Xe đẩy được đẩy lên trước xe hơi, Cố Lẫm cẩn thận mở cửa ghế phụ lái ra. Dựa vào động tác đỡ của anh, Tịch Du ôm vai anh cố đứng dậy.

Đầu gối được nâng lên, ảnh ngược hiện lên từ gương lồi trong bãi đỗ xe, Tịch Du được Cố Lẫm không cần tốn nhiều sức lực bế lên.

“Anh…”, cậu sợ ngã, tóm chặt lấy quần áo của anh. Tịch Dương thì còn có thể chấp nhận được, nhưng nằm trong vòng tay một người đàn ông khác, Tịch Du vẫn thấy không tự nhiên.

Ngồi vào vị trí phụ lái, Tịch Du mau chóng thắt dây an toàn, không biết có phải bị anh ta nhìn đến mức khẩn trương, cài mãi cũng không được, trong xe phát ra tiếng tít tít cảnh báo. Tịch Du vô cùng xấu hổ.

Cố Lẫm cười nhẹ, trực tiếp giúp cậu cài. Tịch Du cúi đầu, ánh mắt liếc qua ngón tay thon dài của anh rồi lập tức dời đi ngay. Thừa dịp Cố Lẫm cất xe đẩy vào ghế sau, cậu mới lén lút ngẩng đầu, vỗ vỗ hai má ửng hồng, bình phục tâm tình, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Người kia ở phía sau bận rộn vẫn không quên nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được biểu tình phong phú của Tịch Du, bị người ta quan sát còn không tự phát hiện ra.

Hôm nay Cố Lẫm đưa Tịch Du đi tới trung tâm dạy mỹ thuật, xem xét tình hình, không khí học tập ở đây một chút, thuận tiện làm quen với môi trường mới, sau đó sáng sớm mai bắt đầu đi học. Sở dĩ chọn khóa học buổi sáng bởi vì Tịch Du muốn tránh thời gian làm võng phối ra. Phân nửa giới võng phối đều là học sinh, cú đêm, sáng sớm mọi người còn ngủ vù vù, tới gần trưa mới bắt đầu thời gian sinh hoạt của họ.

Từ nhà Tịch Du đi xe tới trung tâm mất khoảng hơn mười phút, tuy rằng gần phố lớn, nhưng khung cảnh khá an tĩnh. Bên ngoài có tấm biển rất to, viết “Trung tâm dạy mỹ thuật”, bố cục tương đối nhỏ, còn trưng bày các bức tranh được đóng khung kính, hẳn là tác phẩm của học sinh, có phái trừu tượng, có phác họa tĩnh vật, kiến trúc. Lầu một là phòng trống, có biển chỉ dẫn nói “Có việc mời lên lầu”. Không biết có phải Tịch Dương đã tinh tế tuyển chọn hay không, nhưng ở đây tuy chỉ có hai tầng, nhưng vẫn lắp cầu thang máy, rất tiện cho Tịch Du lên xuống.

Hai người đi qua một gian phòng học, có mười học sinh đang ngồi trước giá vẽ, hoặc là đang vẽ tranh, hoặc là nghe thầy giáo giảng bài, hai ba người châu đầu ghé tai nói chuyện riêng, sĩ số tuy ít, nhưng vẫn có không khí học tập. Loại cảm giác đã lâu không được thấy này khiến Tịch Du có chút chờ mong.

Làn gió ôn hòa truyền tới qua cửa sổ, một góc rèm phòng khẽ bay lên.

Cố Lẫm hỏi: “Thích ở đây không?”

Nhìn cảnh sắc xanh thẳm bên ngoài, Tịch Du gật đầu. Ở đây thực không tệ, vẽ tranh mệt mỏi có thẻ ra ngoài ngắm cảnh thả lỏng tâm tình.

Cố Lẫm ôn nhu cười, cảm nhận được sự hài lòng của Tịch Du.

Học sinh đến giờ giải lao, chen lấn chạy đi, không khỏi liếc mắt đánh giá người lạ trên hành lang một phen, khiến Tịch Du có chút ngại ngùng.

Cậu xiết chặt nắm tay, sợ gặp phải những ánh mắt khinh miệt.

“Du Du?” Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, Tịch Du ngẩng đầu, nhận ra người đối diện, là bạn cùng phòng ký túc xá hơn một năm trước của cậu, Phương Lê Triết.

Xa cách lâu ngày, gặp lại bạn cũ trong hoàn cảnh này, hai người đều cảm thấy có khoảng cách. Phương Lê Triết tính tình hoạt bát, người dễ hòa đồng, khơi chuyện trước, hai người không còn ấp úng hỏi thăm tình hình gần đây của nhau. Tịch Du hồi tưởng lại khoảng thời gian còn học đại học, mỗi ngày đều cùng Phương Lê Triết ồn ào náo nhiệt. Bốn người trong phòng đều là kẻ dở hơi, ở chung một chỗ rất vui vẻ.

Cố Lẫm tri kỉ, đi sang chỗ khác, dành thời gian cho họ trò chuyện.

Phương Lê Triết có chút hiếu kỳ với sự xuất hiện của Cố Lẫm, dù sao cậu ta biết mặt anh trai Tịch Du, mà hiển nhiên không phải là người này.

Tò mò hỏi: “Vừa rồi là ai?”

“Bạn của anh trai.”

Phương Lê Triết gật đầu, lén lút ngắm Cố Lẫm thêm vài lần, muốn quan sát kỹ hơn. Sau khi bị đối phương phát hiện ra, cậu ta làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt. Phương Lê Triết sẽ không nói ra những chuyện làm cả hai cùng xấu hổ, nắm chắc phạm vi giới hạn có thể nói.

Cậu ta cười, “Trông sắc mặt cậu không tệ, thân thể khỏe không?”

Tịch Du gật đầu, chân không thể đứng dậy, nhưng mạng vẫn còn. Cậu đã an ủi mình nhiều lần như vậy, “Cậu học ở chỗ này à?”

“Ừ, cậu cũng thế à?”

“Đúng vậy.”

Phương Lê Triết quàng vai cậu, “Vừa lúc, có thể tụ tập với nhau rồi.”

Nụ cười trên mặt Tịch Du nhẹ nhàng vô hại, không ngờ ở nơi xa lạ có thể gặp lại bạn cũ.

Đến giờ vào học, Phương Lê Triết hỏi Tịch Du số điện thoại cùng cách thức liên lạc.

Cố Lẫm thấy người ta đi rồi mới chậm rãi bước tới.

Tịch Du như có như không nói với anh, “Trước đây cậu ta không hề câu nệ tiểu tiết, giờ từng động tác đều cẩn thận dè dặt. Cậu ta thay đổi rồi, em cũng có thể thay đổi.”

Cố Lẫm xoa xoa đầu cậu, nhân cơ hội gió làm rối tóc cậu mà nghịch ngợm, “Có đôi khi thay đổi là hướng về những điều tốt đẹp hơn.”

Tịch Du ngây người, cũng không biết có nghe thấy anh nói gì không, “Trở về đi.”

Ra khỏi trung tâm, hai người tiện đường đi tới thư viện gần đó, không gian rất lớn, chủng loại sách đa dạng, bầu không khí an tĩnh, đúng kiểu Tịch Du thích. Tịch Du làm thẻ mượn sách, hai người xem một chút rồi trở về.

Nói chung, hôm nay quả là một ngày phong phú.

Tịch Du không biết từ lúc nào mình đã trở thành một người bận rộn như vậy, vừa lên QQ đã bị gọi liên tục.

Trái ớt: Poster vẽ thế nào rồi? Cho chị xem trước đi.

Du lai du khứ: Mới phác họa, còn chưa lên viền. Gấp cái gì ←_←

Chuẩn bị – Bí đỏ: Du Du

~Du lai du khứ: Là chuyện poster sao, tôi sẽ tận lực thức đêm nay để vẽ cho xong.

ABC: Xin hỏi trang trí gần đây có rảnh rỗi nhận poster Q cho kịch bé nhỏ của tôi không?

Du lai du khứ: Gần đây tôi rất bận, không thể nhận thêm được. Chúc bạn sớm tìm được trang trí

~Tịch Du trả lời từng cái tin nhắn offline một. Bên kia nhận được cũng trả lời lại rất nhanh, gần như phát cùng một lúc, Tịch Du thiếu chút nữa không đáp xuể.

Trái ớt: Mong chờ thành phẩm 乛乛

Chuẩn bị – Bí đỏ: Cũng không phải chỉ hỏi poster, muốn hỏi Du Du có thể vẽ thêm một bức tranh bốn ô(1) không QAQ

Du lai du khứ: Xem tình hình đã, tôi…

Chuẩn bị – Bí đỏ: Được, mong tin tốt lành từ cậu ( ̄ー ̄)

ABC: Vâng, mong lần sau có cơ hội hợp tác. Cảm ơn lời chúc.



Tịch Du thở một hơi dài, cuối cùng cũng trả lời xong, nghĩ tới mình có nên gia nhập hội quanh năm ẩn thân không. Tìm Q của Cổ Ý, hóa ra anh cũng onl rồi.

Quên đi, học tập đại thần, không vào đảng ẩn thân.

Thấy Cổ Ý lên mạng bằng điện thoại, Tịch Du ngoan ngoãn không tới quấy rối anh. Cậu đã có thói quen thường cùng anh trò chuyện, chia sẻ tâm sự. Cổ Ý rất kiên nhẫn, cũng rất dịu dàng, tính tình không tệ, rất đáng làm bạn tâm giao. Tịch Du xác định như vậy trong lòng.

Tô viền cho poster đã xong, cậu chờ một lát nữa rồi mới làm tiếp.Tịch Du mở cửa sổ, nhìn những người ngang qua đường bên ngoài. Liếc mắt chợt thấy hai bóng hình quen thuộc.

Là Tịch Dương cùng Vương Tử Duệ, hai mắt cậu nhìn họ chằm chằm không chớp mắt lấy một cái. Hai người họ đứng ở trước xe hơi, bởi vì xung quanh ít người qua lại nên động tác bắt đầu làm càn. Có thể chỉ mình da mặt Vương Tử Duệ dày, dám giữa ban ngày ban mặt hôn nhau ngoài trời.

Tịch Du tiếc nuối khoảng cách quá xa, cậu không thấy rõ. Hẳn là mặt anh trai đỏ ửng lắm rồi, đẩy Vương Tử Duệ ra, một mình bước về phía trước. Tịch Du rất xấu xa nở nụ cười, tuy rằng không thấy rõ nét mặt, nhưng tự cảm thấy biểu tình trên mặt Tịch Dương rất đáng yêu.

“Cười cái gì mà hài lòng?”

Nghe được thanh âm của Cố Lẫm phát lên, Tịch Du chột dạ trả lời, “Em không thấy gì hết!”

Rõ ràng là một đáp án kỳ quái, Cố Lẫm liếc mắt ra ngoài, chẳng có cái gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play