Lăng Tiêu hai tay dán lên thủy tinh, biểu tình trên mặt vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Doanh Phong mới vừa làm cậu cảm động đến tột đỉnh ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu, “Em đó là cái biểu tình gì? Ngu muốn chết.”
Biểu tình Lăng Tiêu trở nên càng buồn cười, “Làm gì có ai như anh, vừa khen xong liền cười nhạo, không biết như vậy làm người ta rất mất mặt sao?”
“Em nếu khóc ở chỗ này, đó mới là làm anh mất mặt.”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, cái gì sinh tử, cái gì nguy nan, tất cả đều không đếm xỉa đến.
Thái Ân bị xem nhẹ trong lòng khó chịu, “Liếc mắt đưa tình cũng một vừa hai phải một chút, nơi này cũng không phải chỗ cho hai đứa bây diễn ân ái.”
“Thực xin lỗi, ” Lăng Tiêu làm một cái thủ thế ‘có lỗi rồi’, “Tôi thiếu chút nữa quên mất mọi người ở đây đều là độc thân.”
Một câu của cậu giễu cợt hết cả đám, đã có người trong mắt dấy lên lửa giận thiêu chết bọn họ.
“Tụi mày đã cảm tình thâm hậu như vậy, tao nguyện ý thành toàn,” Thái Ân lại một lần nữa giơ tay, trong lòng bàn tay hồn tinh chợt lóe.
“Đợi đã!” Phi Cảnh gọi ông ta lại, “Tinh… Bên kia làm sao bây giờ?”
“Cậu ta đã đợi bao lâu, cũng không để ý chờ lâu thêm vài thập niên,” chỉ cần Lăng Tiêu chuyển kiếp, vẫn có thể lại tìm ra nó từ trong biển người mênh mông, rút sạch máu nó, để cho Nguyệt Ảnh ngủ say thức tỉnh.
Dù có thể đoán được Tinh Lâu sẽ giận tím mặt, ông ta cũng không muốn kẻ đã sỉ nhục mình còn sống rời khỏi nơi này.
Phi Cảnh nhíu mày, hắn cùng với Tinh Lâu không có kết giao đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là không muốn thấy hai người kia chết, nhưng xem phản ứng Thái Ân, có vẻ nhất định phải đưa hai người này vào chỗ chết, dù đem Tinh Lâu ra cũng không làm nên chuyện gì.
“Làm sao bây giờ a, ” Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, “Nghe qua lời này của khế chủ tôi, tôi lại càng không muốn chết .”
Thấy cậu ta giơ lên nắm tay, Thái Ân trong lòng cảnh giác, “Mày muốn làm gì?”
“Tôi muốn vầy nè.”
Cậu một quyền đánh lên thiết bị giam cầm, đúng như lời Phi Cảnh nói, vô luận có người mưu toan phá hỏng nó từ bên trong hay là bên ngoài, đều bị điện áp thật lớn phản kích. Quanh thân Lăng Tiêu vờn quanh điện lưu xẹt xẹt tác hưởng, trong ánh mắt kinh ngạc của Doanh Phong, cậu nâng lên tay kia, lần thứ hai hung hăng nện lên.
Thì ra chỉ có thể, Thái Ân giễu cợt hành vi không biết tự lượng sức mình của cậu, “Tác phẩm của tôi ngăn cản được mưa bom bão đạn, muốn tay không phá hư nó quả thực là nằm mơ.”
Hai đấm của Lăng Tiêu hấp thụ lực lượng khó mà tránh thoát bên ngoài vách kính, luồng điện theo đầu ngón tay cậu truyền xuống chân rồi tiếp tục thẳng hướng đỉnh đầu, làm da đầu cậu từng trận run lên.
“Ai nói… Tôi muốn… Phá hư nó… … ?”
Cậu cúi đầu, thanh âm đứt quãng từ giữa hàm răng cắn chặt truyền tới, điện tích cậu hấp thu càng ngày càng nhiều, đã vượt qua cực hạn thân thể của cậu có thể thừa nhận.
“Lăng Tiêu!” Doanh Phong lo lắng cúi đầu kêu một tiếng.
“A ——” trong miệng Lăng Tiêu tuôn ra tiếng gầm giận dữ, hai tay lại ngay sau tiếng quát thoát khỏi lực dẫn điện từ, lấy nơi cậu đứng thẳng làm trung tâm, điện lưu hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, cuồng cuộn nhảy nhót, mở rộng thành một vùng ánh huỳnh quang lam sắc.
Lăng Tiêu nâng tay, hay lòng bàn tay hơi đối nhau, tại trung tâm của đường nối, dần dần tụ lại một điện quang cầu thật lớn.
“May là vừa rồi tôi bị giam bên trong, bằng không tôi cũng không nghĩ ra phương thức này.”
Lăng Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu xám nhạt không hề úy kỵ nhìn chòng chọc Thái Ân, “Nếu tôi không có vũ khí, vậy mượn của ông dùng một chút.”
“Buồn cười!” Chỉ là một khế tử không sợ điện lượng, có thể làm gì ta?
Lăng Tiêu giống như không nghe thấy, giơ hai tay cao cao, điện cầu trên không trung càng ngày càng lớn, thẳng đến khi hội tụ thành thể tích khiến người phải sợ hãi.
Thái Ân mặt ngoài trấn định, nhưng trong lòng thất kinh tiểu tử này không nên có lực lượng lớn như vậy, vậy mà lại có thể thao túng điện lực kinh người như thế.
“Tiếp chiêu đi!” Lăng Tiêu dùng sức ném, điện cầu bay nhanh về phía Thái Ân.
Thái Ân ngoài miệng tuy chẳng thèm ngó tới, thân thể cũng không dám khinh thường vụt né qua bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích này, quang cầu nện lên sàn, hóa thành sóng điện cấp tốc lan tràn, hoa lửa bị kích khởi có thể thấy khắp nơi.
Mà lúc này ở trung tâm tràng địa, Lăng Tiêu sớm nhờ quang cầu che giấu nhảy đến trước mặt Thái Ân, mỗi quyền mỗi cước đều có điện lưu dũng động, thỉnh thoảng kiềm trụ đối phương, Thái Ân chỉ cảm thấy cổ tay từng trận tê dại.
Tuy điện cao thế không đủ để khiến cho bọn họ trí mạng, nhưng cảm nhận đau đớn là tồn tại chân thật, Thái Ân muốn biết Lăng Tiêu vì sao có thể đặt đau đớn ngoài thân, nhưng ông ta càng muốn mau chóng chấm dứt trận chiến đấu này, cùng một khế tử mới vừa trưởng thành dây dưa lâu cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nhắm chuẩn một thời cơ, ông ta nhảy nhẹ ra sau hai tay giương lên, hồn tinh trong tay được kích hoạt, Lăng Tiêu giống như diều đứt dây bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy đánh bay ra ngoài.
“Tạm biệt,” Thái Ân tin tưởng tràn đầy giơ vũ khí trong tay, chỉ đợi cho cậu một kích cuối cùng.
“Chờ một chút!” Phi Cảnh đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu tầm bắn Thái Ân, phát đạn này lệch khỏi quỹ đạo, bắn trúng một thiết bị không rõ cách đó không xa.
“Cậu làm cái gì vậy!” Thái Ân bất mãn quát cái người chõ mõm vào việc của mình.
“Tôi cảm thấy ông nên hỏi thằng nhóc kia thì tốt hơn.” Phi Cảnh cố chấp giữ chặt súng phát xạ của ông ta.
Thừa lúc hai người tranh cãi, Lăng Tiêu trên không trung trực tiếp lộn ra sau, tay chống lên đất, nhảy tới bàn thí nghiệm.
Thái Ân cảm thấy không ổn, nó là cố ý để bị đánh bay về hướng đó, cái gì điện giật, đọ sức, đều là thủ thuật che mắt che giấu mục đích chân thật, chỉ sợ mục tiêu của Lăng Tiêu từ lúc vừa bắt đầu xác định, chính là ——
“Cản nó lại!” Thái Ân khẩn trương kêu lên, những thiếu niên vây xem phản ứng trước tiên, hơn mười thanh vũ khí nhắm vị trí Lăng Tiêu nhất tề phóng ra, nháy mắt đem thiết bị thực nghiệm của Thái Ân nổ nát.
“Không!” Thái Ân lên tiếng ngăn trở, nhưng đã quá muộn, “Mau nằm xuống!”
Những dụng cụ thủy tinh bị đạn pháo công kích tan xương nát thịt, thuốc đổ ra dung hợp lẫn nhau, lại dưới tác dụng của ánh sáng và nhiệt xảy ra phản ứng hoá học, cuối cùng nổ mạnh.
Thái Ân che lại miệng mũi rạp người trên sàn, những mảnh nhỏ sinh ra từ vụ nổ không ngừng bay qua đỉnh đầu, Phi Cảnh thì nằm sấp kế ông ta, sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì, hắn vốn muốn là muốn cứu Lăng Tiêu một mạng, người thì không cứu được, còn thua lỗ mất thành quả thực nghiệm của Thái Ân.
Sương khói dần dần tán đi, nơi nơi đều không thấy bóng dáng Lăng Tiêu, dưới công kích dày đặc và nổ mạnh kịch liệt như thế, cậu ấy không thể nào còn sống, có lẽ khi mọi người nằm xuống, linh hồn của cậu đã bay đi xa.
Đáng giận! Thái Ân bình phục hô hấp đứng lên, nhấn lên huyệt thái dương một cái, giải trừ mặt nạ phòng hộ ẩn. Vừa nghĩ tới tâm huyết chính mình nhiều năm qua bị hủy trong chốc lát, ngay cả Lăng Tiêu đã bị chôn theo cũng không làm ông ta cao hứng nổi.
Ông ta đảo mắt đến Doanh Phong, anh là người duy nhất bình yên vô sự trong việc ngoài ý muốn này, thiết bị giam cầm đã trở thành ***g phòng hộ thiên nhiên, giúp anh cản trở hết thảy thương tổn, lửa giận còn thừa trong lòng Thái Ân, sợ là chỉ có thể tìm chỗ trút trên người đối phương.
Phi Cảnh cũng chú ý tới anh, biểu tình bình tĩnh của đối phương khiến hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
—— Ông từng khóc cho khế tử chưa?
—— Giữa khế chủ và khế tử có linh hồn cảm ứng, nếu một phương rời đi, một phương khác nhất định sẽ cảm thấy khổ sở.
“Cậu ấy còn sống!” Phi Cảnh kêu lên, Thái Ân lúc này vừa bước ra một bước, một cỗ gió nghênh diện mà đến, không đợi ông ta có phản ứng, người đã bị đánh bay.
Hắc ảnh vụt lên, sớm đợi ở điểm rơi, Thái Ân đáng thương còn chưa rơi xuống, đã bị đánh bay về hướng ngược lại, đám người Phi Cảnh kinh ngạc nhìn một cái bóng đen xuyên qua không trung, mà thân thể Thái Ân hoàn toàn không thể khống chế bay tới bay lui, bị đánh đến không hề có lực hoàn thủ.
“Sao lại thế!” Mọi người giơ lên vũ khí, lại mờ mịt không biết nên ngắm bắn làm sao.
Đồ ngu! Thái Ân mắng trong lòng, một bên giũ ra hồn tinh, đáng tiếc không đợi ông ta kích hoạt, bóng đen đã đi trước một bước đá vào khuỷu tay ông ta, đám hồn tinh bay lên không trung, phát ra quang mang lóng lánh.
Cánh tay Lăng Tiêu vung lên, thạch anh giữa không trung như viên đạn bắn ra, gắt gao khảm nhập vào vách khoang.
Tràng diện rốt cục tĩnh lặng, mọi người lúc này mới thấy rõ bộ dáng kẻ tập kích, dung mạo Lăng Tiêu không có thay đổi, chính là trên mặt đã không còn thấy tình cảm nhân loại, chỉ có sát ý lạnh như băng làm người khác mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
Nhìn thấy cậu diện vô biểu tình hướng phía Thái Ân, Phi Cảnh đặt tay lên súng.
“Đừng nhúc nhích!”
Lăng Tiêu thong thả quay đầu, trong một khắc khi cậu nhìn qua đây Phi Cảnh liền đổ mồ hôi lạnh, đây đâu phải thanh niên vừa rồi cứ quấy rối mình, đốt tẫn đã biến cậu thành một quái vật lãnh huyết, cho dù giết người cũng không chút do dự.
Thái Ân so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết hiệu lực của đốt tẫn rõ ràng hơn, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, Lăng Tiêu bị tác dụng phụ ảnh hưởng sẽ biến thành sơn dương đợi làm thịt, nhưng trong lúc dược hiệu phát huy mà cùng nó cứng đối cứng, quả thực chính là muốn chết.
Thấy Phi Cảnh hấp dẫn lực chú ý Lăng Tiêu, Thái Ân bất động thanh sắc lùi về bên cạnh một bước, hai bước… Chính là lúc này!
Ông ta quay đầu vừa muốn trốn, thân ảnh Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mặt mình, cậu không thuấn di, lại có được tốc độ của thuấn di.
Thái Ân bị Lăng Tiêu bức bách từng bước lui về phía sau, không thể tưởng được, ông ta sẽ chết dưới tay tiểu hài tử mà chính mình xem thường, càng không nghĩ đến, lại là táng mạng dưới chính thành quả nghiên cứu của mình.
Quyền thứ nhất Lăng Tiêu đánh nát mặt nạ phòng hộ của ông ta, Thái Ân lảo đảo vài bước ra sau, ngay sau đó quyền thứ hai trúng mục tiêu hàm dưới, Thái Ân mềm nhũn ngã nhào trên đất, quyền thứ ba, Lăng Tiêu nhắm ngay đỉnh đầu ông ta, nhà khoa học thiên tài sống hơn bốn trăm năm, đang nghênh đón ngày diệt vong của mình.
Một cánh tay mang bao tay chặn quả đấm của cậu, không có thanh âm của xương cốt vỡ vụn, thay vào đó là tiếng vang của kim loại bị bẻ gãy.
“Đủ rồi!” Thanh âm Phi Cảnh trầm thấp vang lên, “Cậu không phải thật sự muốn giết chết ông ta đó chứ?”
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn kẻ có gan cản trở mình một cái, Phi Cảnh trong lòng căng thẳng, Lăng Tiêu hiện tại trong lòng chỉ có giết chóc, đừng nói là Thái Ân, chỉ sợ ngay cả mình cũng sẽ mất mạng trong tay cậu ta.
“Lăng Tiêu!” Một thanh âm khác từ phía sau lưng truyền đến, Phi Cảnh kinh ngạc chứng kiến cái kẻ không có tình cảm kia khi nghe tiếng gọi đó, trong mắt thoáng lướt qua một tia dao động.
Sau tiếng gọi này, Lăng Tiêu buông xuống nắm tay, mặt không chút thay đổi hướng khế chủ bị giam cầm của cậu đi đến, Phi Cảnh cùng Thái Ân trong mắt cậu lại trở nên như không tồn tại.
Mặc kệ thế nào, Lăng Tiêu buông tha việc công kích khiến Phi Cảnh nhẹ nhàng thở ra, “Mật mã là…”
Hắn còn chưa kịp nói ra mật mã, Lăng Tiêu đã giống như vừa rồi, hai tay chế trụ cạnh tiếp giáp hai miếng thủy tinh, tay không đem nó mở ra, đây chính là thiết bị ngay cả đạn pháo cũng không thể phá hủy, vậy mà ngay cả điện cao thế đều không thể khiến cho đầu mày cậu nhíu lại một chút.
Gương mặt trước mắt Doanh Phong trở nên rõ ràng, cùng với dược hiệu trôi mất, tình cảm lại dần dần tràn vào ánh mắt cậu.
Nhân tính một lần nữa tiếp quản đại não, Lăng Tiêu khôi phục bình thường hướng người trước mặt nhếch miệng cười.
“Nhìn đi, tôi cũng có thể bảo vệ anh.”
Cậu đem hết toàn lực nói xong câu đó, thân thể rốt cục không thể chống đỡ, Doanh Phong trong sát na tinh thần lực khôi phục thuấn di đến sau lưng cậu, ổn thỏa tiếp được Lăng Tiêu đang ngã xuống.
Thái Ân phẫn nộ chỉ vào hai người, nhưng ông ta không thể mở miệng nói chuyện, Phi Cảnh không nói gì, những người còn lại cũng không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, không biết ai hô một tiếng, “Có lốc xoáy!”
Doanh Phong ôm lấy Lăng Tiêu chưa kịp phòng bị, khi chấn động mãnh liệt ập tới suýt nữa thì ngã. Khi anh lần nữa ổn định thân hình, phát hiện tất cả mọi người đang hoảng loạn chạy về phía cương vị của mình, không ai còn để ý sự hiện hữu của bọn họ.
Tinh hạm xóc nảy càng ngày càng nghiêm trọng, đây là hiện tượng thiên văn đặc biệt chỉ có quanh tinh cầu Thiên Túc, giống như một lốc xoáy lỗ đen di động, tất cả vật thể trên đường nằm trong tầm ảnh hưởng của nó đều bị vô tình đập tan, uy lực lớn đến mức có thể khiến một tiểu hành tinh tan rã trong vài phút.
Lốc xoáy dần dần tới gần, tinh hạm đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hút, trong khoang thi thoảng vang lên tiếng la hét của mọi người.
“Lập tức chuẩn bị chuyển tiếp!”
“Máy khởi động chuyển tiếp thứ hai bị hỏng!”
“Bộ phận chất đốt phụ tạo phản lực mất hiệu lực!”
Bọn họ đã quên, mới không lâu trước nơi này phát sinh một hồi giao chiến kịch liệt, thiết bị hư hỏng còn chưa kịp sửa chữa, mắt thấy lốc xoáy lỗ đen đã sắp cắn nuốt họ.
“Khởi động nhảy xuyên không gian!”
Phía trước Phi Ưng, xuất hiện một mặt kính thật lớn, dưới tác dụng song hướng của động lực tiến tới và lực hấp dẫn lốc xoáy, tinh hạm gian nan bay về phía trước.
Tựa như có người đem một phần vũ trụ hủy diệt, phần tinh hạm nhập vào mặt kính biến mất không thấy gì nữa, bộ phận còn lại còn đang ương ngạnh chống cự. Tinh hạm tiêu thất hai phần ba, tốc độ đi tới của lỗ đen cũng càng lúc càng nhanh, lần tròng trành nghiêm trọng nhất từ trước tới nay đột kích, Doanh Phong nằm phía sau che chở Lăng Tiêu trong ngực, một trận thiên toàn địa chuyển, trước mắt Doanh Phong tối sầm, khi lần nữa tỉnh lại thân đã cùng Lăng Tiêu phân tán hai nơi trong khoang thuyền.
Tuy rằng không thấy lỗ đen, nhưng tốc độ tiến của xác tinh hạm cũng làm cho Doanh Phong bỗng nhiên thấy không ổn, anh chạy tới ôm chặt Lăng Tiêu từ chỗ hổng thoát ra, rốt cuộc biết là lực lượng gì đã làm cho bọn họ lao tới cực nhanh.
Ở cách đó không xa, là một Tinh Môn không biết thông đến nơi nào, còn có gì so với vừa mới thoát khỏi một lốc xoáy, lại nhảy tới trước một lốc xoáy khác càng làm người ta tuyệt vọng đây?
Doanh Phong nhanh chóng kích hoạt toàn bộ Động lực hồn tinh trên tay, hai hướng cùng chống, mới miễn cưỡng khiến tốc độ họ hơi chậm lại, nhưng lại không hoàn toàn thoát khỏi dẫn lực của Tinh Môn.
Chế dưỡng hồn tinh còn có ba mảnh, Doanh Phong kích hoạt một mảnh trong đó, nâng cằm Lăng Tiêu, đem một nửa bên trong chuyển sang cho cậu.
Dưới tác dụng phụ của đốt tẫn, nhiệt độ cơ thể Lăng Tiêu đã cao đến kinh người, nướt bọt khế chủ có chứa hiệu quả tinh lọc xuyên qua khoang miệng truyền tới, với cậu tựa như người sắp chết trong sa mạc khô cằn phát hiện ra nước suối trong vắt.
Lăng Tiêu hơi khôi phục một chút ý thức mở mắt ra, thấy gương mặt Doanh Phong rời khỏi mình, lưu luyến có chút không nỡ.
Nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải lúc sinh ra loại ý niệm này trong đầu, cậu ngọ ngoạy đánh giá chung quanh, Tinh môn gần kề diệu nhãn (lóa mắt), tinh vân xa xa huyễn mục (đẹp), đều bị biểu thị tình cảnh tuyệt vọng bọn họ sắp đối mặt.
Doanh Phong hướng cậu ra dấu bảo dùng hồn tinh, Lăng Tiêu suy yếu lắc đầu, cậu lúc này, đã không thể điều động một chút tinh thần lực nào, cứ như vậy trôi qua, cho đến khi bị cuốn vào một thời không khác, có lẽ chính là kết cục cuối cùng của họ.
Tác dụng phụ của ‘đốt tẫn’ từng bước xâm chiếm vào máu Lăng Tiêu, cho dù chết, cậu cũng không muốn máu bị đốt sạch mà chết. Lăng Tiêu ôm cổ người trước mặt, chủ động hôn lên miệng đối phương, tham lam từ nơi đó hấp thu một chút thanh lương (mát lạnh) cuối cùng.
Thuận theo môi răng quyến luyến, một tia dưỡng khí được rót vào phổi Lăng Tiêu, cậu hơi hơi mở mắt ra, muốn tránh thoát, trên người lại không có khí lực, chỉ có thể để mặc ngày càng nhiều dưỡng khí trút vào, ngay cả cự tuyệt cũng không làm được.
Đủ rồi a.
Cậu muốn dùng ánh mắt ngăn cản, nhưng đôi mắt Doanh Phong thủy chung khép kín, tựa như trong cái hôn môi ngọt ngào thế này, không nên có tầm mắt đến cản trở.
Dưỡng khí sản sinh từ mảnh hồn tinh cuối cùng đều chuyển hết cho Lăng Tiêu, đây là một nụ hôn dài nhất trong vũ trụ, theo thống kê của các nhà khoa học, không có nụ hôn giữa đôi tình lữ nào có thể dài hơn. Từ lúc bắt đầu hôn, hành tinh quay quanh trục, mặt trời lặn về phía tây mọc lên ở phương đông, thủy triều dưới tác dụng trăng lên rồi lại xuống, những ngôi sao nối thành ngân hà rực rỡ, đón nhận những hành tinh nơi xa xôi.
Không cần!
Lăng Tiêu liều mạng hò hét trong lòng, kêu la đủ để chấn động mỗi một tế bào của cậu, nhưng không một tiếng nào có thể truyền đến chỗ Doanh Phong, anh gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Môi Doanh Phong từ biệt làn môi, lại chuyển sang trán cậu, ở nơi đó trịnh trọng ấn xuống cái hôn cuối cùng, Lăng Tiêu nước mắt tràn mi, nhưng chúng ngay cả tư cách rơi xuống đều không có.
Doanh Phong buông lỏng Lăng Tiêu, trong hai bàn tay anh, một trái một phải cầm hai mảnh hồn tinh, đây là hai mảnh cuối cùng có thể kích hoạt, bằng tất cả tinh thần lực mà anh có.
Khi tay Doanh Phong dừng trên ngực cả hai, đó trở thành tiếp xúc cuối cùng của họ.
Lăng Tiêu vô lực vươn rồi vươn tay, lại cái gì cũng không bắt được.
Khác cực hút nhau, cùng cực đẩy nhau, hai người được trao cho cực từ như nhau hướng tới phương hướng hoàn toàn ngược nhau bắn ra, Lăng Tiêu thoát khỏi lực hấp dẫn, Doanh Phong lấy tốc độ cực nhanh bay về phía lốc xoáy Tinh Môn.
Doanh… Phong…
Lăng Tiêu cao giọng thét lên, nhưng không có một môi trường nào có thể đem thanh âm cậu truyền tới, cậu trơ mắt nhìn thân ảnh Doanh Phong càng ngày càng nhỏ, nước mắt như đê vỡ trôi trong vũ trụ, như một cơn mưa vĩnh viễn sẽ không rơi xuống.
Quanh thân Doanh Phong đã bị bao phủ trong quang mang lam sắc, nhìn về người kia ở phương xa, không biết tinh thần lực còn lại, có đủ nói xong câu đó hay không.
Anh động động ý niệm, thanh âm xuyên qua vũ trụ, vượt qua tinh hà, vang vọng trong não Lăng Tiêu.
—— Lăng Tiêu, anh hình như… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT