Hoa Linh sững sờ hồi lâu, lúng túng nhìn đuôi cá trong tay, y có mơ cũng không mơ được Hỏa Diễm mới gặp hai lần đã có hảo cảm với y, đã thế còn là hảo cảm giữa nam và nữ — à nhầm, là hảo cảm với bạn đời…
Nghĩ đến vẻ mặt lúng túng và mái tóc rối bời của Hỏa Diễm, Hoa Linh đoán đối phương hẳn là thật lòng. Nếu là trước đây, Linh Vương điện hạ chắc chắn sẽ dương dương tự đắc ra mặt, không những thế mà còn tự khen mị lực bản thân xức xắc một phen, sau đó dũng cảm tiến tới đùa giỡn rồi 419, nhưng đáng tiếc, quá khứ chỉ là quá khứ, Hoa Linh giờ chỉ có kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, không có một đồng vui sướng cùng tự hào, diễm ngộ này đến quá muộn.
Hoa đào mùa thu, không bằng mơ mùa xuân….
Do dự chốc lát, Hoa Linh đi theo hướng Hỏa Diễm bỏ chạy, nhóm nam nữ Phượng tộc hò reo vui mừng, Hoa Linh đành phải cúi đầu, trốn lẹ khỏi tầm mắt mọi người.
Khi Hoa Linh tìm thấy Hỏa Diễm, cậu chàng đang ngồi xổm cạnh gốc cây, ngón tay vẽ vòng tròn trên thân cây, hết vòng này tới vòng khác…
Hoa Linh đi tới cạnh cậu, theo tiếng bước chân của mình càng gần, Hoa Linh thấy tóc Hỏa Diễm chuyển động càng nhanh, từng chiếc đứng thẳng như bị điện giật…
Hoa Linh muốn cười lại sợ chọc phải lòng tự tôn của Hỏa Diễm, y nhịn cười, tới gần vỗ vai cậu, vờ thoải mái nói rằng: “Cậu ngồi ở đây làm gì vậy?”
Bị Hoa Linh đụng vào, Hỏa Diễm đơ người, không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, liếc thấy vẻ mặt Hoa Linh bình thường, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cơ thể cậu mới dần thả lỏng. Cậu giả bộ bình tĩnh đứng lên, đáp: “Không, không có gì…”
Hỏa Diễm đè nén sốt sắng và kích động trong lòng, muốn tỏ ra mình rất trầm ổn trước mặt Hoa Linh, nhưng tiếc là tóc của cậu chả chịu phối hợp chút nào…
Hoa Linh nhìn Hỏa Diễm, cười khẽ, sau đó đẩy đuôi cá tới trước mặt cậu, nói: “Điện hạ, cảm ơn hảo ý của cậu, nhưng phần lễ vật này, tôi không thể nhận được.”
Nghe Hoa Linh nói, Hỏa Diễm đột nhiên quay đầu nhìn y chằm chằm, vừa kinh ngạc vừa thất vọng, trong lúng túng pha vài phần khó chịu: “Tại sao?”
Giọng Hỏa Diễm có chút bất thường, mặt đỏ bừng.
Hoa Linh đáp: “Phần lễ vật này, hình như còn có một ít hàm nghĩa khác, tôi thấy những người Phượng tộc khác đều chỉ dùng nó đưa cho con gái, đuôi cá này của Điện hạ, phải đưa cho Tâm Nghi mới đúng, sao tôi có thể nhận được?”
Hỏa Diễm nghe Hoa Linh nói, há miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra được, cậu buồn bực nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn đuôi cá màu vàng, không chịu nhận lại.
Hoa Linh nhìn dáng vẻ này của Hỏa Diễm, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Tuy rằng cùng Điện hạ quen biết không lâu, nhưng tôi rất vui khi được làm bạn với Điện hạ.”
Hỏa Diễm cắt ngang Hoa Linh: “Không cần phải gọi tôi là Điện hạ, nếu là bạn, vậy gọi tôi là Hỏa Diễm đi.”
Hoa Linh nghe vậy, nghiêm túc gật gật đầu: “Hỏa Diễm, lòng tốt của cậu, tôi nhận, chỉ là phần lễ vật này có chút đặc thù, tôi nghĩ nên trả nó lại cho cậu.”
Hỏa Diễm cố chấp nghiêng đầu qua chỗ khác, tuyệt đối không nhận lại đuôi cá, mở miệng: “Đồ Hỏa Diễm đã tặng không bao giờ nhận lại.”
Hoa Linh dở khóc dở cười nhìn gò má quật cường của cậu, bầu không khí hơi lúng túng, y cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hỏa Diễm tức giận im lặng chốc lát, bình tĩnh hơn chút, quay đầu nói với Hoa Linh: “Nếu là bạn, sao không chịu nhận, anh chột dạ gì hả?”
Hoa Linh: “…”
Này! Ai mới là người chột dạ chứ…
Hoa Linh bất đắc dĩ mở miệng: “Nếu là lễ vật bình thường đương nhiên không thành vấn đề…”
Hỏa Diễm trừng Hoa Linh: “Đây chính là lễ vật bình thường! Từ khi tôi trưởng thành đến giờ, mỗi năm bắt cá quý, cá vương luôn là con mồi của tôi! Trong phòng tôi có thể lát một lớp tường đuôi cá dày, có gì quý giá chứ! Cho anh thì anh cứ nhận đi, hay là anh chê nó nhỏ? Vậy sang năm tôi tìm cái lớn hơn, tôi nhớ năm ngoái có con cá vương to lắm…”
Hoa Linh nghe vậy, vội vàng lắc đầu: “Không phải… Không cần.”
“Vậy thì nhận đi, dong dài làm gì?” Hỏa diễm bất mãn nhìn Hoa Linh, trong mắt tràn ngập không kiên nhẫn.
Hoa Linh nghe Hỏa Diễm nói, do dự một chút, theo như lời Hỏa Diễm thì hằng năm đều sẽ có đuôi cá, vậy chắc không có gì đặc biệt đâu. Dù có thật là tín vật bày tỏ hảo cảm nhưng năm nào cũng có, vậy chưa chắc chỉ tặng cho một người. Mà Hỏa Diễm còn là Thái tử Phượng tộc, hẳn là không có gì to tát, tiện tay thì tặng thôi.
Nghĩ đến đây, Hoa Linh hơi thả lỏng, y nhìn đuôi cá trong tay, đột nhiên có cảm giác như mang thẻ người tốt đi trả vậy…
Hoa Linh nghĩ một chút, nói: “Thế thì tôi sẽ nhận, cảm ơn Điện hạ.”
Hỏa Diễm trừng mắt, Hoa Linh lập tức đổi giọng: “Cảm ơn, Hỏa Diễm…”
Hỏa Diễm vẫn cứ có chút bất mãn, nhưng trông thấy Hoa Linh bỏ đuôi cá vào túi, tâm tình dịu đi rất nhiều.
Sau một chốc, Hoa Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt giảo hoạt mỉm cười: “Nếu chúng ta là bạn bè tốt, Hỏa Diễm à, có chuyện này, chắc cậu giúp được vi huynh nhỉ?”
Hỏa diễm ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chỉ cần là chuyện liên quan tới Phượng tộc, anh cứ mở miệng.” Biểu quyết quá nhanh, cậu quên luôn cái xưng hô cổ quái Hoa Linh dùng.
Hoa Linh cười tươi như hoa, gật đầu: “Thực ra cũng chả phải chuyện gì to tát, là phí bồi thường hậu quả do pháp khí gây ra cho Phượng tộc…”
Chạng vạng, Hoa Linh đẩy cửa Kinh Lôi Điện, tinh thần phấn chấn đi về phía đồng bọn.
“Phi Liêm, phí bồi thường hậu quả cho Phượng tộc xử lí xong rồi.”
Hoa Linh cười tươi, xoa xoa cổ hơi cứng ngắc, nói tiếp với Phi Liêm: “Phượng Vương đúng là bảo thủ, may là tớ có đồng minh giúp đỡ, ha ha, nói chuyện cả ngày, cuối cùng cũng bớt được tiền. Hôm nay tớ mới biết, Tiên Giới đã trả cho Phượng tộc cả phí bồi thường thiệt hại này rồi, hơn nữa sổ ngạch còn không nhỏ, lão Phượng Vương còn giảo hoạt tính lừa chúng ta một khoản, may mà tớ mắt sáng linh thông, ha ha ha…”
Hoa Linh vô cùng phấn khởi khoe công tích vĩ đại của mình, nói một hồi mới nhận ra không có ai đáp lại. Lúc này Hoa Linh mới phát hiện vẻ mặt Phi Liêm cùng Thần Đồ đều nghiêm nghị, ánh mắt hai người nhìn về phía mình không có vẻ kích động, trái lại nhiều hơn mấy phần lo lắng.
“Sao thế? Các cậu không vui hả? Đây là một số tiền lớn…” Hoa Linh kỳ quái nhìn Phi Liêm.”Phi Liêm, cậu và Ế…”
Nói đến đây, Hoa Linh mới phát hiện Bình Ế cũng không ở trong phòng, Tiểu Cửu luôn dán Thần Đồ như keo cũng mất hút. Phản ứng đầu tiên của Hoa Linh là Hình Thiên xảy ra chuyện, y rùng mình, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Hình Thiên đã xảy ra chuyện gì hả? Ế đâu?”
Phi Liêm cau mày nhìn Hoa Linh, không trả lời.
Hoa Linh sốt ruột, càng thêm tin vào suy đoán của mình, y chạy đến cạnh Phi Liêm, lo lắng nói: “Cậu mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì hả? Hình Thiên làm sao?”
Thần Đồ đè vai Hoa Linh, thay Phi Liêm trả lời:
“Ngân Linh, bình tĩnh đi, Hình Thiên không có việc gì, đừng gấp.”
Nghe Thần Đồ nói, tim Hoa Linh nhảy lên cổ cuối cùng cũng về đúng chỗ, y bất mãn trừng Phi Liêm cùng Thần Đồ: “Không có chuyện gì thì hai cậu đừng dùng bản mặt như người chết nhìn tớ, dọa tớ sợ muốn chết.”
Thần Đồ nhìn Hoa Linh, trầm mặc mấy giây mới mở miệng:
“Ngao Túc đến.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT