Ngao Túc còn chưa kịp mở miệng thì trên đỉnh núi đối diện đã truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, sau đó một bóng người nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh bọn họ, người đến thân hình cao lớn, đầu trọc ở trần, trong tay còn cầm thiết côn chuẩn bị lao đến đập cho kẻ đứng cạnh Ngao Túc một trận:
– Ngươi ngứa đòn phải không?! Lò luyện kim của ta mà cũng dám thổi tắt, hôm nay không đánh ngã ngươi ta sẽ không mang họ Cộng!!!!
Tên bị dọa đánh nhảy ra phía sau Ngao Túc cười cười:
– Ái dô, muốn giết người hả?
Vừa nói vừa khiêu khích kẻ đầu trọc, đầu trọc bị Ngao Túc chắn nên đánh không tới, phẫn nộ trừng Ngao Túc:
– Ngươi là người được cứu khỏi hắc động? Sao ngươi còn ở đây?
Ngao Túc đáp:
– Chưa tìm được phương pháp trở về.
Đầu trọc đổi giọng:
– Ý ta là vì sao ngươi còn chưa bị hắn đùa chết…
Ngao Túc: “…”
Người phía sau nghe được bất mãn thò đầu ra cãi lại:
– Này này này, nói vớ vẩn gì đấy? Vất vả lắm ta mới tìm được chân ái, đừng có phá hủy thanh danh của ta…
– Chân ái? Phi! Chân ái mấy năm này của ngươi có người nào mà phần mộ chả cỏ cao ba mét đâu!
– Bọn họ đều mang ý xấu tiếp cận ta, chết chưa hết tội. Đồ hói đầu đáng chết, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy! Lần trước đã dặn luyện lò nấu lò gì thì đừng có thổi qua bên đây, giờ thì sao? Nhìn Phượng Hoàng sơn của ta xem? Chỗ nào cũng toàn mùi khói!
– Dẫu có thế thì ngươi cũng không thể thổi tắt lò luyện kim của ta! Đang luyện đến thời khắc mấu chốt bị ngươi thổi một cái chẳng khác gì dã tràng xe cát!
…
Hai người vừa chửi vừa đánh, càng chửi càng ác, càng đánh càng văng xa, cuối cùng quên luôn Ngao Túc lao xuống giữa sườn núi tiếp tục đánh.
Ngao Túc nhìn bọn họ chốc lát, trong mắt loé ra vẻ khác lạ, dù vậy biểu cảm trên mặt vẫn là sóng lớn không sợ. Hắn lấy máy giám sát linh áp trong túi ra dò xét xung quanh.
Lúc này, giữa không trung vang lên một giọng nói:
– Chậc chậc, thật bình tĩnh quá! Ngươi không sợ bọn họ choảng nhau chết cả đôi à? Dù thế nào thì Tiểu Duyên cũng là ân nhân cứu mạng ngươi, đừng bạc tình bạc nghĩa vậy chứ.
Ngao Túc nghe tiếng liền dừng động tác trong tay quay người nhìn ra phía sau, hắn đã quen với việc bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nhô ra một người.
Quả nhiên, người thứ ba xuất hiện. Là một thanh niên vóc dáng cao gầy, chân dài thẳng tắp, quần áo đoan chính. Cuối cùng cũng coi như có một người giống người bình thường.
Ngao Túc ngó thấy hoa văn mặt trời đỏ chói tường vân trên hài của người nọ thì hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhíu mày đáp:
Ngao Túc ngẩng đầu nhìn chăm chú người đối diện chốc lát mới chậm rãi mở miệng:
– Bởi vì các ngươi đều là người chết.
Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy bên người thoảng gió lạnh, sau đó cánh tay bị người ôm lấy. Kẻ kia ủy khuất nói:
– Thì ra vì việc đó nên ngươi mới không đồng ý quen ta sao? Yên tâm đi, so với người sống ta còn bốc lửa hơn, đảm bảo khiến ngươi sung sướng đê mê…
Ngao Túc bất đắc dĩ rút tay về, giữa lúc này đầu trọc cũng trở lại, hắn và thanh niên tò mò nhìn Ngao Túc:
– Sao ngươi biết chúng ta là người chết?
Ngao Túc nghĩ một chút mới mở miệng:
– Hai người lúc động thủ khí thế bàng bạc, ra tay tàn nhẫn, thế nhưng ta không cảm nhận được một tia linh áp, không hợp với lẽ thường.
– Chỉ với từng ấy? – Thanh niên tròn mắt vẻ không tin.
Ngao Túc nhìn hắn:
– Còn có ngươi nữa. – Ngao Túc chỉ chỉ hài của hắn nói tiếp – Hoa văn này ta biết, ngươi là Khoa Phụ.
Ba người nghe thế không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiểu Duyên dính người dựa hẳn vào người Ngao Túc cười rạng rỡ:
– Đấy! Ta đã nói hắn không giống với những người trước kia mà, vừa đẹp giai vừa thông minh, chân ái!
Thanh niên phía đối diện sâu sắc nhìn Ngao Túc:
– Ngươi đã thấy hoa văn này ở đâu? Đồ vật có hoa văn này rất ít, người nhận ra nó càng ít hơn.
Ngao Túc nói:
– Hoa Linh tìm được Truy Nhật hài.
Nghe được cái tên Hoa Linh, thanh niên cùng đầu trọc đồng thời chấn động, hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn Ngao Túc:
– Ngươi biết Hoa Linh?
– Y là vợ ta.
Khoa Phụ: …
Đầu trọc:???
Tiểu Duyên:!!!
Nói ra câu đó xong Ngao Túc liền thấy người mình thoát khỏi khống chế, thanh niên cùng đầu trọc túm lấy hai tay hắn, bay thẳng về một ngọn núi nào đó, còn Tiểu Duyên thì ôm eo hắn bi thương nói:
– Người gầy còm kia là Hoa Linh? Ôi, không phải người ngoài vẫn đồn là Thần Độn Ngân Linh Tử phong lưu mỹ mạo sao? Kiểu gì lại gầy đét thế kia? Ngực không mông cũng không nốt, có chỗ nào hơn ta chứ… Sớm biết thế lúc trước ta nên mạnh tay hơn, ức hự hự hự vịt quay đến miệng còn bay… Này này này, ngươi nghĩ thêm đi, chỗ này của ta rất tốt đó, cơm áo không lo, muốn gì được nấy nha….
…
Dọc theo đường đi, đầu trọc tựa hồ còn đang thuy nghĩ vì sao anh em của mình chuẩn một thằng đực rựa lại là vợ của người ta, nghĩ lại nghĩ cuối cùng chịu không nổi Tiểu Duyên lảm nhảm táng cho một phát bonus thêm một tràng chửi dài ngoằng tên đó mới chịu ngậm miệng.
Đến đỉnh núi, thanh niên vung tay lên, trên mặt đất trống trải hiện ra một pháo đài, bốn người bước nhanh đi vào.
Giữa đại sảnh có một cái bàn hình vuông bốn người vây quanh, nhìn từ xa cứ ngỡ là đang nghị sự, lại gần mới biết, té ra bọn họ đang đánh mạt chược.
Ngao Túc: “…”
Nghe tiếng bước chân, người ngồi đối diện cửa lớn ngẩng đầu nhìn bốn người mới tới, không vui hỏi:
– Chuyện gì?
– Đây là chồng của Ngân Linh. – Khoa Phụ rạng rỡ đáp.
“Lạch cạch!” Quân bài trên tay nam nhân rớt xuống, kinh ngạc đầy mặt.
Ba người kia nghi ngờ treo đầy mặt, cùng quay đầu nhìn Ngao Túc, một nữ nhân trong đó nghe vậy cười nói:
– Ta đã nói Ngân Linh nhất định là đoạn tụ, hồi đại chiến Trác Lộc ta đã nhìn ra rồi! Nhưng mà ta vẫn thấy Ngân Linh cùng Hình Thiên mới xứng đôi, vị này là ai vậy?
Ngao Túc lẳng lặng nhìn bốn người trước mắt, ba người kia tạm thời bỏ qua, nam nhân đối diện vóc người khôi ngô, bộ dạng đường đường, mặc dù ngồi ở ghế tựa nhưng khí thế vương giả quanh thân vẫn không hề mất đi. Hắn cảm thấy người trước mặt tuyệt đối không hạng tầm thường nhưng hắn xác thực chưa từng thấy người này bao giờ.
Một lần nữa Ngao Túc cảm thấy cơ sở dữ liệu ghi chép trong đồ phổ của tam giới lừa tình hết sức. Năm đó lúc hắn chữa trị cho Hình Thiên có đi tìm hiểu một chút, trên sử sách ghi lại Hình Thiên bộ dạng hèn mọn, giống như một con khỉ, đó cũng là lí do hắn chọn vượn lớn lấy gen phối với Hình Thiên, thế nhưng sau khi Hình Thiên được phục sinh lại vô cùng tuấn tú dương quang, không hề có tí tẹo nào giống khỉ, thật….
Mà người trước mắt này, Ngao Túc nghĩ đến các nhân vật đã từng thấy trong đồ phổ có thể kết luận kẻ này hoàn toàn không có trong đó, vậy hắn là ai? Ngao Túc quan sát kĩ hơn, sau đó tầm mắt rơi vào một thanh đại đao sau lưng hắn.
Tranh họa nhân vật có thể chỉnh sửa, nhưng binh khí vẫn giữ được nguyên dạng, Ngao Túc nhìn một cái liền nhận ra binh khí kia chính là một trong thập đại Sang thế thần khí – Hổ Phách Thần Binh.
Như vậy, thân phận của người này đã rõ ràng, là người đứng đầu mười Ma thần —— Xi Vưu.
Ngao Túc lại nghĩ tới đoạn miêu tả Xi Vưu trong đồ phổ, xấu xí hung hãn như con gấu, bộ dáng giống như con trâu, so sánh với con người to lớn khôi ngô, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn trước mắt này, Ngao Túc khẽ thở dài một hơi, bị lừa nữa rồi… Hắn âm thầm quyết định, trở về phải sửa lại cái đồ phổ kia mới được, chêch lệch quá lớn không thể chấp nhận nổi….
Ngao Túc đánh giá Xi Vưu, Xi Vưu cũng đang quan sát hắn, hồi lâu sau, Xi Vưu mới chậm rãi mở miệng:
– Bọn Ngân Linh… Có khỏe không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT