Edit: Cực Phẩm

Sau khi vượt qua mọi gian nan hiểm trở, rốt cuộc vương tử điện hạ cũng ôm được tiểu miêu nhà mình về lâu đài. Ấm áp như vậy đó!

Bên trong biệt thự được các tiểu ca trang trí theo phong cách tân hôn, hầu như tất cả đều được trang trí màu đỏ, bước qua huyền quan liền nhìn thấy một chữ “Hỉ” to đùng được dán lên tường.

Này cũng quá vui mừng đi! Hạ Triển chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho nên hắn rất xấu hổ. Nhưng mà sinh vật ngạo kiều lại chưa tiến hóa ra cơ quan biểu lộ tâm tình xấu hổ cho nên hắn đành phải bày ra biểu tình hung ác, ở trong lòng Trần Tử Hào xoay người giận dữ nói: “Thả em xuống ngay!”

“Không thả.” Trần Tử Hào cười híp mắt chơi xấu, trực tiếp bế Hạ Triển đến giường lớn king size trong phòng ngủ lầu hai.

Trên giường còn được trải một tấm chăn hỉ đỏ chót.

“Úi đau!” Ngay lúc Hạ Triển rơi xuống trên giường, hắn cảm thấy cột sống bị đâm đau đến không thể chịu nổi.

“Đau ở đâu?” Trần Tử Hào tiến đến hôn nhẹ lên môi Hạ Triển.

“Dưới lưng… Ai để cái gì đây?” Hạ Triển kéo tấm phủ lên, chỉ thấy phía dưới là một đống táo đỏ đậu phộng hột nhãn hạt sen, không những có hột mà còn có vỏ!

Sớm sinh quý tử!

Người bình thường thì chỉ bỏ mấy cái để làm biểu tượng thôi, nhưng mà đống hột trên cái giường này có thể mở một tiệm bán trái cây khô luôn, trông vô cùng “hào phóng”!

Vừa nhìn là biết tác phẩm của Tiểu Trần!

Trần Tử Hào phóng ra một đợt khí lạnh, sau đó kéo tay áo lên phủi tất cả vỏ trái cây xuống giường.

Dọn sạch giường, hắn đẩy Hạ Triển xuống giường lần thứ hai, sau đó áp cả người lên, bắt đầu hôn lưỡi vừa ôn nhu vừa triền miên.

Rất khó được lúc Hạ Triển chủ động vươn tay ôm lấy cổ Trần Tử Hào, đầu lưỡi còn chủ động phối hợp rất nhiệt tình.

“Bảo bối.” Hôn xong, Trần Tử Hào nhẹ giọng nỉ non, hai tay nâng mặt Hạ Triển lên, thần tình mong đợi giống như một đứa trẻ lớn xác: “Quà sinh nhật của anh đâu?”

“Ớ, em quên mất…” Hạ Triển ngẩn ra, trên mặt nóng bừng bừng.

Mấy ngày trước đó hắn cứ lo lắng mất hồn mất vía, bởi vậy nên quên luôn chuyện mua quà sinh nhật.

Nhưng mà nghĩ tới cái trình độ ngạo kiều của tiểu miêu thì chưa chắc hắn đã chuẩn bị đâu!

Thấy trên mặt Trần Tử Hào xuất hiện biểu tình thất lạc, Hạ Triển cắn môi một cái, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Trần Tử Hào cười lắc đầu, hai tay ôm Hạ Triển vào lông, tinh tế hôn một đường từ lông mi xuống, vừa hôn vừa nói: “Thật ra trừ em, anh cũng không muốn cái gì cả.”

Đại thúc nói lời tâm tình đúng là cao thủ đệ nhất.

Hạ Triển vô cùng xoắn xuýt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Trần Tử Hào, nhớ tới mấy ngày trước chuyện hắn làm mình làm mẩy, vô luận là chuyện người này ôn nhu kiên trì thế nào, phương diện sinh hoạt cũng tỉ mỉ săn sóc hay là để có được sự đồng ý của ba mình đã nỗ lực như thế nào… Nhưng mình lại chưa làm cho người này cái gì cả.

Thâm tình, sủng ái, bao dung… Rất nhiều tình cảm đều hòa tan trong ánh mắt của Trần Tử Hào.

Một trận chua xót truyền đến từ trong lòng.

Vì thế đầu Hạ Triển sung huyết một lần! Tâm tư lung lay! Cả người hăng như đánh máu gà nhảy ra khỏi vòng ôm của Trần Tử Hào đè đại thúc xuống, sau đó không gì sánh được nhanh chóng tháo thắt lưng của Trần Tử Hào.

Đầu ngón tay chạm qua tầng vải vóc, mang theo một tia run rẩy không kiềm nén được, kéo ra phòng tuyến cuối cùng, hiển lộ ra xxx quân to dài!

Tiểu miêu nhà mình đã ôm ấp oán niệm phản công đến trình độ này sao… Tổng công tẫn chức tẫn trách chợt nhíu mày, vừa định kiến nghị “Thôi thì đêm tân hôn cho em ở trên một lần…”, nhưng hắn còn chưa nói thì Hạ Triển chợt cúi đầu xuống ngậm [beep] của hắn!!!

— Cơ hội phản công duy nhất trong đời đã bị chính tay Hạ Triển bóp chết.

Trần Tử Hào sửng sốt mấy giây, gần như hoài nghi mình có mắc bệnh vọng tưởng hay không!

Chủ động khẩu gi** gì gì đó là chuyện từ trước giờ hắn chưa có hy vọng, dù sao Hạ Triển cũng ngạo kiều như vậy.

“Đừng dùng loại biểu tình này nhìn em được không!” Hạ Triển khổ đại cừu thâm liếm liếm môi, hồng từ mặt cho tới mông!

“Ồ được.” Trần Tử Hào rất nghe lời, thu hồi ánh mắt ôn nhu làm người ta tan chảy, đổi thành một bộ biểu tình tà ác nhộn nhạo.

“Cái biểu tình này cũng không được!” Hạ Triển giận tím mặt!

Anh không thể lạnh lùng nhìn trần nhà giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra sao!?

“Bảo bối, thử ngậm vào đi nào.” Nhìn Hạ tiểu miêu cố gắng dùng đầu lưỡi phục vụ mình, trong nháy mắt Trần Tử Hào liền sôi trào được không! Vì thế hắn cũng không nhắc đến chuyện biểu tình nữa mà kìm lòng không đậu dùng tay nhẹ nhàng ấn đầu Hạ Triển xuống.

Lửa nóng đưa đến gần yết hầu, kích thích mãnh liệt làm cho Hạ Triển bắt đầu nôn khan, nước mắt giàn giụa đến không đành lòng nhìn thẳng!

“Há miệng ra nào, ngoan.” Trần Tử Hào chạm nhẹ lên mặt Hạ Triển, để cho hắn nhả ra.

“Anh rảnh rỗi không có việc gì dài như vậy làm gì hả! Muốn chơi thả diều sao!?” Hạ Triển nước mắt lã chã nổi giận!

Sau đó hắn lại kiên trì mà cúi đầu cùng xxx quân to dài đấu tiếp!

Vô cùng không chịu thua kém!!!

Bởi vì chuyện kinh hỉ này tới quá đột nhiên, cho nên Trần đại thúc luôn có lực khống chế kéo dài siêu cường lần này lại tước vũ khí đầu hàng nhanh chóng, hơn nữa cũng chưa kịp nói gì cả!

“Biểu tình của em quá… Anh không kìm chế được.” Trần Tử Hào đau lòng nhanh chóng lấy hai tờ giấy từ trên đầu giường tới, “Nhanh nhả ra.”

“Đã nuốt vào rồi hỗn đản! Khụ Khụ!” Hạ Triển bị sặc ho khan, vô cùng mảnh mai, vừa ho vừa hung ác uy hiếp nói, “Chuyện hôm nay phát sinh em cho anh 30 giây để quên hết!”

Nếu như không phải thiếu quà sinh nhật cho anh lão tử cũng không có làm vậy đâu!

Lão tử cũng không phải tiểu tiện nhân Hạ Lạc kia!

… Nhưng mà ngay cả Hạ Lạc cũng chưa từng làm cái kia cho Cố Phong đâu, cái chuyện này không những cần tình yêu còn cần cả tính cách nóng nảy không bị cản trở cùng dũng cảm nữa nha!

“Ba mươi năm cũng không thể quên được đâu.” Trần Tử Hào cười xấu xa nói, dùng khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho Hạ Triển.

Nhưng mà cái kịch bản này đi nhầm hướng sao, thường thường tà mị công không phải là sẽ nhộn nhạo nói “Sau này mỗi ngày chủ nhân đều muốn cho tiểu miêu ăn” hay “Sau này tiểu miêu đành dùng cái miệng nhỏ nhắn phía trên thay cho cái miệng đáng yêu phía dưới” sao?

Trần đại thúc liền dễ dàng thỏa mãn như vậy đúng là không có tiền đồ mà!

Vị [beep] trong miệng thật quá nồng, Hạ Triển lấy ra một điếu thuốc tính làm giảm mùi kia.

Nhưng mà thuốc còn chưa kịp đốt, Trần Tử Hào liền không nói gì mà lấy cái bật lửa cùng bao thuốc ném thẳng vào sọt rác.

“Mọe nó, anh làm cái gì đấy!” Bị địch nhân giảo hoạt cướp mất lương thảo, Hạ Triển vô cùng táo bạo!

“Anh cai thuốc rồi.” Trần Tử Hào ôm Hạ Triển từ phía sau, dùng cằm cọ cọ ở cổ hắn, “Cho nên em cũng phải cai.”

Lại đòi đồng bộ à!!!

“Dựa vào cái gì! Em đã hút bảy năm rồi, không phải nói cai là cai!” Hạ Triển vùng vằng chạy đến sọt rác, vô cùng rớt tiết tháo!

“Anh hút mười bảy năm đây, không phải nói cai là cai được à?” Trần Tử Hào cắn lỗ tai mèo. “Anh lớn hơn em mười tuổi…”

“Vậy thì sao! Cai thuốc có thể phòng hói đầu à?” Hạ Triển đỏ mặt, mẫn cảm rụt tai lại, nhưng miệng vẫn tiện như vậy.

“Cho nên anh muốn sống lâu hơn em mười năm.” Trần Từ Hào bỏ qua câu nói sát phong cảnh kia, vẫn ôn nhu nói.

“Anh đây là trù lão tử đoản mệnh hả!” Hạ Triển rơi lệ đầy mặt.

“Dĩ nhiên là không phải rồi, bảo bối sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Trần Tử Hào buồn cười xoa xoa eo Hạ Triển, đầy người xuống giường, trán hai người chạm nhau trông vô cùng ấm áp. “Anh muốn sống lâu hơn em, như vậy sẽ không bỏ lại em một mình… Chứ chờ đến ngày nào đó anh chết, em lại khóc đến thiên hôn địa ám cũng không có ai dỗ em vui vẻ được.”

Thủ đoạn dỗ mèo của Trần đại thúc đã luyện từ lúc Hạ Triển năm tuổi, không phải ai cũng địch lại được đâu!

Vì thế, nội tâm thiếu nữ phấn hồng của Hạ tiểu miêu bị choảng một cái!

“Nghĩ đẹp quá! Em cũng không muốn chết cùng một chỗ với ông già đâu!” Hạ tiểu miêu vẫn mạnh miệng, vừa chôn đầu mao nhung nhung trong ngực chủ nhân vừa kích động che giấu nước mắt!

Đến khi đó hai người da mặt nhăn nheo giống quả đào khô, một người ngồi một người nằm phơi nắng… Con mọe nó, cảnh tượng này tuyệt không lãng mạn!

Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, có thể cùng đối phương già đi cũng thật tốt.

Hạ Triển ôm chặt Trần Tử Hào, giống như là muốn khảm mình vào trong ngực hắn vậy.

Trần Tử Hào vui mừng hôn Hạ Triển một cái, sau đó rất không hiểu lãng mạn bắt đầu cởi quần hắn!

“Trần Tử Hào! Anh là dã nhân đấy à!” Hạ Triển sống chết níu lại quần đã bị kéo đến đầu gối.

Đậu xanh, một giây trước còn lãng mạn duy mỹ như thế, quái nào một giây sau đã bắt đầu cởi quần!

Tiểu công không có cái gì là tốt cả!

Đêm tân hôn tỏ tình ôn nhu, còn có khúc nhạc dao tiểu miêu chủ động [beep], Trần Tử Hào thật sự là vô cùng uy mãnh nha!

Đợi đến khi ngày mới vừa lộ ra vài tia nắng, Hạ Triển cố gắng dùng hết sức toàn thân đánh một cái lên cơ bụng Trần Tử Hào!

“… Ngày cũng sáng rồi ngủ vài tiếng không được hả!”

“Em mệt thì ngủ trước đi!” Trần Tử Hào không yên lòng đáp lại, tiếp tục cày cấy nhanh hơn!

Ngủ trước em gái anh!!!

Anh như vầy sao lão tử ngủ hả!!!

Hạ Triển vô cùng bi thương mà kéo gối đầu cho hả giận!

Giấy khen một đêm bảy lần nhất định phải được trao cho Hào ca!

Vì thế, đêm tân hôn hoàn mỹ của hai người đến đây là kết thúc.

Mặc dù sau đó có nghe nói Hạ đại bá có ném đá vào cửa sổ tính gián đoạn hai người…

Nhưng mà lại bị vị bằng hữu chính nghĩa là ba Hạ Lạc ngăn lại!

Thật sự là người tốt trên đời vẫn còn nhiều, nhân gian tràn ngập tình yêu nha!

/Hết chương 71/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play