“Anh muốn làm gì?” Hạ Lạc hung tợn liếc hắn một cái, lùi ra phía sau.
Hồi ức bị đùa giỡn thê thảm trong siêu thị còn nóng hôi hổi đó, nếu như không phải nhìn ra mình đánh không lại hắn thì mình đã hung tợn cho một trận rồi.
“Tôi tới chơi bóng rổ.” Tiểu ca hướng dẫn mua hàng chỉ chỉ bóng rổ dưới chân, sau đó đặt mông ngồi lên, lười biếng ngáp một cái nói: “Nhưng trước khi chơi nghỉ một lát đã, các cậu bận gì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi.”
“Ai thèm quản anh.” Hạ Lạc ngạo kiều nghiêng đầu, cùng tổ viên tiếp tục làm tiếp chuyện đang dở.
Nhưng mà, sau năm phút đồng hồ Hạ Lạc quay lại, thấy tiểu ca hướng dẫn mua hàng đang hai tay ôm mặt làm thành trạng thái đoá hoa, mặt đầy ý cười hướng bên này nhìn.
“Không được nhìn chằm chằm nhóm của tôi.” Hạ Lạc ôm nghi ngờ đi tới, mặt như băng sương, thần tình cực kỳ cực kỳ sắc bén!
Tên này tuyệt đối có vấn đề.
Chẳng lẽ là thầm mến lão tử?
“Tôi không nhìn cậu.” Tiểu ca hướng dẫn mua hàng nháy nháy mắt, nhanh chóng lộ ra một hàng răng trắng bóng, sau đó chỉ chỉ Tạ Nguyên đứng cách đó không xa nói: “Tôi đang nhìn em ấy, em ấy rất đẹp mắt.”
Tiểu Hạ Lạc hoa thủy tiên tự luyến đang muốn phát tác, tiểu ca hướng dẫn mua hàng lại chép miệng một cái híp mắt nói: “Thoạt nhìn hắn có vị ô mai.”
“Ô mai em gái anh!” Hạ Lạc hít một ngụm khí lạnh, ‘bẹp’ một cái dán kịch bản lên gò má đẹp trai của tiểu ca hướng dẫn mua hàng!
Đến cuối cùng Tạ Nguyên có vị ô mai chỗ nào? Không không không không thể nào đâu tên biến thái chết tiệt này! Người cuồng quấy rối tình dục!
“Oa nha, cậu thật bạo lực.” Tiểu ca hướng dẫn mua hàng lột kịch bản trên mặt mình xuống, xoa xoa cái mũi phiếm hồng, bĩ cười nói: “Còn cậu thoạt nhìn là vị sầu riêng.”
“Anh mới vị sầu riêng.” Hạ Lạc hung hăng liếc hắn một cái.
Ngươi ta là vị xoài cũng được.
Không thì vị táo xanh.
Hay là đào mật mới đúng.
Làm sao có thể là vị sầu riêng chứ!
Tiểu Hạ Lạc khổ não giơ tay mình lên ngửi ngửi một cái, sau đó đưa cho tiểu ca hướng dẫn mua hàng tối hậu thư: “Không cho anh tiếp tục nhìn chằm chằm nhóm của tôi! Nhìn Tạ Nguyên cũng không được!”
“Tên em ấy là Tạ Nguyên à? Tôi tên Thẩm Phóng.” Tiểu ca hướng dẫn mua hàng hoàn toàn bỏ qua nửa câu đầu, vẻ mặt đùa giỡn nói: “Coi như tôi giới thiệu cho cậu đồ tránh thai nên cậu giới thiệu chúng tôi làm quen nha.”
“Mơ tưởng!” Vẻ mặt Hạ Lạc ghét bỏ quay về.
Cùng hắc bang lão đại giành mỹ thiếu niên?
Chán sống à?
Cái đinh Thẩm Phóng đụng chạm cùng Hạ Lạc sau đó ôm bóng rổ đi về cuối cùng không xuất hiện trong tầm mắt Hạ Lạc nữa, chuyện này là không thể nào đâu.
Thực tế, hắn cứ ngồi trên bóng rổ nhìn một buổi chiều!
Bóng rổ cũng xẹp luôn!
Hơn nữa sau khi kết thúc một ngày quay, khi Hạ Lạc và Tạ Nguyên về nhà thì hắn không xa không gần theo sau hai người.
“Người kia… Là bạn cậu?” Cuối cùng Tạ Nguyên cũng cảm thấy không ổn.
“Là bạn của cậu!” Hạ Lạc tức giận cãi lại.
“Không phải ý đó.” Tạ Nguyên trứng trứng 囧 một chút.
“Căn cứ theo nhiều năm kinh nghiệm của tớ!” Hạ cảnh quan đẩy kính mắt căn bản không có trên sống mũi, nghiêm túc nói: “Người này chắc chắc là tên quái nhân [1] biến thái liên hoàn cầm cưa điện nổ bom!”
[1] Nguyên văn là ‘Thực nhân ma’ hay Ogre, thuộc loại Người khổng lồ, độc ác và đáng sợ có đặc tính người và Quái vật, đặc trưng trong Thần thoại, truyện cổ tích dân gian và khoa học giả tưởng. Ogre thường được miêu tả trong các truyện cổ tích thần tiên như là quái nhân ăn thịt người, và đã xuất hiện trong nhiều tác phẩm kinh điển của văn học. Trong Nghệ thuật, ogre thường được miêu tả với cái đầu khổng lồ, nhiều tóc và râu ria, tính tham ăn, và cơ thể khoẻ như trâu. Thuật ngữ orge (tương tự như Ông kẹ trong tiếng lóng Việt Nam) thường được sử dụng trong một ý nghĩa ẩn dụ về con người kinh tởm hay bóc lột, đối xử tàn bạo hoặc ăn tươi nuốt sống nạn nhân của họ.
“… Cậu xem phim nhiều quá à?” Tạ Nguyên không nói quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng mỉm cười vẫy vẫy tay với Tạ Nguyên.
“Vị tiểu đồng chí này, cậu nghiêm túc một chút coi! Hắn thật là một tên quái nhân mà.” Hạ cảnh quan tức giận kéo đầu Tạ Nguyên lại, ánh mắt lấp lánh đe dọa: “Hơn nữa mục tiêu kế tiếp của hắn là cậu! Chúng tôi đã cử người thám thính rằng hắn đã nói cậu có vị ô mai!”
“Cậu điên à?” Tạ Nguyên nhíu mày.
“Thật mà, hắn còn nghĩ tớ là vị sầu riêng.” Hạ cảnh quan khó có được nói thật một câu. “Hơn nữa hắn đã từng cố gắng muốn tớ mua bao cao su hiệu ‘Điếu bạo’, thật sự cực kỳ cực kỳ biến thái!”
Con mẹ nó, vì sao lúc mình nói thật thì không ai tin chứ?
Tiểu Hạ Lạc vuốt ngực một cái, cảm thấy lòng thật đau!
Cũng may khi bọn hắn quẹo qua đường trái, Thẩm Phóng cũng không đi theo nữa.
Hiện tại trong nhà chỉ còn Hạ Lạc, Tạ Nguyên cùng Cố Viêm, tuy rằng hiện tại Cố Viêm đã bắt đầu phải cùng ban nhạc huấn luyện vào buổi sáng, nhưng vào khoảng thời gian buổi tối nhất định hắn sẽ rất khó nhịn.
Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày vừa đến đêm nhất định phải khoá cửa kĩ, đồng thời cho dù ai gõ cửa cũng không mở!
Tiểu Hạ Lạc lo lắng trùng trùng nghĩ, cùng Tạ Nguyên tay trong tay đi vào cửa.
Con mẹ nó, thật ra không có tay trong tay! Hai người thiết huyết chân hán tử phải là một bên ngươi quyền một bên ta cước đánh nhau tiến vào cửa!
Không sai, chính là như vậy.
Mà trong hành lanh tối om, có hai bóng người, vẫn không nhúc nhích đứng trước cửa nhà Hạ Lạc.
Hạ Lạc hoảng sợ, lại tập trung nhìn lại, đầu chói loá kia chính là Cố Viêm.
Hạ Lạc đang muốn mở miệng gọi hắn, đột nhiên Cố Viêm lại kích tình dâng trào hô lớn: “Muốn! Có! Ánh sáng!”
Vừa dứt lời, đèn cảm ứng trong hành lang sang lên!
Đây là cos thượng đế sao! Hành động đến là thối rữa!
Thiết huyết hán tử Hạ Lạc có loại xung động muốn xông lên đè Cố Viêm xuống đánh cho một trận!
Nhưng lúc này, Tiểu Hạ Thiên sau lưng Cố hoả hoả đột nhiên phát rồ vỗ tay hoan hô! “Oa, không hổ là ma vương điện hạ!”
Này cũng quá nịnh nọt tâng bốc đi…
Cố hoả hoả khiêm tốn khoát tay một cái, một bộ biểu tình thâm tàng công dữ danh [2] hết sức thiếu ngược!
[2] Thâm tàng công dữ danh: Ý gốc chỉ không hiển lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa rộng là để hình dung người nào đó làm xong chuyện tốt, đại sự lại thâm tàng bất lộ, không muốn người biết.
“Tiểu Thiên, đèn cảm ứng chỉ cần có âm thanh sẽ tự bật…” Hạ Lạc yếu ớt đi tới, dùng chìa khoá mở cửa.
Em trai ngây thơ của mình cuối cùng là có bao nhiêu sùng bái nhị khuyết Cố hoả hoả đây?
“Thế nhưng sáng ý của anh Cố Viêm rất hay mà.” Hạ Thiên ngượng ngùng đặt cặp xuống.
“… Được rồi, có thể nói cho anh biết vì sao em xuất hiện ở đây không?” Hạ Lạc nhìn vào cặp của Hạ Thiên.
“Tan học em liền đón xe đến đây chờ mọi người, anh Cố Viêm cũng vừa về.” Hạ Thiên chần chờ chốc lát, sau đó mắt đầy sao níu tay áo Cố Viêm, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Thật ra khuya ngày hôm trước tụi em đã bắt đầu kết giao rồi.”
“Cái gì!” Hạ Lạc cả kinh, dép lê trong tay ‘bẹp’ rơi xuống đất.
“Thật sao?” Tạ Nguyên cũng rất kinh ngạc.
“A a a a a a —!”
Hai người còn chưa kịp kinh ngạc xong, đột nhiên Cố hoả hoả phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, sau đó hé ra bộ dáng nàng dâu nhỏ bị ác bá lăng nhục cắn ngón tay nhìn Hạ Thiên thỏ con mềm nhũn chít chút! “Em đang nói gì hả? Bản ma vương không có cùng em rơi vào bể tình! Không có!”
Tên này dường như rất kinh ngạc!
Con mẹ nó, đây là vì sao?
Hạ Lạc choáng váng loạn thành một đoàn.
Cùng lúc đó, theo màn đêm phủ xuống, Hạ Triển nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng!
Bởi vì vào đêm trăng tròn hắn sẽ biến thành người sói lông chân so với Trần Tử Hào càng thêm đen nhánh càng thêm rậm rạp, mà bí mật này tuyệt đối không thể để cho người khác biết!
… Loại chuyện này là không thể nào đâu.
Thật ra hắn chỉ rất phiền muộn vì cái gì “giường gấp” trong truyền thuyết còn chưa đưa đến!
Cùng tình địch đại thúc ngủ chung một giường vừa nghĩ đến đã thấy giận đến khiến tim người đập rộn lên!
“Em không thể yên tĩnh một chút sao?” Trần Tử Hào ngồi trên bàn xem bản kế hoạch công trình, bị Hạ Triển lắc lư đến choáng đầu.
“Ai cần anh quản!” Hạ Triển hắc khí tận trời.
“Dữ dội như vậy, tôi nợ đồ ăn của tiểu miêu em à?” Trần Tử Hào cười nhẹ.
“… Cút!” Hạ Triển trầm mặc một lát, há miệng mắng.
Không nên gọi lão tử là ‘miêu’ nữa!
Thiếu chút nữa thì kêu “meo” rồi!
Meo cái méo ấy!
Đang lúc Hạ Triển xoắn xuýt muốn chết muốn sống thì ngoài ký túc xá truyền đến tiếng đập cửa.
Hạ Triển cao hứng bừng bừng nhào qua mở cửa, chỉ thấy bốn tiểu ca nhìn qua là biết xã hội đen cùng… một cái giường lớn.
“Hào ca, chào buổi tối!!!” Thấy Trần Tử Hào đi tới, bốn hắc y tiểu ca trăm miệng một lời hét lớn vang dội! “Theo Hào ca phân phó! Giường lớn phong cách Baroque Châu Âu khắc hoa ruột cao su đặc đã được đưa tới!”
Trần Tử Hào hít sâu một hơi đang muốn nói, hắc y tiểu ca dẫn đầu lại vô cùng tri kỷ chen vào một câu: “Là giường King-size! Hào ca có thể vận động phía trên! Hơn nữa chất lượng vô cùng tốt! Dù cho kịch liệt đi nữa ván giường cũng không hư!”
Có thể! Vận! Động!
Xin hỏi là vận động cái gì?
Cả người Hạ Triển đều tạc mao!
“Tôi muốn chính là giường gấp.” Từ trong kẽ răng Trần Tử Hào lạnh lùng phun ra mấy chữ. “Bốn người các cậu chán sống?”
Sau đó, Hạ Triển liền nghe thấy bốn hắc y tiểu ca đồng loạt hít vào ngụm khí lạnh! Tiếp đó, ba người còn lại nháy nháy mắt đem tiểu ca dẫn đầu bán đi!
“Cái giường này là Tiểu Trần mua…”
“Đúng vậy, Tiểu Trần nói Hào ca phải dùng King-size…”
“Tiểu Trần nói ván giường phải rắn chắc…”
“A?” Trần Tử Hào liếc mắt trừng Tiểu Trần.
“Khụ… Thật ra cái giường này cũng có thể gấp.” Tiểu Trần hoảng sợ chỉ chỉ một vết tích trong quá rõ ràng giữa giường: “Bốn người chúng em hợp lực có thể bẻ cong thành hai, hai nửa, vô, vô cùng tiên tiến, khoa, khoa học kỹ thuật…”
“Có thể đặt?” Trần Tử Hào níu chặt cổ áo Tiểu Trần lôi vào căn phòng không đến hai mươi mét vuông, trừ phòng tắm, cái bàn, tủ quần áo và giường đơn, không gian còn dư lại ít đến đáng thương, càng không phải nói gì King-size! Cho dù phân nửa đó cũng không được!
“Hào ca, em sai rồi…” Hai mắt Tiểu Trần đẫm lệ nhìn Trần Tử Hào.
“Biến, ngài mai đem đến cái gường giống này.” Trần Tử Hào thở dài, đốt một điếu thuốc, ngồi trên giường đơn.
“Này, anh có ý gì?” Hạ tiểu miêu vô cùng mẫn cảm với chuyện ổ mèo bị xâm chiếm!
“Ngủ chung đi.” Trần Tử Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cởi quần áo, rất tự nhiên nằm một bên trên giường.
Quả nhiên màu đen… Hắc từ trong ra ngoài đến quần lót cũng không tha!
Phi phi phi, lão tử mới không nhìn thấy quần lót của đại thúc!
Hạ Triển biệt nữu dời đi ánh mắt, từ trên bàn cầm lên chìa khoá xe của mình, nói: “Buổi tối tôi ra ngoài ở.”
Quán trọ gần nhất lái xe nhanh cũng năm mươi phút thôi mà!
“Tốt, em đi ra ngoài tôi cũng thanh tĩnh.” Trần Tử Hào nhả ra ngụm khói, lần đầu bày ra uy nghiêm ông chủ nói: “Sáng sớm ngày mai đúng sáu giờ rưỡi đi làm, trễ một phút đồng hồ tiền lương tháng này coi như không có, tạm biệt.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens~~~! ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄) CP Tạ Nguyên nghĩ đến manh friendo [3] nhưng vẫn là hoàn đi rồi có phiên ngoại nha anh anh anh… Có nhị thiếu Tiểu Trần phỏng chừng Hào ca muốn ngủ một cái giường vừa ý cũng khó khăn lắm… Chuyện nhỏ này cũng làm không được, Hào ca mau ném hắn cho cá mập đi!!!!!!!!! Ngày hôm nay có chút bận… Tui biết khiến mọi người bất mãn nhưng thật tâm tui không giữ lại bản thảo… Ngài mai sẽ cố gắng đăng sớm, xin đừng đánh tui TAT
[3] Nguyên văn là phấn đa, mình tra ra nó giống từ Friendo, một từ đáng sợ bạn dùng khi muốn làm ai đó sợ, từ này rất nhiều nghĩa nhưng mình thấy nghĩa này là hợp nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT