ngươi không cần để trong lòng.”

Né tránh bàn tay của Chử Tư Lâm, Thẩm Trì gật đầu, khóe môi hơi cong lên, “Cảm tạ.”

Nhìn vẻ mặt Thẩm Trì ở dưới lớp áo choàng che nửa hơi hiện lên ý cười, ánh mắt Chử Tư Lâm dao động, sau đó mới nói: “Không, không cần khách khí.”

Đợi Thẩm Trì dời ánh mắt đi chỗ khác, Chử Tư Lâm đưa tay vỗ lên khuôn mặt có chút hơi nóng của mình, một lúc lâu sau rốt cục mới khôi phục bình tĩnh.

Nói chuyện xong, thấy đối phương không ngẩn ngơ hỏi vì sao, Thẩm Trì tiếp tục hơi cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần, dường như lúc này kẻ mà những người đó lên án công khai không phải hắn.

Trong lúc tiếng phê phán ngày càng nghiêm trọng, khi những người bị loại đang khuếch trương nỗ lực tiến lên làm to chuyện, thì một hồi uy thế đột nhiên đè lên trên đám người đang gây rối kia, trong phút chốc trên sân chợt yên tĩnh trở lại.

Cùng lúc đó, Vân Dục nhìn về phía thiếu niên đầu tiên gây chuyện kia, “Chính ngươi đưa ra nghi ngờ đầu tiên.”

Vừa bị Vân Dục nhìn, ánh mắt thiếu niên cao gầy chợt lóe lên, lập tức lớn tiếng nói: “Đúng!”

“Nguyên nhân.”

“Ta không phục! Toàn bộ quá trình làm bài thi vừa rồi ta không thấy hắn viết, nhưng dựa vào cái gì hắn thông qua?”

“Ah? Như vậy, ngươi đi lên.” Vân Dục vẫy tay với thiếu niên, ý bảo y lên trên đài, sau đó lại nhìn một vòng xung quanh mọi người, “Ngoài ra ai còn có nghi ngờ, cũng cùng nhau đi lên.”

Chỉ trong khoảnh khắc, trên đài liền đứng hai ba mươi người, phần lớn là những kẻ bị loại, chỉ có một hai đệ tử tương lai.

”Đây cũng là nguyên nhân các ngươi không thông qua.” Vân Dục chỉ vào tảng đá lớn màu xanh kia, “Nhìn kỹ chữ này, nói cho ta biết, các ngươi nhìn thấy gì? Nếu như ngươi đưa ra nghi ngờ đầu tiên, ngươi tới trước.”

Thiếu niên cao gầy bị Vân Dục chỉ đích danh vốn đang trừng mắt nhìn Thẩm Trì dưới đài, chỉ bước lên một bước, con mắt nhìn chằm chằm vào chữ “Kiếm” kia.

Mới vừa rồi đứng ở xa, y chỉ cảm thấy chữ này đại khí hào hùng, nhưng bây giờ đứng gần, cảm giác đè nặng hoàn toàn bất đồng, chỉ cần nhìn vào chữ kia, y liền thấy trong lòng giống như bị một ngọn núi đè ép, ghìm cho y không thở nổi, muốn nhấc chân chạy nhưng không di chuyển được, chỉ có thể đứng tại chỗ kìm nén mặt đỏ bừng bừng, mãi đến khi Vân Dục mở miệng lần nữa cho y lui, rốt cục mới thở nổi.

“Chúng ta là kiểm tra ngộ tính.” Thấy mọi người đều quan sát hoàn tất, Vân Dục lần thứ hai mở miệng, “Mới vừa rồi các ngươi đứng cách tảng đá kia một khoảng cách, cho nên đa số đáp án đều khá mơ hồ, sở dĩ đó chính là tiêu chuẩn chúng ta lựa chọn ra tám mươi thí sinh.”

Mặc dù trong lòng hiểu rõ đáp án của mình khẳng định không thể qua, nhưng thiếu niên cao gầy vẫn chưa từ bỏ ý định, tự tay chỉ xuống dưới đài, “Vậy hắn thì sao? Vừa rồi ta đã đứng ở sau hắn làm bài thi, toàn bộ quá trình không thấy hắn làm bài.”

Ngón tay của y hướng đến chỗ dưới cùng, bất ngờ chính là Thẩm Trì.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Vô Hoặc: QAQ ta thực sự không cố ý đánh Tiểu Trì! Ta làm sao cam lòng đánh Tiểu Trì được!

Thẩm Trì: Haha, thệ bất lưỡng tập. (Lời thề: ám chỉ cừu hận sâu sắc không thể cùng nhau tồn tại)

Ps: “Quân tử ái khẩu, khổng tước ái vũ” xuất phát từ ‘Thuyết uyển tạp ngôn’ của Lưu Hướng, đại ý nói quân tử phải chú trọng lời nói có thích hợp hay không, tựa như khổng tước yêu quý lông vũ của mình. Ở đây Tiểu Trì dùng để ví von Thừa Kiếm tông, chung quy càng là tông môn lớn càng chú trọng uy tín. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play