Editor: Vi quàng tử

Hoa Linh cùng Ngao Túc vừa vào phòng ăn, Cá ngựa nhỏ trong tay Ngao Túc lập tức nhảy vèo vào lồng ngực Hoa Linh. Hoa Linh vui vẻ nâng Cá ngựa nhỏ trong tay, cục cưng cười đến hai mắt cong cong, miệng thu thành loa nhỏ, vui thích kêu “thu thu” không ngừng, hết cọ cọ lại dụi sát vào người Hoa Linh, làm nũng hết sức!

“Ha ha, Thu Thu, ta rất nhớ con, con cũng rất nhớ ta đúng không?”

“Thu!”

“Hôm đó đột nhiên xảy ra chuyện phải đi vội quá, sau ta đến làng du lịch tìm con, Linh Vũ nói con về Long cung rồi.”

“Thu! Thu!”

“Thương thế của con sao rồi? Hình như gầy đi thật nhiều…”

“Thu! Thu! Thu!”



Một người một cá xa cách gặp lại thân mật dính vào nhau, hoàn toàn không thấy Ngao Túc một bên. Ngao Túc cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn Hoa Linh.

Một phút sau, Hoa Linh cùng Tiểu Hải Mã thân thiết xong, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, y ngẩng đầu nhìn Ngao Túc vẫn luôn lặng im bên cạnh, lạnh giọng nói: “Đại hoàng tử điện hạ có việc mời nói.”

Ngao Túc nhìn chằm chằm Hoa Linh, ánh mắt chậm rãi đảo trên mặt y, cuối cùng khóa chặt trên môi y. Hắn đi tới trước mặt Hoa Linh, cúi đầu nhìn y chăm chú.

Từ lúc Ngao Túc bắt đầu lại gần, tim Hoa Linh cũng không tự chủ đập loạn. Khí tức của Ngao Túc quá quen thuộc với y, trong nháy mắt, những ngọt ngào giữa hai người như một thước phim tua lại trong đầu y. Nhiệt độ và mùi vị môi Ngao Túc đã khắc sâu trong đầu y từ lâu. Như than chôn xuống hầm, chỉ cần một tia lửa thôi sẽ cháy hừng hực, mùi thơm say lòng người.

Hoa Linh rất bực mình với suy nghĩ bậy bạ trong đầu, y theo bản năng lùi về sau một bước, phảng phất hành động tránh né nho nhỏ này có thể giúp y thoát khỏi sương mờ Ngao Túc mang đến. Ngao Túc lại bước nhanh về trước, lần thứ hai dán sát mặt Hoa Linh.

Hoa Linh khẽ nhíu mày, đang định tiếp tục lùi về sau thì cảm nhận được lạnh lẽo đến từ hàm dưới. Ngao Túc nhẹ nhàng nắm cằm Hoa Linh nâng lên, đối diện với tầm mắt hắn.

Hoa Linh hoảng hồn gặp phải hàn ý bắn ra từ hai mắt Ngao Túc, không khỏi hơi run sợ, trong lòng thầm nghĩ: mình còn chưa tung khí lạnh hắn đã trưng bản mặt lạnh tanh ra là có ý gì?

Ngao Túc khẽ cau mày, ngón tay khẽ miết môi Hoa Linh, hỏi: “Sao lại thế này?”

Xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay truyền sang môi, Hoa Linh mới hiểu Ngao Túc đang hỏi vết thương trên môi mình. Mợ nó, chả lẽ tên này nghĩ mình hun thằng khác bị cắn rách môi à?! Hắn nghĩ mình là loại người gì chứ?!

Hoa Linh nghiêng đầu, thoát khỏi ngón tay của Ngao Túc. Đứng thẳng lại, nén giận lạnh lùng mở: “Không liên quan tới cậu! Đại hoàng tử điện hạ xin tự trọng, nếu như không có gì quan trọng vậy tôi đi trước.”

Dứt lời, Hoa Linh xoay người đi ra cửa.

Nhưng y vừa bước một bước, Ngao Túc liền vươn tay ôm chặt eo y, trong ôn nhu không quên bỏ thêm vài phần không cho phản kháng, vững vàng ôm y vào ngực.

Lưng Hoa Linh kề sát ngực Ngao Túc, thân thể lập tức cứng đờ, y nhớ tới lần đầu gặp Ngao Túc ở Long cung. Ngao Túc lơ đãng chạm một cái người y đã mất hết lực phản kháng, trong lúc nhất thời, trong lòng y đột ngột sinh ra cảnh giác, lửa giận càng tăng lên, thần kinh căng như dây đàn đề phòng Ngao Túc.

Nhưng Ngao Túc không làm gì thêm, chỉ ôm y vào lòng như lúc hai người ở chung trước đây, vô cùng thân mật. Hắn tựa cằm xuống bên gáy Hoa Linh, chóp mũi khẽ chạm vào vành tai ửng hồng của y.

Hai người đều không nói gì, giữ nguyên tư thế lẳng lặng đứng hồi lâu.

Hoa Linh cảm thụ nhịp đập kiên cố vững vàng mạnh mẽ của Ngao Túc, nhưng lồng ngực y lại như nai chạy loạn, không có quy luật gì cả… Hoa Linh cắn chặt môi, nỗ lực ép bản thâm bình tĩnh lại.

Một hồi lâu sau, giữa lúc Hoa Linh chuẩn bị trốn khỏi vòng tay của Ngao Túc thì đối phương đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, hơi thở mê người ấm áp như lông ngỗng lướt qua gáy Hoa Linh, lượn vòng quanh gò má và tai, khiến y như bị điện giật, từ gáy lan ra toàn thân.

Hoa Linh trợn mắt, điều động chân khí tuần tra kinh mạch, y sợ sơ ý chút là bị Ngao Túc nắm thót.

Nhưng vào lúc này, giọng Ngao Túc vang lên bên tai Hoa Linh:

– Hoa Linh, tôi sai rồi.

Hoa Linh ngây ngẩn cả người, giọng Ngao Túc trầm thấp rõ ràng, giống như trước mang theo vài phần khàn khàn từ tính, nhưng mà chỗ khác với dĩ vãng là, trong giọng hắn còn kèm theo chút cẩn thận oan ức khó nhận ra…

Từ trước tới nay chưa từng gặp qua Ngao Túc thế này, Hoa Linh đột nhiên không biết làm sao cho phải. Y không ngờ Ngao Túc lại nói xin lỗi trắng trợn như vầy. Lửa giận sắp phun trào bị ba tiếng “tôi xin lỗi” chặn ngang cổ họng…

Bây giờ hai má Ngao Túc đã kề sát cổ Hoa Linh, cảm nhận được hô hấp ấm áp của Ngao Túc, CPU Hoa Linh triệt để treo máy. Lát sau, Linh Vương điện hạ nhận ra sự thật phũ phàng: Ngao Túc không chơi xấu, mà y thì bị mấy hơi thở của hắn làm cho —— run chân.

Ngao Túc nghiêng đầu, quan sát biến hóa trên mặt Hoa Linh, ánh mắt rơi xuống đôi môi y. Trông thấy hàm răng chỉnh tề nghiền xuống vết thương cũ trên môi, lông mày Ngao Túc giãn ra, hàn ý trong mắt được thay bằng đau lòng không thôi. Hắn vươn một tay lên nắn bóp hàm dưới Hoa Linh, khiến y buông lỏng môi dưới bị cắn chặt, sau đó nâng ngón tay lau sạch vết máu trên môi Hoa Linh.

Hoa Linh bị một chuỗi hành động của Ngao Túc làm đầu óc hỗn loạn tỉnh táo hơn chút. Y dồn chân khí xuống đan điền, ổn định hai chân, kém nước đứng trung bình tấn thôi, sau đó hít sâu mấy hơi, đẩy tay Ngao Túc, thoát khỏi lồng ngực hắn.

Hoa Linh không tự nhiên vén sợi tóc lộn xộn trên trán, nhân cơ hội hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người, nâng cằm lạnh lùng nhìn Ngao Túc chăm chú.

“Đại hoàng tử điện hạ, xin tự trọng, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, nếu không có chuyện gì để nói, vậy mời ngài về cho.” Khí tức Hoa Linh vẫn hơi bất ổn, kéo hết hơi mới nói được một câu trọn vẹn.

Ngao Túc nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Linh, đôi mắt thâm thúy như có công năng hiểu rõ nội tâm người khác, thâm tình mà chăm chú. Hai má Hoa Linh nóng lên, lúc nãy thì thở cái run chân, giờ y được nghênh đón một cảnh giới mới: nhìn thôi đã đỏ mặt…

Thật là vô phương cứu chữa…

Hoa Linh đã tự cổ vũ bản thân vạn lần trong lòng, biểu hiện ra thực tế lại chả được bao nhiêu. Mỗi việc mặt đối mặt với Ngao Túc thôi mà y đã thia thảm hại rồi….

Y im lặng một chút, khẽ thở dài, nói:

“Ngao Túc, tôi không quan tâm cậu muốn làm gì, tôi chỉ muốn nói với cậu, vết thương mà cậu gây ra cho Hình Thiên không phải nói một câu “tôi xin lỗi” là có thể xóa bỏ.”

Ngao Túc gật đầu: “Tôi sẽ chữa khỏi cho Hình Thiên, cánh tay của anh tôi cũng bảo tồn rất tốt, anh có thể lấy về bất cứ lúc nào. ” Nói đến đây, Ngao Túc hơi dừng một chút, bổ sung một câu: “Chỉ cần anh nguyện ý.”

Hoa Linh bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, tâm tình có chút phức tạp. Qua nhiều ngày lắng đọng, y đã hạ quyết tâm không muốn có thêm gì với Ngao Túc nữa. Bởi vì lúc chia tay quá đau đớn khiến y không thể quên được. Sự xuất hiện của Ngao Túc đẩy y vào hố sâu dày vò, việc Hình Thiên chịu khổ, những chuyện Ngao Túc giấu y, lòng Hoa Linh đau đến cuộn thành một đoàn.

Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: “Mười mấy năm trước, tôi được nghe một câu chuyện. Rằng có một người đàn ông rất thích thám hiểm xung quanh, bên cạnh hắn có một con chó, tình cảm rất tốt. Hắn tin tưởng chó của hắn nhất, đi đâu cũng mang nó theo. Nhưng có một ngày đi dữ ngoại, đồ ăn dùng hết, con chó đói quá đã nhân lúc hắn đi ngủ cắn vào chân hắn. Hắn bị thương, suýt thì mất mạng trong rừng rậm. Hắn cố gắng lết về thành, con chó vẫn theo bên cạnh hắn. Sau đó hắn và con chó hòa hợp trở lại, tiếp tục thân mật như trước. Vết cắn trên chân hắn dần lành lại, nhưng vết thương trong lòng không sao khép lại được. Cho dù con chó lấy lòng hắn, trung thành với hắn bao nhiêu, ánh mắt hắn nhìn nó luôn luôn mang theo đề phòng cảnh giác. Bởi vì hắn không bao giờ quên nó đã từng làm hắn bị thương.”

Hoa Linh quơ quơ tay trái trước mặt Ngao Túc, nghiêm túc nói: “Chúng ta đã chia tay, bây giờ nhìn thấy cậu, tôi vẫn sẽ tức giận và đau lòng như cũ. Những chuyện cậu đã làm với Hình Thiên, cho dù mục đích cao thượng cỡ nào tôi cũng không thể chấp nhận được. Chỉ vậy thôi chúng ta đã không cách nào tiếp tục làm bạn, càng miễn bàn đến quay lại. Cho nên, Ngao Túc à, cậu về đi. Tôi không muốn gặp cậu nữa, mỗi khi nhìn thấy cậu tim tôi rất đau, cũng nhớ Ma Vương tôi đã từng ngu xuẩn thế nào.”

Hoa Linh nói xong, giương mắt nhìn Ngao Túc chốc lát, sau đó quay người rời đi. Lúc đi tới cửa, Ngao Túc đột nhiên hỏi: “Cuối cùng con chó kia thế nào?”

Hoa Linh dừng bước lại, bàn tay siết chặt cánh cửa, trầm mặc chốc lát mới nói: “Chết rồi, trong một lần nhào tới chơi với hắn bị hắn thất thủ đánh chết.”

Ngao Túc trầm mặc không đáp.

Hoa Linh cắn răng quan, trong mắt loé ra một vệt phức tạp, đẩy cửa rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Cá ngựa nhỏ nằm trong túi Hoa Linh lập tức ló đầu ra nhòm Hoa Linh, hai mắt đen láy tràn ngập khinh bỉ và bất mãn.

Hoa Linh thở dài, xoa đầu Cá ngựa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi, nói dối không phải bé ngoan, con chó kia không chết, được chưa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play