Lúc này, Hoa Linh chẳng mảy may biết đến cuộc hội nghị mật trong Kinh Lôi điện, y đang lo lắng nhìn Hình Thiên ngủ trên giường, nghe qua chuyện Bình Ế vừa nói, Hoa Linh cẩn thận quan sát tình trạng của Hình Thiên, phát hiện sắc mặt hắn quả thật không bằng mấy ngày trước, môi nhiễm màu xám, màu da cũng xạm đi, cả người đều là bộ dạng bệnh tật.

Hoa Linh cau mày, đứng bên mép giường lẳng lặng nhìn Hình Thiên, không khí trong phòng có chút ưu thương.

Dường như đã nhận ra động tĩnh trong phòng, Hình Thiên trên giường vừa tỉnh lại, hắn mở to mắt, ánh mắt cảnh giác sau khi nhìn thấy Hoa Linh và Bình Ế thì lập tức biến mất.

Hoa Linh treo lên một nụ cười, y không muốn làm Hình Thiên lo lắng, cười mở miệng nói:

“Còn nói tớ thay đổi nhiều, tính cảnh giác của chiến thần rõ ràng cũng rớt thảm nha.”

Hình Thiên cười ha ha một cái, sau đó từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng thần thái trong mắt vẫn như cũ, rạng rỡ lấp lánh, Hình Thiên cười gật đầu nói: “Đúng vậy, gần đây tớ luôn cảm thấy rất buồn ngủ, trong thân thể rõ ràng là con khỉ, bây giờ hình như giống heo hơn.”

Hoa Linh cười nói: “Nuôi không tốt, khó trách nhìn lại gầy, nhất định là thức ăn vấn đề, ngày mai kêu phòng bếp đổi cho cậu thành thức ăn gia súc.”

Bình Ế ở một bên nghe vậy cũng cười nói: “Sản phẩm Ma giới, tuyệt đối không chứa chất tạo nạc.”

Hình Thiên nhìn Hoa Linh và Bình Ế kẻ xướng người họa trước mặt, lắc đầu thở dài: “Hai người các cậu đều là người đã trên vạn tuổi, sao lại như con nít thế, mấy ngàn năm nay chẳng lớn lên được chút nào.”

Bình Ế cười nói: “Ai nói, bọn tớ hiện giờ chính là Đại ma vương oai phong một cõi danh chấn tam giới, trái lại cậu, mới giữ nguyên cái tính cũ.”

Hoa Linh ho nhẹ, duỗi tay vò vò đầu Hình Thiên, mở miệng nói:

“Đến đây, ngoan, kêu chú nào.”

Hình Thiên duỗi tay, túm lấy cánh tay Hoa Linh, đột nhiên kéo y lên giường, nghiêng người đè y dưới thân. Hoa Linh cả kinh, sau đó la hét ầm ầm, lại bị Hình Thiên kiềm chế không thể động đậy, Hình Thiên vững vàng quỳ đè trên lưng Hoa Linh, đầu gối chọt vào huyệt đạo trên eo y, Hoa Linh lập tức cảm thấy vừa tê vừa ngứa vừa đau, khó chịu đến chảy nước mắt.

“Hình Thiên cậu là đồ khốn…… A a a, đừng nhúc nhích, đau, oa! Tớ sai rồi, tớ sai rồi, tớ gọi cậu là chú là được chứ gì?” Giá trị vũ lực khiến Hoa Linh toàn bại khí thế lập tức toàn tiêu, liên tục cầu xin tha thứ.

Sau một lúc lâu, Hình Thiên rốt cuộc tha cho cánh tay Hoa Linh, Hoa Linh từ trên giường bay nhanh xuống, đứng bên mép giường tức giận trừng mắt nhìn Hình Thiên, người trên giường cười khiêu khích vẻ mặt “Cậu đánh không lại tớ còn có thể thế nào”, hai người đối diện dường như lại trở về mấy ngàn năm trước, Hoa Linh tức giận muốn trào máu. Đồng thời, y cũng nghi hoặc nhìn thoáng qua Bình Ế một bên, lòng đầy phẫn nộ:

Nói thể lực ngày càng suy nhược, sống không quá ba tháng đâu? Tốc độ lẫn lực độ đánh người, chỗ nào giống người bị bệnh hả……

Bình Ế đón ánh mắt từ Hoa Linh, trộm mấp máy miệng nói một câu với Hoa Linh.

Hoa Linh ngẩn ra một lúc lâu, mới ngẫm ra ý của Bình Ế:

“Khỉ đột biến vẫn lớn hơn sâu……”

Hoa Linh: “……”

Ngựa thần kì thị chủng tộc thật đáng ghét.*( chỗ ngựa thần tui đoán nguyên thân của Hình Thiên hoặc Bình Ế là ngựa thần)

Đấu võ mồm chán chê, Hoa Linh và Hình Thiên cuối cùng cũng chịu im lặng, Bình Ế bình tĩnh bưng ấm trà, ở một bên rót trà cho hai người.

Hình Thiên xoa xoa bả vai, nói: “Cái thân này thật sự rất khác trước đây, nếu là trước đây, bắt cậu chẳng cần đến một bàn tay……”

Hoa Linh: “…… Biết cậu người khỏe rồi, có thể đổi đề tài khác không?” Hoa Linh bất mãn cầm chén trà Bình Ế đưa qua, đưa đến bên miệng.

Hình Thiên sảng khoái đáp ứng nói: “Được.”

Sau đó hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn Hoa Linh, mở miệng nói:

“Mấy ngày nay tớ vẫn muốn hỏi cậu? Nghe nói cậu thích đàn ông?”

Nước trà vừa mới vào miệng Hoa Linh suýt nữa thì phun ra……

Đây là chuyện quỷ quái gì ế, mặt Hoa Linh đỏ rần, không biết vì bị sặc hay vì sợ……

Hình Thiên nhìn sắc mặt Hoa Linh, vẻ mặt lập tức bừng tỉnh nói:

“Xem ra quả nhiên là sự thật, này là xấu hổ?”

Hoa Linh: “……”

Lần này nước trong cổ họng hoàn toàn lệch đường, Hoa Linh ho khan một trận, mặt càng thêm đỏ. Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng thông khí, Hoa Linh hung tợn trừng mắt nhìn Hình Thiên, lườm một cái, nổi giận nói:

“Xấu hổ cái đầu ông.”

Hình Thiên vẫn mỉm cười nhìn Hoa Linh, ánh mắt trêu ghẹo rõ ràng, mở miệng nói: “Đều là anh em, có gì mà ngại, thích đàn ông cũng không phải có bệnh, còn giấu giấu cái gì.”

Hoa Linh bị Hình Thiên thẳng thắn trêu ghẹo, ngược lại có chút xấu hổ thật, y khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Cậu mới có bệnh.”

“A!”

Lúc Hoa Linh đang xấu hổ, Hình Thiên đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, sợ tới mức Hoa Linh lập tức quay đầu, khẩn trương nhìn hắn hỏi:

“Làm sao vậy? Hình Thiên, cậu chỗ nào không thoải mái?”

Ánh mắt Hình Thiên kinh ngạc, trừng mắt nhìn Hoa Linh nói:

“Ngân Linh, cậu thích đàn ông? Cậu năm đó không phải là thích tớ chứ?”

Hoa Linh: “……”

Bình Ế: “……”

Nghe xong Hình Thiên nói, Hoa Linh lập tức ngây người, y và Bình Ế đều hoàn toàn không ngờ Hình Thiên sẽ đột nhiên thốt ra những lời này. Tâm trạng Hoa Linh có chút phức tạp, tuy rằng chính y vẫn luôn không rõ ràng cảm giác đối với Hình Thiên, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị đối phương hỏi toẹt ra như vậy, tâm trạng y hiện giờ thật sự có chút —— bíp…bíp…, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Bình Ế bên cạnh vẫn còn bình tĩnh lắm, hắn như suy tư gì đó nhìn nhìn Hình Thiên, chậm rì rì mở miệng nói:

“Hình Thiên, cậu tại sao lại có cảm giác này?”

Hình Thiên bộ dạng tỉnh như ruồi nói với Bình Ế: “Cậu ấy thích đàn ông, còn ai có thể đàn ông hơn tớ?”

Hoa Linh: “……”

Tiếp tục bíp…bíp….

Bình Ế nhịn không được cười cong khóe miệng, nói: “Đúng, còn có ai có thể đàn ông hơn chiến thần, Ngân Linh, có phải hay không?”

Hoa Linh hung hăng lườm Bình Ế đang châm ngòi thổi gió, sau đó nhìn Hình Thiên nói:

“Da heo cũng không dày bằng mặt cậu.”

Hình Thiên vẫn còn nghiêm túc chống cằm đánh giá Hoa Linh, ánh mắt quét từ đầu đến chân, nhìn đến mức như chọt được mấy lỗ trên người Hoa Linh.

……

Năm phút sau, Hoa Linh nổi da gà cả người rốt cuộc nhịn không được nói: “Cậu nhìn cái gì?”

Ánh mắt Hình Thiên nghi ngờ mở miệng nói: “Hai tên đàn ông làm như nào ta? Muốn ngực không có ngực, muốn eo không có eo, ngay cả chỗ để sờ cũng méo có……”

Hoa Linh: “……”

Mị…… Lựa chọn tiếp tục bíp…bíp….

Ánh mắt Hình Thiên chuyển xuống dười, dừng ở phần hông Hoa Linh, tiếp tục nghi ngờ nói:

“Ầy? Trước kia cũng không ít lần thấy cậu cởi truồng, không thấy cậu cứng lên với tớ nha……”

Nói đến đây, Hình Thiên dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn tay kéo đai lưng Hoa Linh, nói:

“Đúng rồi, tớ nhớ rõ mông cậu phát sáng mà, bây giờ hình như không sáng?”

Hoa Linh bị kéo lưng quần đột nhiên nhảy dựng, tránh thoát tay Hình Thiên. Hình Thiên ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh nói: “Quả nhiên là xấu hổ? Ngân Linh cậu thật sự thích tớ à? Sao không nói sớm.”

Lòng Hoa Linh hiện giờ như một đàn cả trăm con ngựa đang chạy rần rần, cảm tình mấy ngàn năm giấu diếm trong lòng đối với Hình Thiên từ đây hoàn toàn tan sạch, y tại sao lại nghĩ mình và Hình Thiên sẽ có khả năng? Ngoại trừ việc là thẳng nam từ trong trứng, thì hai người hễ gặp mặt là cắn nhau bầu không khí này cho dù qua mấy ngàn năm cũng sẽ không thay đổi.

Nhìn người trước mắt, cảm giác của Hoa Linh với hắn chính là:

Đã chết thì nhớ thương, sống lại liền muốn giết chết……

Hoa Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút khỏi mông bố, ai nói cho mài bố thích mài? Nhìn mài như này, khỉ đầy lông lớn lên méo khác gì khỉ da xanh, khẩu vị của bố không nặng như vậy ……”

Hình Thiên nghe vậy, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó sang sảng cười, mở miệng tiếp tục đề tài vừa rồi: “Đến đây đến đây đến đây, nói cho bố đàn ông với đàn ông xoạc nhau như nào ……”

Nhìn ánh mắt Hình Thiên hăng hái hiếu học, đột nhiên Hoa Linh dường như thấy được Úc Lũy thứ hai, năm đó vì sao anh em bọn họ ngoài đánh giặc thì không làm gì khác? Bởi vì Xi Vưu là FA, cho nên lãnh đạo ra một hội trẻ trâu lắm tuổi mầm tình chưa kịp nở……

Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Hoa Linh dành cho mình, Hình Thiên quay đầu nhìn về phía Bình Ế, nói: “Ế, cậu tới dạy tớ.”

Bình Ế: “……”

Hoa Linh nghe vậy, mở miệng nói: “Đừng bắt nạt Ế, Phi Liêm mà biết sẽ phang cậu.”

Hình Thiên trừng mắt, cả kinh nói: “Bình Ế, cậu và Phi Liêm……”

Hình Thiên thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung quan hệ nam nam, nghẹn nửa ngày mới xổ ra được mấy chữ: “Hai người các cậu…… Làm?”

Bình Ế gương mặt ửng đỏ, bất mãn trừng mắt lườm Hoa Linh, mở miệng nói: “Đừng nghe Ngân Linh nói bừa, tớ và Phi Liêm là anh em tốt, là cộng sự.”

Hình Thiên nghe vậy, lập tức lại nhẹ nhàng thở ra nói: “Còn may cậu và Phi Liêm vẫn bình thường, nếu không tớ còn tưởng rằng qua mấy ngàn năm phụ nữ tam giới đều đã ngỏm sạch……”

Sắc mặt Bình Ế vẫn ửng đỏ, rũ mắt, không lên tiếng.

Hình Thiên tiếp tục đem ánh mắt nhìn về phía Hoa Linh, hào phóng nhìn kỹ nói: “Ngân Linh, ngẫm lại thì, nếu cậu thật sự không tìm thấy đối tượng, anh em ta có nhiều năm tình cảm như vậy, có thể cho cậu mượn trải nghiệm một chút.”

Hình Thiên tiếng nói vang dội, ánh mắt lại mang theo vài phần ẩn nhẫn lẫn tiếc hận, nhìn về phía Hoa Linh ánh mắt dường như muốn nói: Ngân Linh thật là khổ, nhất định là bởi vì nhiều năm không có phụ nữ coi trọng y, cho nên mới đi tìm đàn ông, xem này trang điểm loè loẹt, Ngân Linh nhất định là coi mình thành phụ nữ, mỗi năm áp lực đến mức muốn chuyển giới luôn……

Thông minh như Hoa Linh, lập tức đã đọc hiểu ánh mắt hắn, nhìn ánh mắt Hình Thiên, y dở khóc dở cười, tức giận còn kèm theo một xíu cảm động, tình anh em của Hình Thiên đối với mình thật không phải giả, hiến thân cũng không ngại, nhưng mà…… Tìm không thấy đối tượng là cái quỷ gì?

Lòng tự trọng mãnh liệt bị quấy phá, Hoa Linh lạnh mặt, cao ngạo nói: “Cám ơn, đáng tiếc không cần, tớ đường đường là Ma Vương còn có thể không tìm thấy đối tượng? Trong mắt cậu giá thị trường của tớ kém như vậy à?”

Hình Thiên nghe vậy nghiêm túc nói: “Xét về ngoại hình cậu không bằng Hậu Khanh, xét tính cách cậu không bằng Bình Ế, xét về giá trị võ lực, cậu so với Thần Đồ Úc Lũy kém xa, so về kiếm tiền, Phi Liêm đỉnh hơn cậu, bản lĩnh độn thuật xuất chúng, cũng không bằng hai chân Khoa Phụ chạy…… Cho nên, cậu giá thị trường tốt chỗ nào?”

Hoa Linh: “……”

Có thể bíp bíp đoạn này hong……

Bình Ế bên cạnh đã cười đến mức gục xuống bàn, hắn thật không ngờ, chính mình cố tình an bài thăm bệnh hẹn hò lại đi xa đến mức này, trong lúc nhất thời, Bình Ế cảm thấy mình dường như lại trở về mấy ngàn năm trước, nhìn Hoa Linh và Hình Thiên đấu võ mồm, Bình Ế trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp đã lâu, đồng thời hắn cũng hiểu rõ:

So với tình yêu, tình bạn tình thân càng thích hợp với hai người trước mặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play