Vì vậy, Hạ Lạc hề hề cười gian nói: “Hì hì, cậu ghen tị hạnh phúc của tớ!”
Tạ Nguyên lạnh lùng liếc Hạ Lạc một cái, miệng cũng lười mở ra.
Đang lúc Hạ Lạc dự định tiếp tục điều giáo mỹ thiếu niên thì điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên.
Hạ Lạc vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Ba chữ “Phong ca ca” lãng mạn loé ra trong đêm tối!
… Ngao ngao ngao, thật sự gọi tới!
Hạ Lạc thành kính cầm điện thoại lên và nhấn nút nghe, mở miệng run rẩy nói: “A lô?”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe của Cố Phong thông qua sóng điện từ truyền vào tai Hạ Lạc, mang đến một hồi tê dại, “Là anh. Em có tiện xuống dưới không? Anh đang đứng dưới phòng ngủ của em.”
Con mẹ nó, là rất tiện luôn! Hai mắt Hạ Lạc loé sáng tinh quang!
Bây giờ là buổi tối, chẳng lẽ muốn kiểm tra vết thương trong lùm cây nhỏ dưới lầu sau đó nhân tiện dã hợp?
Dĩ nhiên, Hạ Lạc chỉ đơn thuần nghĩ thế thôi, chứ không có chờ mong đâu nha!
“… Em có đang nghe không?” Cố Phong nghe bên kia cả ngày cũng không có hồi âm, buồn cười hỏi một câu.
“Ừm, em sẽ xuống ngay.” Hạ Lạc hít sâu, bình ổn nhịp tim, sau đó lãnh đạm đáp lại.
Hạ Lạc, nhớ kỹ, mày là mỹ thiếu nhiên mảnh khảnh u buồn, không phải là tiểu tiện thụ cơ khát nha!
Hạ Lạc vừa nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu, vừa nghiêm túc nhắc nhở mình.
Nhưng mà vừa nhắc nhở xong, Hạ Lạc lại nhanh chóng chạy đến trước gương hung hắng kéo cổ áo xuống một cái, xương quai xanh gì đó gần như hiện hết ra, cực kỳ hung tàn!
Tạ Nguyên vô lực nhìn Hạ Lạc nói: “Đừng kéo nữa, kéo nữa liền lộ hết…”
“Cậu nói cái gì? Tớ không có kéo gì nha.” Tiểu Hạ Lạc trong sáng vô tội cười, sau đó lại kéo mạnh một phát! Trắng trợn mà khinh bỉ chỉ số thông minh của Tạ Nguyên.
Làm xong hết thảy, hắn liền che mông đi từ từ đi xuống lầu, trong đầu đều là khuôn mặt anh tuấn của Cố Phong.
Kỳ thật trước hôm nay hắn đã rình coi Cố Phong ở sân bóng nhiều lần rồi, cảm thấy người đàn ông của mình thật sự rất đẹp trai, eo nhỏ hữu lực, chân dài mông cong vai rộng, tướng mạo tuấn tú nhưng không mất vẻ anh khí, hơn nữa khi cười còn có má lúm đồng tiền, càng nhìn càng thích!
Cho nên khi Hạ Lạc thấy Cố Phong tay cầm món mình thích nhất – cơm đùi gà đứng dưới lầu, thì trong lòng thề rằng —
Sơn vô lăng! Thiên địa hợp! Mới dám cùng quân tuyệt! [1]
[1]Đây là những câu thơ trích trong bài Thượng da [上邪] • Hỡi trời, nghĩa là “Khi nào núi chưa còn, trời đất hợp lại, mới cùng chàng chia lìa” Ngụ ý là mãi mãi bên nhau.
Thật sự là quá ôn nhu quá cưng chiều rồi!
Nhưng mà đoá hoa thanh lãnh cao lãnh (trong trẻo lạnh lùng, cao quý lãnh diễm) Hạ Lạc chỉ lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, cực kỳ trái lương tâm hỏi: “Anh đến có chuyện gì không?”
“Em làm rớt thuốc bôi bác sĩ đưa ở phòng y tế.” Cố Phong cười cười, mắt cong như vành trăng, dịu dàng lại động lòng người, sau đó lấy tuýp thuốc từ trong túi áo đưa tới.
Hạ Lạc mặt không biểu tình nhận thuốc, bởi vì quần áo người ta không có túi nên phải cầm trong tay đó.
Mẹ nó, đưa thuốc thì có cái lợi gì? Phải giúp lão tử bôi một vòng! Bôi bôi xoa xoa đến cái chỗ không nên bôi sau đó củi khô bốc lửa liền ba ba ba!
Con mẹ nó cái chuyện này quá tuyệt vời rồi, tí quay về phòng phải dùng chuyện này viết kịch bản GV [2] một vạn chữ phát tiết một phen!
[2] GV = Gay Video là phim sếch nam nam đó.
“Nhớ bôi thuốc đúng giờ đó.” Cố Phong ôn hoà nhắc nhở, sau đó đưa cơm đùi gà tới.
Hạ Lạc trầm mặc.
Tuỳ là hắn thích cơm đùi gà đấy, thế nhưng mỹ thiếu niên thanh khiết như trích tiên có thể ăn món này sao? Nhất định là không thể!
Cho nên, Hạ Lạc cười xin lỗi: “Cái này nhiều dầu mỡ quá…”
“Bình thường em đều ăn tiên đan.” Nửa câu nói sau bị Hạ Lạc cuồng vọng tưởng nuốt trở về.
Cố Phong ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười hàm nghĩa không rõ, nói: “Hạ Triển nói em thích nhất ăn món này, cho nên mới mua nhờ anh mang cho em.”
Òm ọp òm ọp òm ọp — Trong nội tâm, thanh âm Hạ Lạc chửi Hạ Triển chết bầm vang lên liên tiếp!
Hạ Triển cao lớn thô kệch lại lỗ mãng rốt cuộc có hiểu rõ khí chất tiên nhân của em mình không?
“… Có điều anh cũng hiểu được người bị thương ăn cái này có nhiều dầu mỡ quá.” Cố Phong im lặng một lúc, sau đó cười híp mắt nói: “Hay là anh dẫn em đi ăn món khác nhé? Vừa vặn anh cũng chưa ăn tối.”
Nhất định phải đi ăn món khác! Hạ Lạc kích động nắm chặt tay!
Cố Phong gật đầu, ôn nhu hỏi: “Em thích ăn gì?”
Hạ Lạc cao quý ưu nhã nói: “Bình thường em hay ăn cơm Tây.”
Mặc dù trong lòng thì không thể nào chống lại được món bò bít tết đẳng cấp Hoàng gia và thịt xiên nướng! Thế nhưng có câu nói: đối phó với hoa hoa công tử (playboy) thì phải hiền lành ôn nhu hồn nhiên chân chất còn đối với người thuần phác tự nhiên thì phải yêu nghiệt dụ hoặc cao quý lãnh diễm, mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo, muốn ngừng ba ba ba mà ngừng không được!
Vì đã hiểu được tính cách cùng bối cảnh của Cố Phong, Hạ Lạc kiên quyết dùng phương pháp thứ hai, giả bộ tới cùng luôn.
“A đúng rồi, trước cổng trường có một quán kem rất ngon.” Sợ ảnh hưởng đến vết thương của Hạ Lạc, Cố Phong cố gắng đi rất chậm.
“Đi chỗ đó cũng được.” Hạ Lạc bày ra một bộ mặt không biểu tình.
Nhưng trong lòng của hắn đang gào thét!
Vì cái gì anh lại biết trước cửa trường học có quán kem, đó là nơi hay đến của đàn bà con gái đó? Nói mau! Anh và đứa tiểu tiện nhân nào cùng đi?!
Thừa dịp Cố Phong không chú ý, Hạ Lạc lén lút hung hăng trừng Cố Phong, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cố Phong phối hợp đi trước, khoé môi lộ ra một chút ý cười ôn hoà.
Tốt! Không nhận tội đúng không? Về nhà liền phạt anh quỳ ván giặt đồ không thì quỳ bàn phím! Trừ phi anh đem bản vương [beep] ăn no không thì không thèm để ý đến anh!
Trong đầu Hạ Lạc điên cuồng YY (giống như não bổ), cả người đều nhập vai!
Cố Phong lỡ đãng cúi đầu nhìn Hạ Lạc, nhất thời bị biểu tình của Hạ Lạc làm cho khiếp sợ! Vừa buồn cười lại xoắn xuýt, nhịn không được nhìn thêm lần nữa.
Không thể không nói rằng gen nhà họ Hạ cực kỳ tốt, Hạ Lạc thì thuộc kiểu tinh tế nhỏ nhắn, khuôn mặt thậm chí có thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung, còn Hạ Triển thì khí khái hào hùng.
Trong quán ăn Tây, Hạ Lạc lãnh diễm chọn vị trí gần cửa sổ.
Vừa ngồi xuống, hắn liền đem hai khuỷu tay đặt lên trên bàn, sau đó cật lực nghiêng người về phía trước, điên cuồng tạo nên hiệu ứng “lộ”!
Mặc dù không có “khe vực Mariana” tục tằng gì đó thế nhưng tiểu anh đào phấn nộn mê người cùng da thịt tuyết trắng trơn mịn cũng rất là hút hồn đó! Nhanh! Vô ý mà rót cho lão tử rượu mạnh, lão tữ nhất định sẽ vô cùng vô cùng phối hợp say bất tỉnh nhân sự, sau đó say rượu loạn tính một phát đến luôn!
Song khi Hạ Lạc khẩn trương ngẩng đầu chuẩn bị nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của Cố Phong thì…
Hắn kinh ngạc phát hiện…
Vậy mà Cố Phong đang vùi đầu xem thực đơn!
Chưa từng liếc mắt qua phía mình! Một cái cũng chưa!
Chuyện đầu tiên khi đi đến quán ăn làm là xem thực đơn à? Một chút cũng không khoa học!
Vì vậy, Hạ Lạc bi phẫn rồi đấy, kìm lòng không được vỗ bàn một cái.
“… Làm sao vậy?” Cố Phong buồn cười nhìn hắn, ánh mắt đặc biệt chính trực chỉ dừng lại ở mặt Hạ Lạc.
Hai mắt Hạ Lạc tối sầm, cảm thấy người này quả thực là hết thuốc chữa rồi, vì vậy cắn răng nghiến lợi nói: “Không có việc gì cả, đói bụng.”
“Em thích ăn gì?” Cố Phong nén cười đến mức bao tử cũng đau luôn, thế nhưng trên mặt vẫn mang biểu tình bình tĩnh ung dung mỉm cười.
“Salad trộn rau quả.” Hạ Lạc ngạo kiều nói, vai hơi run lên khiến cho cho cổ áo lại trễ xuống một mảng, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn tinh tế xinh đẹp!
Ngao ngao ngao mau đến xem bản thiếu gia chính là mỹ thiếu niên không dính khói lửa nhân gian trong truyền thuyết, cho dù vào quán cơm Tây cũng chỉ ăn món Salad trộn rau quả tươi mát ưu nhã thôi nha!
“Hai phần bò bít tết, canh bí đỏ, một phần súp măng, một phần bánh pudding, một phần salad rau quả…” Cố Phong vẫn không nhìn đến xương quai xanh của Hạ Lạc. Ánh mắt vẫn đang nhìn vào thực đơn, một hơi gọi liền mấy món, sau đó mỉm cười với Hạ Lạc: “Em gầy quá, ăn nhiều một chút cũng không sao.”
Anh anh anh sủng nịnh công quá là tuyệt mà! Hạ Lạc ưu buồn quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng bong bóng phấn hồng không ngừng bay phấp phới trong lòng.
“Gầy thì gầy nhưng trên mông vẫn có thịt thịt mà, có muốn sờ thử một cái không? Xúc cảm thoải mái trơn mềm không ngán đâu!” — Hạ Lạc nghĩ thầm.
Lòng tràn đầy nhộn nhạo nghĩ cùng anh tuấn học trưởng dùng xong bữa tối, lại được anh tuấn học trưởng săn sóc đưa về dưới lầu kí túc xá…
Hạ yêu nghiệt vui vẻ cười, thầm nghĩ nhân sinh quá hoàn mỹ.
Duy nhất không được hoàn mỹ là thiếu ba chữ kia!
Ba chữ nào? Anh yêu em?
Sai!
Phải là ba chữ “ba ba ba” mới đúng!
Hạ yêu nghiệt mượn danh nghĩa là bị thương quang minh chính đại không đi học, suốt ngày ở trong phòng nghĩ đến những chuyện đen tối…
Ví dụ như — Làm thế nào mới có thể cùng học trưởng anh tuấn hợp tình hợp lý ba ba ba?
Trong suy nghĩ của Hạ yêu nghiệt thì việc này quá đơn giản! Tuy rằng mười chín năm qua chưa có kinh nghiệm ở phương diện này, thế nhưng chưa ăn thịt heo còn không thấy heo chạy sao? Trong phim Nhật không phải đều là diễn thế này à —
Đi gặp bác sĩ kiểm tra, ba ba ba! Đi đến trường học, ba ba ba! Ngồi xe buýt, ba ba ba! Đến nhà vệ sinh, ba ba ba! Về nhà gặp phải bảo vệ, ba ba ba! Về nhà gặp anh chuyển phát nhanh, ba ba ba! Anh trai về nhà, ba ba ba! Em trai thấy, ba ba ba! Tiễn người giao hàng, ba ba ba! Mua bánh pizza, ba ba ba! Ở trên đường, ba ba ba!
Đơn giản thế còn gì!
Thế nhưng Hạ yêu nghiệt nghĩ — Hình như suy nghĩ của anh tuấn học trưởng cùng với suy nghĩ của mình không cùng một cấp bậc đâu!
Vì vậy sau khi cắn góc chăn lăn qua lộn lại trên giường ba ngày ba đêm, Hạ Lạc khổ não lấy dũng khí gọi cho Hạ Triển.
“A lô, anh trai thân ái.” Thanh âm Hạ Lạc vô cùng ôn nhu ân cần thăm hỏi.
“… Em lại có mục đích gì nữa?” Thanh âm Hạ Triển tràn đầy địch ý, tiểu tiện nhân một mực lấy lòng thế này khẳng định chẳng có chuyện tốt gì rồi!
“Anh, em nhớ anh quá.” Hạ Lạc thi triển ra kỹ thuật diễn cao thâm của mình, vừa giảm bớt lửa giận của anh trai đồng thời còn thâm tình bày tỏ nỗi nhớ.
“Nói thẳng đi, đừng có buồn nôn nữa.” Hạ Triển nhu nhu huyệt thái dương, bày tỏ chính mình không chịu nổi bộ dạng “buồn nôn” này đâu.
/Hết chương 3/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT