Tay Thẩm Vô Hoặc dừng lại ở trước cửa, chần chờ một chút mới chạm vào cái chốt nhưng không dùng lực.
Khung cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, thiếu niên cẩm y đang nhe răng trợn mắt đỡ lấy cái hông đụng phải khung cửa bị đau, lớn tiếng hét lên với Thẩm Vô Hoặc: “To gan! Dám đẩy bản thiếu gia!”
Thẩm Vô Hoặc nhìn hắn một cái, nói: “Câm miệng.”
Vừa bị Thẩm Vô Hoặc nhìn, cổ thiếu niên liền vô thức rụt vào, khuôn mặt tuấn tú tím đi như gan heo, không dám mở miệng nữa.
Hắn trực giác, nếu như nói thêm một chữ, khả năng sau đó không thể mở miệng được nữa.
Chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, cánh cửa bị khóa trong dưới tay của Thẩm Vô Hoặc chậm rãi mở ra.
Trong phòng không một ánh đèn, ánh trăng khuyết mông lung nhạt nhòa chiếu xuống đất, gió đêm sau cơn mưa thổi vào cửa sổ mát lạnh, chén cháo trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, mọi thứ đều hài hòa không gì sánh được.
Chỉ ngoại trừ — không có một bóng người.
Đứng ở ngoài cửa, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc rơi vào độc nhất cái ghế băng bên bệ cửa sổ, dừng một chút, vẫn cứ bước vào trong phòng.
Khi Thẩm Vô Hoặc bước một chân vào cửa, một cỗ kình phong sắc bén từ bốn phía kéo tới, ngay sau đó cảnh sắc xung quanh chợt thay đổi, đúng là y đã ngã vào trong mê sát trận, Thẩm Vô Hoặc khẽ nhíu mày, cũng không hoảng hốt, vài bước tránh đi kình phòng đánh tới, lập tức vươn tay đến một hướng chộp vào hư không, một tảng đá xinh đẹp phút chốc bay vào lòng bàn tay y, chính là linh thạch Thẩm Trì dùng làm tâm trận trước đó.
Góc cạnh linh thạch khẽ chạm vào lòng bàn tay, liếc nhìn ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ, Thẩm Vô Hoặc cúi đầu thở dài một tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của ông chủ đang cầm quần áo trong tay chạy tới, y chỉ nói “trả phòng” rồi vội vã xoay người đi xuống lầu.
Thẩm Vô Hoặc rời đi một lúc lâu, thiếu niên cẩm y vừa bị đẩy ra vẫn không nói một lời mới hồi phục lại tinh thần, theo bản năng tránh né nói về Thẩm Vô Hoặc, hỏi: “Ông chủ, hiện tại căn phòng này có thể cho chúng ra rồi chứ.”
Ông chủ lau mồ hôi nói: “Có thể có thể, vị khách vừa xong đã trả phòng.”
Rốt cục ổn định xong phòng ở, nghĩ đến vừa rồi bị mất mặt, thái dương thiếu niên cẩm y lộ ra gân xanh, đóng cửa sầm một tiếng, một cước đem cây quạt giấy hàng ngày coi như bảo bối đạp bay vào góc nhà, cuối cùng mới yên tĩnh lại một chút.
Thiếu niên hơi mập vẫn chưa từng lên tiếng trong đám người vừa rồi đến gõ cửa, ánh mắt đầu tiên rơi vào cây quạt ở góc tường, tiếp theo có hơi lo âu hỏi: “Tử Dịch huynh, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Mạc Tử Dịch cũng không thèm liếc đến y, “Ngươi tự lo bản thân cho tốt là được, sáng mai xuất phát, đừng ngủ quá trễ.”
Sau khi đuổi người đi, Mạc Tử Dịch bỗng nhiên lóe lên linh quang, khó trách vừa nãy hắn phát hiện người kia nhìn có chút quen mắt, đó chẳng phải là Thẩm đại thiếu gia gần đây bị các gia tộc tìm kiếm khắp nơi hay sao?
***********
Mới vừa leo lên ngựa, Thẩm Trì liền phát hiện ra trận pháp mình bố trí đã bị phá, có chút kinh ngạc ồ lên một tiếng, nhưng cũng không dừng lại, vung roi lên, mũi con ngựa phì ra một hơi, nhấc móng chạy ra ngoài trấn.
Ánh trăng lạnh thấu xương kéo dài cái bóng của Thẩm Vô Hoặc, y đứng ở trên đường phố vắng vẻ một hồi lâu mới bước chân đuổi theo hướng Thẩm Trì vừa biến mất.
Sau khi bị Thẩm Trì quát ngưng lại thì hệ thống mới một lần nữa lên tiếng, [Vì sao chủ nhân nhất định phải rời khỏi nam chính? Theo như tính toán thì chủ nhân ở cùng nam chính có thể nâng cao tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa nam chính cũng không có địch ý với chủ nhân…]
Thẩm Trì hiếm thấy không tính toán với hệ thống tùy tiện lên tiếng, mà là hỏi ngược lại, [Vì sao biết được y không có địch ý với ta?]
[Từ phân tích hành vi của nam chính, thái độ y đối xử với chủ nhân được cho là thân thiện.]
[Ah.]
Không bóc mẽ sự lảng tránh trong lời nói của hệ thống, Thẩm Trì không trả lời nữa.
Trong cốt truyện, Thẩm Vô Hoặc được miêu tả từ bé đã bị diệt tộc, dốc lòng hướng đạo, là kiếm tu băng lãnh chính trực, mà ở kiếp trước Thẩm Trì nghe qua không ít đánh giá về Thẩm Vô Hoặc cũng đa số như vậy.
Nhưng trên thực tế, ở kiếp trước Thẩm Trì chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với Thẩm Vô Hoặc mấy lần, hắn phát hiện, Thẩm Vô Hoặc là một người cực kỳ thất thường, một khắc trước y có thể bình tĩnh với người khác, mà chớp mắt sau liền vặn đầu người ta xuống rồi.
Kiếp trước mấy vị hộ pháp bên người Thẩm Trì cũng ngã xuống như vậy.
Kiếp này Thẩm Vô Hoặc nhìn thì còn nhỏ, Thẩm Trì cũng không cảm giác được bất luận khí tức tu giả gì trên người y, nhưng nếu nán lại bên cạnh, Thẩm Trì luôn cảm thấy có một một loại nguy cơ vô hình.
Hơn nữa, trận pháp hắn lưu lại vừa nãy đã bị phá, mặc dù không biết có phải Thẩm Vô Hoặc ra tay không, nhưng cũng đủ để chứng minh hắn lựa chọn rời đi là chính xác.
Sắc trời sáng dần, núi rừng cuối thu bao phủ một lớp sương mù mỏng manh, trong thành trấn cách đó không xa gà bắt đầu gáy, cả thành thị ngủ say suốt đêm bắt đầu bừng tỉnh.
Con ngựa chạy cả đêm ủ rũ cúi đầu hí nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn dừng lại, Thẩm Trì vuốt ve bờm lông mềm mại của nó, cẩn thận từng tí đạp chân nhảy xuống đất, sau đó kiễng chân lên cầm cương ngựa trên thân nó tháo xuống, vung roi ngựa trong tay, để nó chạy về hướng sâu trong rừng.
***********
Ngồi trên xe ngựa thương đội đi đến Đông Nhạc quốc, Thẩm Trì ước lượng túi đồ trong tay một lát, cảm giác trống rỗng khiến cho hắn nhíu mày, linh thạch mang đi từ Thẩm gia đã không còn nhiều lắm.
Thẩm gia tuy là một thế gia tu chân có lịch sử lâu đời gốc gác vững vàng, nhưng cho dù gốc gác vững vàng thế nào đi chăng nữa nếu suốt mấy trăm ngàn năm tiêu xài không kiểm soát, trên thực tế Thẩm gia cho dù không bị diệt môn, chỉ sợ cũng sẽ triệt để sụp đổ không xa.
Nghĩ đến lúc đó phá mấy tầng pháp trận, bước vào trông thấy cảnh tượng mật thất Thẩm gia, cho dù Thẩm Trì tự nhận kiến thức rộng rãi cũng không tránh khỏi ngẩn người.
Trước đó, thực ra hắn chưa bao giờ nghĩ Thẩm gia lại… Nghèo như vậy.
Lác đác có thể đếm được mấy miếng linh thạch thượng phẩm, hơn mười mấy miếng linh thạch trung phẩm, hơn trăm miếng linh thạch hạ phẩm, tất cả những thứ này cộng lại, còn không bằng một phần quy định mà một đệ tử nội môn thuộc tông môn lớn được phát hàng tháng. Ngoài ra còn có vài món thậm chí vào lúc này Thẩm Trì cũng nhìn không thuận mắt, pháp khí hạ phẩm cùng một món pháp khí trung phẩm vô dụng, mà thứ hắn đưa cho Thẩm Vô Hoặc, cũng chính là món pháp trí trung phẩm đó.
Ở Sơ Linh giới, tu giả sử dụng linh thạch cũng giống như người phàm tục sử dụng vàng bạc làm tiền tệ, linh thạch có thể chia làm ba cấp hạ, trung, thượng phẩm cùng với linh thạch cực phẩm, trong đó mỗi một trăm khối linh thạch hạ phẩm bằng một khối linh thạch trung phẩm, cứ thế mà suy ra, hy hữu nhất là linh thạch cực phẩm dù có tiền cũng không mua được, linh thạch ngoại trừ dùng làm tiền tệ, tu giả còn có thể sử dụng linh khí trong đó để trợ giúp tu luyện.
Mà pháp bảo cũng phân chia từ thấp đến cao từ pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí, mỗi một loại đẳng cấp đều chia thành ba cấp thượng trung hạ phẩm, trong đó loại pháp bảo chứa đồ kém hơn loại pháp bảo phòng thủ, pháp bảo phòng thủ lại không bằng pháp bảo công kích.
Miếng ngọc trụy kia cũng là một kiện pháp khí phòng hộ, chẳng qua tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản được một kích của tu giả luyện khí tầng mười, mặc dù không tính là vô dụng, nhưng cũng vô bổ.
Nghĩ lại biểu hiện lúc đó Thẩm Vô Hoặc nhận lấy miếng ngọc, Thẩm Trì từng có lần hoài nghi Thẩm Vô Hoặc đã phát hiện ra gì rồi.
Chẳng qua cho dù Thẩm Vô Hoặc có phát hiện hay không, chỉ cần y nhận lấy cái mặt ngọc đó, ngòi dẫn cũng đã gieo, không uổng công cả một đường hắn bị ôm như đứa trẻ bình thường không thể tự lo liệu.
Thẩm Trì nhăn mày, hệ thống chỉ nói qua không có cách nào để giết nhân vật chính, lại chưa từng nói qua không thể khiến cho nam chính đánh mất thời vận.
Tru thiên nghịch thần trận, trận pháp trong truyền thuyết có thể hủy diệt thiên địa, Thẩm Trì cũng chỉ nghe qua miêu tả về uy lực của pháp trận này, nhưng bởi vì điệu kiện xây trận quá mức hà khắc, dẫn tới hắn chưa bao giờ hoàn chỉnh được trận pháp.
Chẳng qua từ trong hệ thống trận pháp kia, Thẩm Trì đã tách ra thành một số trận pháp cỡ nhỏ, vừa nãy Thẩm Trì đã tiện tay hạ trên người Thẩm Vô Hoặc một trong những pháp trận đó, được xưng là – nghịch mệnh trận.
Nghịch mệnh, nghĩa cũng như tên, nghịch thiên đổi mệnh.
Cũng chính lúc đó Thẩm Trì dùng phương pháp kết ấn trận pháp thành công rót vào sau lưng Thẩm Vô Hoặc, tiếp đó mới có một màn tặng ngọc, mà nói đền ơn chẳng qua chỉ là lời vô căn cứ.
Tuy do kết trận vội vàng, hơn nữa Thẩm Trì cũng không điều động được nhiều năng lượng lắm, chỉ hoàn thành được một trận pháp cực nhỏ, nhưng cho dù Thẩm Vô Hoặc được hệ thống xưng là thiên mệnh chi tử, cũng ít nhất sẽ bị áp chế vận khí tầm năm ba tháng, mà từ cốt truyện thấy được con đường tu hành của Thẩm Vô Hoặc từ trước đến nay đều không ngừng trắc trở, cực kỳ dễ dàng thu hút phiền toái, nếu như không có vận khí, chắc hẳn không thể thoải mái được.
Đang lúc Thẩm Trì nghĩ như vậy, Thẩm Vô Hoặc bám theo Thẩm Trì ở phía xa xôi đang dễ dàng giải quyết một nhóm sơn tặc cản đường, lấy ra miếng ngọc quan sát tỉ mỉ, vuốt ve hồi lâu, lại cẩn thận nhét nó vào bên trong áo.
************
Trấn Kim Tố là một thành trấn nhỏ tọa lạc tại biên giới Minh Lang quốc, tiếp giáp với Đông Nhạc quốc, hơn nữa gần trăm năm nay quan hệ hai nước luôn hữu hảo, người đi tới trấn Kim Tố đa số là thương nhân hai nước, bọn họ ở trên đường phố sử dụng khẩu âm khắp nơi, hoặc trao đổi hoặc cò kè mặc cả, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Sắc trời tối dần, đoàn xe chạy được nửa tháng từ từ dừng lại trước một nhà trọ ở trấn Kim Tố.
Người đi tới đi lui trên đường đã sớm quen thuộc với đội tiểu thương quy mô như vậy, phu xe buông roi ngựa, hướng vào trong xe gọi một tiếng, “Tiểu công tử, qua trấn nhỏ này liền đến Đông Nhạc quốc, đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở đây, sáng sớm mai lại xuất phát.”
Thẩm Trì đáp lại một tiếng, trùm đấu bồng lên người, vén rèm bước xuống xe ngựa.
Đối với người kỳ lạ này thương đội đã sớm quen thuộc, tuy đồng hành nửa tháng, bọn họ cũng chưa từng thấy qua diện mạo của tiểu công tử này, chẳng qua mỗi người đều có một sở thích, Thẩm Trì đưa đủ lộ phí, tướng mạo thế nào bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
“Ông chủ, năm gian phòng hảo hạng!”
Giữa lúc thương đội đang bàn chuyện nghỉ lại, lĩnh sự bàn giao chìa khóa, Thẩm Trì liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ phía cửa nhà trọ, chính là đám thiếu nam thiếu nữ ở trấn Thanh Lâm lúc trước.
Tuy lúc đó Thẩm Trì chưa nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, nhưng vị thiếu niên dẫn đầu cố ý kéo dài âm cuối, mà giọng nói lại có vẻ cực kỳ đặc biệt trong mắt người khác, xác thực khiến người ta khắc sâu ấn tượng, làm cho hắn vẫn ghi nhớ từ ngày đó đến tận bây giờ.
Chẳng qua, bọn họ cũng đã đến đây rồi, Thẩm Vô Hoặc ở đâu?
Ông chủ tươi cười vội vã cúi đầu chào mấy người, tạ lỗi nói: “Xin lỗi khách quan, mấy gian phòng cuối cùng vừa rồi đã được đặt hết.”
“Người nào đặt? Ta ra giá gấp đôi!”
“Thực sự xin lỗi, khách quan, mọi việc đều phải coi trọng trước sau mà…”
“Đừng có nói với bản thiếu gia cái câu trước sau này, hôm nay bản thiếu gia nhất định phải ở lại tiệm của ngươi!” Không nói đến thứ tự trước sau còn chẳng sao, nhắc đến từ này Mạc Tử Dịch liền tức giận, cầm bạc trong tay đập lên quầy, vang lên một tiếng cạch cực lớn, “Có phải là bọn hắn hay không? Hừ, vừa nhìn nhất định là bọn nghèo kiết hủ lậu, mang theo một đứa trẻ mặt mũi còn không cho ai thấy, như vậy, ta cho các ngươi gấp ba số bạc, các ngươi giao lại phòng cho ta.”
Ngón tay của y bất ngờ chỉ về phía đoàn người Thẩm Trì, trong đó người không thể trông thấy mặt là ai, tất nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.
Hán tử đánh xe vẫn luôn đi cùng Thẩm Trì tính tình nóng nảy, nghe vậy liền tiến lên một bước, mở trừng hai mắt, “Mấy người các ngươi nhìn bề ngoài cũng không tệ mà sao lại không có gia giáo như thế?”
Vừa nói xong câu này, mấy người đi theo sau thiếu niên liền vỡ tung như tổ ong, “Ngươi nói cái gì hả?”
“Ta nói các ngươi không có gia giáo!”
“Lẽ nào Mạc thiếu nói không đúng sao? Đứa trẻ này nếu như muốn để người khác trông thấy thì còn che đậy kín như vậy làm chi?” Để nâng cao khí thế, tiểu thiếu niên gầy gò ưỡn ngực, cất cao giọng nói. Lời này vừa thốt ra, trong chốc lát toàn bộ ánh mắt trong nhà trọ đều tập trung trên người Thẩm Trì.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường lễ giáng sinh]
Thẩm Trì lấy ra miếng ngọc: Tặng quà giáng sinh nè.
Thẩm Vô Hoặc: Vật đính ước của Tiểu Trì! Vui ghê
~Tác giả: Tiểu Trì sẽ không tặng ngươi thứ gì tốt đẹp.
Thẩm Vô Hoặc: Nếu như tâm trạng Tiểu Trì không tốt sẽ làm thịt ngươi đó. Đây là món quà đầu tiên Tiểu Trì tự tay tặng cho ta, phải tự mình cất giữ mới được!
Tác giả: … Điên rồi.
~Thẩm Vô Hoặc: Tiểu Trì chán ghét ta, haiz…
Tác giả: Nói đúng ra hắn muốn giết chết ngươi, thế nhưng không thể đánh chết được, cho nên mới muốn ngươi gặp xui xẻo, sở dĩ ngươi nên ném cái hoa tai kia đi, ta cho phép ngươi có thể bớt xui xẻo hai ngày.
Thẩm Vô Hoặc: Đừng mơ! Tiểu Trì tặng cái gì, dù chết cũng không vứt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT