Lúc Thẩm Trì gặp lại Vân Nhiêu, sắc mặt nàng trắng bệch, trên người dính máu đã khô cạn không biết là của ai, nàng cuộn tròn trong góc, trên tay vẫn cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu, đầu tóc rối bù, vẫn mặc bộ hỉ phục rời đi ngày ấy.
Chẳng qua màu sắc vốn vui vẻ giờ đây đã mất đi sinh động, chỉ tỏ ra vô cùng dữ tợn.
Thẩm Trì nhìn sang Vân Dục bên cạnh: “Nàng ta vẫn luôn thế này?”
Vân Dục lo lắng nhìn Vân Nhiêu: “Đúng vậy, tiểu sư thúc. Từ sau ngày đó trở về, sư muội liền ngồi ở trong góc, gọi cũng không thưa, im lặng sợ sệt.” Y dừng một lát lại nói: “Hơn nữa mỗi khi chúng ta cố gắng tới gần, nàng liền bắt đầu điên loạn. Gần đây sư tôn lại đang bế quan, mà chưởng môn chưa tới gần nàng đã bắt đầu tự gây tổn thương, ta mới phải mời ngài tới.”
Thẩm Trì gật đầu, đang muốn tới gần một chút lại bị Thẩm Vô Hoặc kéo lại: “Ta đi xem.”
Thẩm Trì đứng tại chỗ, Thẩm Vô Hoặc đi tới góc Vân Nhiêu đang ngồi, một bước, hai bước… Khi y mới vừa tới gần Vân Nhiêu trong phạm vi một trượng, Vân Nhiêu vốn đang ngồi ngây ra tại chỗ bắt đầu điên cuồng thét lên.
“A a!!!”
Tiếng kêu mang theo lực chân nguyên khiến đất đá tòa động phủ này như mơ hồ muốn nứt ra, càng khiến cho chân nguyên người nghe phải rung chuyển, Vân Dục đã là Nguyên anh hậu kỳ cũng không chịu được phải khởi động chân nguyên chống đỡ.
Thẩm Vô Hoặc lắng nghe một lát, bỗng chốc biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện đã đứng ngay sau lưng Vân Nhiêu, ngón tay y điểm nhẹ lên lưng nàng mấy cái, tiếng kêu im bặt.
Vân Dục vội vã tiến lên đỡ được Vân Nhiêu ngã xuống, hỏi: “Vô Hoặc sư thúc, sư muội thế nào?”
Thẩm Vô Hoặc nhớ đến vẻ điên cuồng trong mắt Vân Nhiêu ban nãy: “Giống như tâm ma.” Cũng không dùng giọng điệu khẳng định, chân mày Thẩm Vô Hoặc hơi nhíu lại, bỗng y trông thấy Vân Nhiêu đã bị phong ấn hoàn toàn ngũ giác chân nguyên đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt đen nhánh không có chút nhân khí nào, quen thuộc khiến Thẩm Vô Hoặc phải kinh hãi.
Không kịp suy nghĩ, Thẩm Vô Hoặc nhanh chóng xoay người chạy đến phía Thẩm Trì.
Đương nhiên Thẩm Trì cũng thấy được sự khác thường của Vân Nhiêu, lúc nhìn thấy cỗ năng lượng kia phóng tới chỗ mình, đang muốn tránh né lại cảm giác trong cơ thể có vật gì đó nổ tung ầm ầm, nhất thời phun ra một ngụm máu, chìm vào trong một vùng tăm tối.
Cùng lúc đó, một lần nữa hắn cảm thấy năng lượng không thuộc về hắn đã ẩn núp trong cơ thể rất lâu hồi phục lại.
“Chủ nhân, đã lâu không gặp.” Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, đã thêm mấy phần linh động so với vẻ cứng nhắc giả vờ lạnh nhạt trước đây.
“013.” Ánh mắt Thẩm Trì đen kịt một màu, song cũng không hoảng hốt, một lần nữa đặt ra câu hỏi trước đây đã từng hỏi hệ thống lúc mới bị trói buộc: “Ngươi nghĩ dựa vào ta thì được gì? Còn nữa, ngươi là cái gì?”
Lúc này rốt cục 013 cũng không lôi lý do giá trị phản kích chẳng ai tin tưởng ra nữa, mỉm cười một tiếng: “Đã từng nghe thiên đạo song sinh chưa? Chính là lúc thiên đạo sinh ra liền xuất hiện hai thiên đạo, mà một thế giới chỉ cần một thiên đạo, cái còn lại nhất định phải bị diệt vong.”
“Ngươi chính là cái còn lại?” Thẩm Trì trả lời, “Ngươi muốn đối địch với thiên đạo, thậm chí muốn thay thế nó, vậy nên đã chọn con cưng của thiên đạo, giả bộ làm hệ thống? Để ta đoán thử xem… Ngươi muốn đợi tu vi của y đạt đến đẳng cấp Thần cảnh còn cao hơn cả Tiên đế, sau khi thoát khỏi khống chế của thiên đạo sẽ thay thế thân thể y?” Mà hiện tại xuất hiện, chắc do bị áp chế quá gay gắt đành phải chó cùng rứt giậu, Thẩm Trì bổ sung câu cuối cùng hoàn chỉnh trong lòng.
“Thông minh.” Giọng nói 013 có ý cười.
Sau đó gã liền hiện thân.
Đó là một nam nhân vóc dáng cao to, gã đi ra từ trong bóng tối giống như một vật phát sáng trời sinh, chiếu sáng u tối xung quanh, thiêng liêng mà hào hùng, thậm chí trong mắt ẩn chứ thần thái trách trời thương dân, nhưng động tác của gã lại khác biệt một trời một vực so với tướng mạo. Nam nhân đi tới trước mặt Thẩm Trì, đưa ngón tay ra đặt lên cằm hắn, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên tà ý mê hoặc: “Tiểu tử này, ngươi thật xinh đẹp.” Gã giống như đang si mê, khuôn mặt sáp lại gần Thẩm Trì, môi chỉ dừng lại cách bờ môi Thẩm Trì trong gang tấc, giọng nói khàn khàn, giống như tình nhân đang nỉ non: “Ta cho rằng ngươi đã sớm biết ta muốn cái gì rồi.”
Ngay cả sắc mặt Thẩm Trì cũng chưa từng biến đổi, chỉ trả lời lại một nẻo: “Trước đây chính là ngươi khống chế Thẩm Vô Hoặc giết ta?”
“Sớm biết ngươi thú vị như vậy, ta chắc chắn sẽ không để y giết ngươi.” Nam nhân hời hợt thừa nhận, sau đó đưa ngón tay ra ngăn trước môi Thẩm Trì, giọng nói ám muội: “Ta muốn nhốt ngươi lại chỗ này, giống như ngươi đã từng nhốt ta, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn không chia cách nữa. Ngươi thấy có được không? Chủ nhân đại nhân?”
“Oh?” Thẩm Trì hứng thú hỏi lại: “Vì sao? Thường ngày ta đối xử với ngươi không được tốt lắm đâu.” Phải nói là tương đối tồi tệ.
“Không sao, ta cũng không trách ngươi. Bởi vì… Dung mạo của ngươi rất đẹp.” Nam nhân cười sảng khoái, học theo trước đây rất lâu, từ lúc Thẩm Trì còn chưa bắt đầu tu hành, giọng nói giống như ngày ấy Thẩm Trì ở trong gian nhà trọ nào đó, lặp lại lần nữa: “Bởi vì diện mạo của chủ nhân đẹp.”
“Ừm.” Thẩm Trì gật đầu, còn mỉm cười: “Ta biết rồi.”
“Thực sự hiếm thấy.” Đương nhiên nam nhân biết trước kia Thẩm Trì cũng chẳng để ý đến dung mạo, hiện tại dĩ nhiên thừa nhận mình đẹp, nhất thời cảm thấy có chút mới lạ: “Vậy nên chủ nhân, ở cùng với ta được không?”
“Không thể. Ta không cùng đường với kẻ thất bại.” Thẩm Trì chuyển hướng câu chuyện rất nhanh, không chút khách sáo.
“Vậy Thẩm Vô Hoặc thì sao?” Nam nhân hơi tức giận, gã bắt đầu bóp cằm Thẩm Trì, để hắn nhìn đối diện với mình: “Y nỗ lực hai đời cũng không thoát khỏi ta, cuối cùng vẫn do ta chủ động rời đi, lúc đó chẳng phải y cũng là kẻ thất bại?”
“Y? Chí ít y cũng đánh bại ngươi một chút.” Mặc dù bị kiềm chế, Thẩm Trì vẫn không khách sáo như trước: “Ngươi không ngờ tới y dĩ nhiên lại dùng thân thể Tiên đế luân hồi giải thể phải không, cho dù hai lần bị ép rơi vào luân hồi, còn bị nhét vào một đống nội dung cốt truyện không có chứng cớ, thậm chí vẫn chẳng mảy may phát hiện ra, tạm thời không nói đến những phương diện khác, chí ít về phương diện trí óc, ngươi xác thực không bằng y.”
Ngụ ý, tất nhiên nói nam nhân ngu xuẩn.
Trước lúc nam nhân bùng lửa giận, Thẩm Trì mở miệng lần nữa: “Chẳng qua ta vẫn phải khen ngợi ngươi một câu.” Nói đến đây liền dừng lại.
“Cái gì?” Nam nhân hít một hơi thật sâu, không nhịn được truy hỏi.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Trì bỗng nhiên thoát khỏi trói buộc của nam nhân, nhanh chóng chạy thoát sang bên cạnh.
Mà cùng lúc đó, nam nhân bỗng nhiên bị xiềng xích từ đâu xuất hiện gắt gao quấn chặt, không thể nào động đậy, nhìn thiết lập trận pháp nơi này, đương nhiên không phải trong thời gian ngắn có thể xúc tiến, chỉ cần khởi động trận pháp như vậy cũng cần thời gian không ngắn, hiển nhiên từ lúc tiến nhập vào trong thức hải Thẩm Trì đã ra tay rồi, vì để khiến gã lơ là, thậm chí bao gồm cả việc làm gã tức giận cũng đã nằm trong kế hoạch của Thẩm Trì.
Thứ xiềng xích này sử dụng một loại năng lượng đệ nhất, lại do chính bản thân gã phát ra! Đây chính là Khốn thần trận nhất định phải trải qua, trước khi năng lượng của gã đạt đến Thần cảnh, tuyệt đối không thể trốn thoát. Mà năng lượng của gã hiện tại đã sớm hao tổn gần hết qua hai lần luân hồi kia, kiếp này lại tách ra làm hai nơi, hai cỗ năng lượng vừa hợp lại vất vả lắm mới có thể đối đầu với một Đại thừa kỳ.
Ánh mắt nam nhân bốc lửa: “Ngươi chơi ta!”
Thẩm Trì nhíu mày, tâm tình tỏ ra rất khá: “Ngươi theo ta lâu như vậy còn không biết ta là loại người nào sao, xem ra quả thật đầu óc có chút không tỉnh táo rồi.” Trước khi đánh nhau hắn cũng không thích nói lời vô dụng, những người khác không hiểu cũng không sao, nam nhân này giả vờ làm hệ thống theo hắn vài chục năm lại chẳng hề biết: “Thực sự khiến người ta thất vọng.”
Sau đó không để ý đến nam nhân đang gào thét, gọi ra Xích Linh châu sau khi không còn bị áp chế hưng phấn không thôi, dưới ánh mắt tuyệt vọng của nam nhân, hắn hảo tâm đặt nó cách một thước trên đỉnh đầu nam nhân, sau đó vỗ về hạt châu nhỏ, ý bảo nó hấp thu năng lượng của nam nhân, rồi chuẩn bị rời khỏi thức hải.
Trước khi rời đi, Thẩm Trì đột nhiên nghĩ tới điều gì, đi tới trước mặt nam nhân quan sát gã một phen, lạnh lùng nói: “Quả thực ta chưa từng nghe qua thiên đạo song sinh, chẳng qua ta từng nghe nói, lúc thiên đạo sinh ra, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai thứ ngoại đạo lệ thuộc.”
Thấy sắc mặt nam nhân nhanh chóng biến đổi, Thẩm Trì thờ ờ chẳng muốn nghe gã nói tiếp, tự mình rời khỏi thức hải.
013 cũng không phải linh hồn truyền thống về mặt nghĩa, mà tương đương với loại hình thức linh lực khác, bản thân Xích Linh châu chính là thần khí hội tụ năng lượng cực mạnh, hấp thu gã đương nhiên không thành vấn đề. Khốn thần trận là thứ Thẩm Trì đã sớm chuẩn bị sau khi biết được hệ thống trong cơ thể là vật gì, bởi phải dùng thần lực cùng kinh mạch trong cơ thể mình kết hợp bày trận nên đã tốn mất của hắn một phen rất công phu, song một khi trận pháp thành công, bất luận là vật gì xông vào cơ thể hắn đều không còn chỗ trốn.
Thẩm Trì hết sức hài lòng với kết quả hiện tại.
Mở mắt ra, Thẩm Trì trông thấy một đôi mắt đỏ bừng, kinh ngạc liếc nhìn tơ máu trong mắt Thẩm Vô Hoặc: “Ta đã ngủ bao lâu?”
Thẩm Trì thở dài, ngồi dậy giơ tay lên muốn vỗ bả vai Thẩm Vô Hoặc, lại bị Thẩm Vô Hoặc nắm lấy tay, mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
“Đều đã giải quyết xong.” Cảm giác được tâm tình Thẩm Vô Hoặc vô cùng bất ổn, Thẩm Trì vùi đầu vào trước ngực y, giọng nói có hơi khó chịu: “Khốn thần trận cũng do ngươi và ta cùng nhau bố trí, cho dù ngươi không tin ta cũng nên tin chính bản thân ngươi.”
“Ta tin em.” Thẩm Vô Hoặc nói như vậy, chẳng qua tay lại không buông lỏng, giọng nói có chút run rẩy: “Ta chỉ hơi sợ hãi.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc thốt ra từ này, trong lòng Thẩm Trì không khỏi mềm nhũn, khẽ giơ tay ôm lấy lưng y.
Trong trí nhớ của Thẩm Trì, lúc tàn sát hết Kim tiên rợp trời, Thẩm Vô Hoặc chưa từng sợ hãi; trở thành kẻ thù chung của tiên giới, bị hàng ngàn hàng vạn tiên giả truy sát Thẩm Vô Hoặc cũng chưa từng sợ sệt; dùng thanh kiếm bản mệnh đâm vào tim mình, lúc xé rách hồn phách, Thẩm Vô Hoặc cũng chưa từng e sợ, nhưng bây giờ lại dễ dàng nói ra hai từ này trước mặt hắn.
— Lại chỉ vì một cuộc giằng co đã định trước sẽ thắng cuộc.
Đứng ở trong phòng, cũng cùng trông giữ Thẩm Trì mười ngày, Vân Dục Vân Vụ nhìn hai vị sư thúc không coi ai ra gì này: “….” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT