Ngao Túc một tay nắm cán rìu Kiền Thích, khuôn mặt lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn gã đàn ông đối diện.

Ngụy hầu yêu nhìn thấy Ngao Túc xuất hiện, đôi mắt vốn đỏ tươi dữ tợn lúc này càng thêm phần cuồng bạo, mặt hắn lộ vẻ hung quang, bắp thịt toàn thân tựa hồ cũng căng chặt, giống như một con thú hoang bị uy hiếp tính mạng, phẫn nộ mà cảnh giác nhìn Ngao Túc và Hoa Linh.

Cùng lúc đó, cánh tay của hắn vung lên, chỉ thấy Kiền Thích trong tay Ngao Túc lập tức bay lên giữa không trung, vẽ ra trên không trung đường vòng cung màu đỏ đen, vững vàng về trong tay hắn.

Hoa Linh bây giờ đã ôm bụng đứng lên, y đứng bên cạnh Ngao Túc, nhìn sắc mặt dữ tợn của gã đàn ông đối diện, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó chịu, y không nói ra được đây là một loại cảm giác gì.

Cũng tại lúc này, Ngao Túc bên cạnh duỗi ra một tay, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay đối diện đối diện với gã kia, trên tay Ngao Túc trong nháy mắt bắn ra một ánh sáng màu bạc, sau đó găng tay như cao su đàn hồi năm ngón tay bỗng nhiên kéo dài, giống như năm cái khóa tiên(roi) lập tức đánh tới gã.

Một cái khóa tiên mạnh mẽ đâm vào cái tay đang nắm Kiền Thích, gã bị đâm bất ngờ đau nhói kinh sợ, tay run một cái, Kiền Thích liền rơi trên mặt đất, sau đó ba cái khóa tiên khác giống như rắn bạc trói chặt cả người lẫn hai chân gã.

Ngao Túc khẽ động ngón trỏ, nắm chặt khóa tiên đang bó chặt bắp chân gã, thân thể cao to nhất thời mất trọng tâm, sau đó lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất.

Sau khi ngã xuống đất gã giống như thú hoang rơi vào bẫy liều mạng lôi kéo khóa tiên trên người, thân thể cường tráng trên đất giãy dụa kịch liệt, nhưng mà khóa tiên trong tay Ngao Túc tuy rằng chỉ to bằng ngón tay, lại vô cùng rắn chắc, ánh bạc lóe sáng giữa màn đêm, cho dù gã giãy dụa như thế nào, đều uổng công vô ích. Gã giãy giụa hồi lâu, rốt cục thở hồng hộc dừng lại, hắn nằm chếch trên mặt đất, ngẩng đầu lên, bắp vai nhô lên, trừng Ngao Túc không chớp mắt, như một con rắn hổ mang tràn ngập địch ý, ánh mắt phẫn nộ dường như muốn xé xác đối phương nhét vào bụng.

Nhìn gã đàn ông giống như bị nhốt trong lồng thú, cảm giác khó chịu trong lòng Hoa Linh càng ngày càng lớn, y nhìn chằm chằm hai mắt đỏ ngầu của gã, mày nhíu càng sâu.

Lúc này, một sợi khóa tiên chậm rãi từ trên không trung bay xuống, siết lấy cổ của gã, giống như con rắn nhỏ vòng vài vòng quanh phần cổ của gã, theo ngón út Ngao Túc thu về, khóa tiên trên cổ gã càng ngày càng siết chặt, mười mấy giây sau, Hoa Linh nhìn thấy gã hơi há miệng ra, cổ họng phát ra tiếng ục ục gian nan, màu máu trong mắt đã dần dần thối lui, thay vào đó là một loại ảm đạm như sắp chết. Mà giờ khắc này, ánh mắt của gã dường như trái lại tỉnh táo hơn nhiều, hắn trợn mắt lên, tròng mắt trắng đen rõ ràng chuyển động, ánh mắt từ trên người Ngao Túc chuyển đến trên mặt Hoa Linh bên cạnh.

Giây phút gã đàn ông nhìn mình, trong lòng Hoa Linh đột nhiên đau nhói, y hít sâu, đại não không kịp suy nghĩ, thân thể đã phản ứng trước, y lập tức giơ tay lên nắm chặt cánh tay Ngao Túc, mở miệng nói: “Ngao Túc, đừng giết hắn.”

Cánh tay Ngao Túc hình như cứng đờ một chút, hơi buông lỏng lực của khóa tiên, cho đối phương một cơ hội thở dốc, thế nhưng vẫn không thả gã đàn ông kia. Ngao Túc đưa tay, hơi nghiêng đầu nhìn Hoa Linh, ánh mắt tràn ngập nghi vấn.

Hoa Linh lúc này cũng không biết mình vì sao đột nhiên mủi lòng với tên hầu yêu này, y chẳng qua là cảm thấy một góc trong lòng dường như có một giọng nói đang nói vơi mình, người này không thể giết.

Hoa Linh khẽ cắn môi, đối mặt với ánh mắt của Ngao Túc, y do dự nên giải thích giảm giác trong lòng mình hiện tại như thế nào.

Mà nhưng vào lúc này, Kiền Thích chiến phủ vốn rơi xuống đất giờ khắc này đột nhiên hồng quang chói lóa, giống như ruộng cạn khơi thông từ trên mặt đất thẳng tắp phi lên, lưỡi búa sắc bén hồng quang sáng bừng, trực tiếp cắt nát năm cái khóa tiên đang trói gã đàn ông.

Lạch cạch một tiếng vang lên, năm cái khóa tiên cùng bị cắt thành hai đoạn, gã đàn ông trên đất nháy mắt tránh thoát khỏi trói buộc của khóa tiên, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, gã hít sâu một hơi, mặt khỉ lông xù giờ không còn vẻ dữ tợn như lúc nãy, trái lại lần thứ hai rơi vào mê man, ánh mắt của hắn vẫn như cũ tràn đầy cảnh giác, hắn nhìn Ngao Túc hai giây đồng hồ, sau đó bàn tay to chộp lấy Kiền Thích một bên, quay người nhanh chóng chạy ra khỏi đảo.

Thời gian ngắn ngủi, bóng dáng gã đã biến mất khỏi tầm mắt Hoa Linh và Ngao Túc.

Ngao Túc thu hồi năm cái khóa tiên bị đứt, bay trở về trong tay, chỉ thấy chỗ đã bị chặt đứt của găng tay, biến thành kiểu lộ ngón, Ngao Túc cũng không hề để ý, ánh mắt của hắn vẫn dừng trên mặt Hoa Linh.

Hoa Linh nhìn hướng gã đàn ông biến mất, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm giác áp lực nặng nề, y hít một hơi thật sâu, nói với Ngao Túc: “Ngao Túc, người này khiến cho tôi cảm giác rất kỳ lạ.”

Ngao Túc không nói gì, hai mắt như sao, lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoa Linh.

Yên lặng nửa ngày, phục hồi tinh thần lại Hoa Linh mới nhận ra sắc mặt Ngao Túc hơi khác thường, y ngẩng đầu nhìn hai mắt Ngao Túc, ở trong đó thế nhưng không phải là lạnh lùng vạn năm bất biến, mà là một ít cảm xúc hiếm thấy, tuy rằng rất nhạt, thế nhưng Hoa Linh lại nhạy cảm bắt được cảm xúc ẩn giấu trong đó —— hư hư thực thực ghen lại đố kị.

Mặt Hoa Linh 囧, sau đó phụt cười ra tiếng, y cong cong khóe môi nhìn Ngao Túc nói: “Này, cậu bản mặt gì đây, cậu sẽ không cho rằng tôi nhất kiến chung tình với con khỉ kia chứ?”

Tuy rằng rất không đúng lúc, thế nhưng Hoa Linh vẫn không kiềm chế được ngoác miệng cười. Ánh sáng trong mắt Ngao Túc chợt lóe lên, cơ mặt hơi cứng, hắn vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn về Hoa Linh càng sâu thẳm.

Hoa Linh cười híp mắt vươn tay vòng lấy cổ Ngao Túc, khẽ hôn một cái lên mặt hắn, sau đó thì thầm bên tai Ngao Túc: “Yên tâm đi, khẩu vị của tôi không nặng như vậy, tôi cũng không muốn hôn một cái mà miệng dính hết cả lông.”

Ngao Túc im lặng nửa ngày, không để ý đến chuyện cười của Hoa Linh, nghiêm nghị mở miệng nói: “Muốn lấy lại Kiền Thích, chỉ có thể giết hắn.”

Hoa Linh gật đầu một cái nói: “Tôi biết, Kiền Thích đã một lần nữa nhận chủ, nhưng mà bây giờ tôi muốn biết tên hầu yêu đến tột cùng là từ nơi nào nhô ra, hắn nếu có thể khống chế Kiền Thích, thì nhất định không phải nơi tầm thường, hơn nữa, mục đích của hắn là gì vẫn chưa rõ ràng, cho nên, chúng ta không thể giết hắn như vậy.”

Đôi mắt như mực Ngao Túc gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Linh, nói: “Hoa Linh, anh rất chú ý đến Kiền Thích, mỗi lần vừa nhắc tới nó, tâm tình của sanh sẽ mất khống chế, đây là tại sao?”

Nghe Ngao Túc nói, Hoa Linh hơi sững sờ, sau đó y cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu ghen với con khỉ kia, suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là Kiền Thích…” Nói đến đây, Hoa Linh đột nhiên dừng một chút, nhớ lại lúc trước ở trong nhà gỗ nhỏ Ngao Túc thi hành ” hình phạt thể xác” với mình, trong đầu y lập tức nhớ lại cảnh tượng mấy ngày qua, đột nhiên có một loại cảm giác “mặt trời chân lí chói qua tiêm*”.

* Nguyên văn là “ Thể hồ quán đỉnh”: Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước.( nguồn: kurokochi)

Hoa Linh mở to hai mắt, nhìn Ngao Túc, mở miệng nói: “Ngao Túc, cậu mấy ngày nay không phải vẫn luôn vì chuyện Kiền Thích mới khó chịu với tôi chứ?”

Ngao Túc trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn biết anh tại sao để ý chuyện Kiền Thích như vậy.”

Sắc mặt Hoa Linh không thể tin nổi, nói: “Đương nhiên là bởi vì Kiền Thích là di vật của Hình Thiên, mà Hình Thiên là anh em của tôi”.

Giọng Ngao Túc trầm thấp: “Lúc ở trong đường hầm, chúng ta cũng phát hiện giày Truy Nhật của Khoa Phụ, anh tuy rằng khổ sở nhưng cũng không có không kiểm chế được lòng mình.”

Hoa Linh cạn lời, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Ngao Túc, có chút sửng sốt.

Giọng Ngao Túc rõ ràng mà chầm chậm tiếp tục truyền đến: “Anh và Hình Thiên, cuối cùng là quan hệ như thế nào?”

Giọng Ngao Túc không lớn, ngữ điệu cũng trầm ổn như thường không khác mấy, thế nhưng Hoa Linh lại cảm thấy được khí lạnh, nghi vấn của Ngao Túc nhìn thì bình thường, kì thực chính là một cái gông xiềng vi diệu, từ lúc hai người bắt đầu quen biết, đã lặng lẽ quấy phá trong đầu Ngao Túc.

Vào giờ phút này, đối mặt với vấn đề của Ngao Túc, đáy lòng Hoa Linh là kinh ngạc, y và Hình Thiên là quan hệ như thế nào? Này còn phải hỏi sao? Nhưng nhìn sắc mặt Ngao Túc nghiêm túc như hiểu rõ tất cả, Hoa Linh lại cảm thấy không có gì để nói, y và Hình Thiên…

Này mấy ngàn năm qua, cái chết của Hình Thiên vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng Hoa Linh, thời gian trôi qua, vết thương kia nhìn như từ lâu đã bằng phẳng, nỗi đau cũng đã nguôi ngoai, thế nhưng hai chữ Hình Thiên vẫn trước sau như một khắc sâu trong lòng Hoa Linh. Hoa Linh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến quan hệ giữa y và Hình Thiên, lúc Hình Thiên còn sống, không cần thiết, sau khi Hình Thiên chết trận, không có dũng khí.

Y tự mình biết, đối với đồng bạn đã từ trần, dù nhớ nhung như thế nào, cuối cùng chỉ khiến chính mình càng bi thương. Người đã qua đời, dù là quan hệ tình cảm sâu sắc cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một vệt bụi trần trong ký ức. Mà đối với giả thiết chưa từng xảy ra, cho dù là loại nào, đều chỉ có thể càng thêm đau xót thôi…

Hoa Linh nhẹ nhàng thở dài, nhớ lại hồi ức mấy ngàn năm trước, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Đúng vậy, giữa y và Hình Thiên, quả thật khác với những người khác, trong mười đại ma thần, thân thiết với Hoa Linh nhất chính là Hình Thiên, mỗi một lần trước khi đại chiến, Hoa Linh đều sẽ trốn vào trận doanh đối phương dò la quân tình, khi đó tu vi pháp lực của y còn chưa đạt đến đỉnh cao, lại thêm mù đường bẩm sinh, thường hay thất thủ bị bắt. Nhưng mà Hoa Linh cũng không để ý, bởi vì y biết, chỉ cần một lát, Hình Thiên sẽ dẫn đại quân tới.

Lúc Hình Thiên cầm trong tay Kiền Thích một thân sát khí quét ngang trại địch, Hoa Linh thì sẽ nhân cơ hội trốn khỏi nhà lao, xuất hiện ở bên cạnh Hình Thiên, sau đó mang theo Hình Thiên thẳng đến vị trí chủ soái phe địch, bắt giặc bắt vua, nhanh như tia chớp kết thúc cuộc chiến này. Giữa y và Hình Thiên là tín nhiệm lẫn nhau trình độ phối hợp ăn ý thậm chí so với Phi Liêm và Bình Ế từ nhỏ lớn lên cùng nhau còn cao hơn.

Nói tóm lại, Hình Thiên là tay của y, y là mắt của Hình Thiên…

Trong lòng Hoa Linh, Hình Thiên là Chiến Thần sẽ không thất bại, cũng là người trong lòng mình tín nhiệm và ỷ lại nhất, y chưa từng nghĩ đến có thể có một ngày như vậy, sẽ nhìn thấy Hình Thiên đầu một nơi thân một nẻo sừng sững trên đỉnh núi xác…

“Hình Thiên, cậu mà thua trận, còn đâu mặt mũi mà sống sót trở về.”

“Ha ha ha… Chiến Thần ông đây, làm sao mà thua!”



Ký ức phủ bụi lần nữa tỉnh lại, trái tim Hoa Linh như bị bàn tay ai bóp chặt. Mím chặt môi, sau đó mở mắt ra, nói: “Hình Thiên không phải người yêu của tôi, nhưng hắn đã từng là người quan trong nhất trong lòng tôi.”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play