Lúc Ngao Túc đi vào nhà gỗ, nhìn thấy Hoa Linh mặt trắng bệch hai tay ôm Cá ngựa nhỏ vọt tới chỗ mình.
Nhìn Cá ngựa nhỏ thân thể gần như đã cứng ngắc trong tay Hoa Linh, Ngao Túc vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoa Linh sợ hãi hai mắt mở to, đôi môi khẽ run, ánh mắt nhìn Ngao Túc tràn đầy ý khẩn cầu, nói: “Cứu nó.”
Ngao Túc đưa tay sờ bụng Cá ngựa nhỏ, ánh mắt ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chờ về Long cung tôi lại tặng anh một con.”
Hoa Linh ngơ ngác nhìn thẳng vào Ngao Túc, mở miệng nói:
“Tôi không muốn con khác, tôi chỉ muốn nó, cứu nó.”
Ngao Túc kiểm tra miệng mũi Cá ngựa nhỏ, nói: “Hệ thần kinh bị hao tổn nghiêm trọng, chữa trị rất khó.”
Ngao Túc lời còn chưa dứt, Hoa Linh liền mở miệng đánh gãy hắn: “Nó là con tôi.”
Ngao Túc:”………”
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, nhẹ giọng an ủi y nói: “Nó chỉ là kết quả thí nghiệm thay đổi gen của tôi, anh không cần quá đau lòng…”
Hoa Linh: “Nó là con tôi.”
Ngao Túc:”……..”
Một hồi lâu sau, Ngao Túc rốt cục hiểu được ý kiên quyết trong mắt Hoa Linh, đó là một loại chấp niệm mạnh mẽ # nếu như cậu không cứu sống được con tôi thì chờ mất luôn vợ đi #╭ (╰_╯)╮.
Ngao Túc trầm tư chốc lát, cuối cùng chậm rãi thở dài, giơ tay nhận lấy Cá ngựa nhỏ. Sau đó hắn từ trong túi áo móc ra một cái bình pha lê, bên trong chứa đầy dung dịch trong suốt, Ngao Túc vặn mở nắp, thả Cá ngựa nhỏ vào, sau đó hắn ấn công tắc trên nắp bình, chỉ thấy dung dịch trong suốt bên trong chậm rãi ngưng kết thành băng.
Ngao Túc đặt bình pha lê ở trên bàn, tiện tay thiết lập một kết giới ở xung quanh, nói với Hoa Linh: “Chữa cho nó cần rất nhiều thời gian, chúng ta bây giờ phải đi điều tra chuyện Kiền Thích, chỉ có thể tạm thời đóng băng nó.”
Hoa Linh nghe vậy, yên lặng gật gật đầu, y vươn tay vuốt ve vách bình pha lê khẽ chạm vào miệng Cá ngựa nhỏ, nói: “Này, Thu Thu, con trước hãy ngủ một lát, chờ chúng ta trở về.”
Nhìn Cá ngựa nhỏ hai mắt nhắm chặt trong bình, Hoa Linh tim như bị đao cắt, trên mặt cố ra vẻ tươi cười.
Ngao Túc cúi đầu nhìn hành động của Hoa Linh, trong lòng dâng lên chút rung động, im lặng không nói. Sau đó, Hoa Linh cùng Ngao Túc đi ra nhà gỗ nhỏ.
Mới vừa đi mấy bước, Ngao Túc cảm thấy tay áo mình bị người kéo, hắn xoay người, đối diện Hoa Linh vành mắt đỏ hoe.
“Ngao Túc, nó… Nó sẽ tốt lên đúng hay không?”
Trong mắt Hoa Linh tràn đầy lo lắng khẩn cầu, giọng đã có chút nghẹn ngào.
Ngực Ngao Túc cũng nghẹn thành một loại cảm xúc phức tạp, Hoa Linh như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hắn không nghĩ rằng Ma thần sống hơn vạn năm, sẽ vì một cục cưng không đáng chú ý mà đau lòng như vậy. Nhìn đôi mắt Hoa Linh mang theo bất lực cùng khủng hoảng, Ngao Túc đau lòng, đồng thời cũng mơ hồ nổi lên một chút ghen tuông.
Hoa Linh như vậy, làm đau lòng người.
Ngao Túc rũ mắt, vươn tay kéo Hoa Linh vào lòng, khẽ hôn xuống trán y, nói: “Ừ, tôi sẽ hết sức sửa nó.”
Nghe Ngao Túc bảo đảm, sắc mặt Hoa Linh rốt cục hơi dịu đi đôi chút, y vòng lấy eo Ngao Túc, thấp giọng nói: “Là cứu, không phải sửa, nó không phải là vật thí nghiệm của cậu, nó là con của chúng ta.”
Ánh mắt Ngao Túc sau thấu kính chợt lóe lên, rung động trong lòng động bỗng chốc rộng mở, một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Được.”
Hoa Linh hít một hơi thật sâu, lắc đầu, duỗi hai tay xoa xoa mặt, khôi phục lại tinh thần bình thường, nói với Ngao Túc: “Được, đi thôi, chúng ta nên xuất phát.”
Hai người bước nhanh đi tới bến tàu trên bãi biển, Úc Lũy và Dương Tiển từ lâu đã chờ ở đó. Ca nô trên bến tàu đã chuẩn bị kỹ càng, bốn người lên thuyền, trong màn đêm một luồng sóng bạc trải dài trên mặt biển, trực tiếp tiến về tiểu đảo đặt bệ đá hệ Thổ.
Sắc mặt bốn người trên ca nô đều khác nhau, nhưng lại an tĩnh dị thường, Hoa Linh nhìn màn đêm bao phủ xuống hòn đảo, phảng phất có thể cảm nhận được cỗ sát khí lúc nãy vẫn vang vọng giữa biển trời, y ngậm chặt miệng không lên tiếng. Úc Lũy lúc này thái độ cũng khác thường không quấn lấy Dương Tiển, chuyển lại ngồi cạnh Hoa Linh, hắn nhìn Hoa Linh, nói: “Ngân Linh, Kiền Thích là di vật của Hình Thiên, không quan tâm nó là bị người trộm đi hay là bị người lừa đi, chúng ta đều sẽ kiếm nó về, yên tâm đi.”
Hoa Linh xoay mặt nhìn Úc Lũy, chỉ thấy trong màn đêm, sắc mặt Úc Lũy lộ ra mấy phần trầm ổn hiếm thấy, hắn nhếch miệng lên mỉm cười, nói: “Trời muốn mưa, Kiền Thích cũng phải gả đi, nếu thật sự là chính nó nhận chủ, như vậy tùy nó đi thôi.”
Úc Lũy lắc đầu nói: “Không được, Kiền Thích là di vật duy nhất Hình Thiên để lại, há có thể tùy tiện nhường cho người khác.”
Hoa Linh lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm mênh mông xa xôi, miệng lẩm bẩm nói: “Mấy ngàn năm nay, nó chắc cũng rất cô đơn…”
Úc Lũy nhìn gò má Hoa Linh, khẽ nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Ngao Túc và Dương Tiển bên cạnh, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ quái lạ: Ý Hoa Linh là… Chúng ta đều có chủ, cho nên, Kiền Thích cũng có thể một lần nữa nhận chủ???
Cho ra kết luận này, tích tụ trong mắt Úc Lũy đột nhiên dịu rất nhiều, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Dương Tiễn, ngưng thần gật đầu một cái nói: “Ừ, cũng được, chỉ cần người kia không gây chuyện thị phi, thì theo hắn đi đi, tìm người thích hợp cũng không dễ dàng…”
Hoa Linh:”………”
Hình như có chỗ nào không đúng.
Đang nói chuyện, ca nô đã cập vào bến tàu trên đảo nhỏ, Ngao Túc bảo lái thuyền Phượng tộc dẫn đường ở lại bến tàu chờ đợi, bốn người bọn họ lên bờ.
Đi theo bản đồ chỉ dẫn trong tay, bốn người nhanh chóng đến được vị trí bệ đá hệ Thổ, ở ngay chính giữa hòn đảo, một hố sâu đường kính trăm mét, trung tâm bất ngờ nổi lên một bệ đá.
Đứng ở rìa hố sâu, mấy người mơ hồ cảm nhận từng trận dao động năng lượng Thổ trên bệ đá. Dương Tiển cúi đầu sờ lên mặt đất, mở miệng nói: “Kết giới nơi này bị phá hỏng.”
Ngao Túc so sánh bản đồ này, gật đầu nói: “Vừa nãy hai tiếng nổ phải là nơi này phát ra.”
Hoa Linh nhìn chằm chằm bệ đá, nói: “Tiếng thứ nhất vang là do phá hủy kết giới, tiếng thứ hai thì sao?”
Ba người kia nghe vậy, ánh mắt đồng thời khóa chặt trên bệ đá, mấy người nhìn nhau mà xuống, trước sau nhảy vào trong hố sâu, đến chỗ bệ đá, chỉ thấy chính giữa bệ đá, một tảng đá màu hổ phách lớn bằng cái thớt giờ đã biến thành hai mảnh, hơi tản ra màu sắc u tối.
Mấy người nhìn tảng đá hệ Thổ đã bị phá hủy, im lặng không lên tiếng, phải biết năm tảng đá trấn giữ lối đi giữa hai giới Tiên Phàm là năm mảnh thần thạch năm đó Nữ Oa vá trời để lại, ngưng tụ link khí thiên địa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mấy chục ngàn năm, độ cứng lẫn độ chịu lực đá bình thường sao có thể so sánh, thế nhưng người kia chỉ dùng Kiền Thích vung lên, có thể chém tảng đá hệ Thổ thành hai mảnh, có thể thấy công pháp nội lực không hề yếu.
Hoa Linh nhíu mày lại, nói với Úc Lũy: “Úc Lũy, nếu là cậu chém, một đòn có thể được không?”
Úc Lũy đưa tay sờ tảng đá đã bị vỡ, nói: “Cất vòng tay, không thành vấn đề, nhưng mà cũng phải dùng tới bảy tám phần khí lực.”
Hoa Linh ngẩng đầu nói với Ngao Túc: “Người này rất nguy hiểm, loại nhân vật cấp bậc như hắn, trong tam giới không thể không có ghi chép.”
Hoa Linh duỗi tay vuốt cằm trầm tư, nghi hoặc trong mắt càng tăng lên: “Ngao Túc, có phải nên điều tra cơ sở dữ liệu hộ tịch tam giới, kiểm tra nhóm Tiên Ma sau Độ kiếp gần đây có ở chỗ cũ hay không?”
Ngao Túc mặt trầm như nước, nói: “Hiện tại việc cấp bách là mau chóng tìm hắn, mục đích của hẳn là phá hoại tảng đá Ngũ hành.”
Dương Tiển nghe vậy nói: “Hắn nếu có thể điều động Kiền Thích, như vậy có thể đi lại tự nhiên giữa các đảo nhỏ, nếu theo tốc độ này, hắn tối hôm nay đã có thể hủy diệt hết tất cả mấy tảng đá.”
Ngao Túc lắc đầu nói: “Sẽ không, chúng ta có thể nhanh như vậy tìm được bệ đá Ngũ hành, là bởi vì trên bản đồ có đánh dấu vị trí, những người khác tìm ra được không thể dễ dàng như thế, trong năm bệ đá Ngũ hành, chỉ có hệ Thổ là dễ tìm thấy nhất, bốn bệ đá kia đều rất bí ẩn, muốn tìm được cần thời gian.”
Hoa Linh nói: “Đã như vậy, chúng ta bốn người phân công nhau hành động, đi tới bốn bệ đá khác, ôm cây đợi thỏ.”
Úc Lũy nhìn Dương Tiển một chút, cau mày nói: “Không được, người này rất nguy hiểm.” Trong giọng nói bá đạo còn mang theo vài phần lo lắng.
Hoa Linh theo ánh mắt Úc Lũy cũng nhìn về phía Dương Tiển, cũng đúng, tu vi của Dương Tiển trong mấy người cũng không cao lắm, nếu quả thật chạm trán với kẻ xâm lấn, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Dương Tiển nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Úc Lũy, sau đó nói với Ngao Túc và Hoa Linh: “Yên tâm, tôi biết người này rất nguy hiểm, cũng sẽ không ngu đến mức cùng hắn cứng đối cứng, chỉ là giám thị tra xét, không thành vấn đề.”
Hoa Linh còn chưa mở miệng, Úc Lũy cũng đã kiên quyết nói: “Không được.”
Sắc mặt Dương Tiển ửng hồng chút chút, trong mắt mang tới mấy phần tức giận, y ngẩng đầu nhìn Úc Lũy, nói với hắn câu đầu tiên trong mấy ngày qua: “Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.”
Úc Lũy không chút nào chịu lui bước: “Ta nói không được là không được, thương thế của ngươi vốn còn chưa khỏe.” Lúc này Úc Lũy thô bạo mà quả quyết, thiết lập Ma tôn bá đạo toàn bộ bùng nổ…
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới thương tổn của Dương Tiển, sắc mặt Dương Tiển càng thêm khó coi, y trợn mắt trừng Úc Lũy, hận không thể chọt trên ngực người trước mặt mấy lỗ.
Hoa Linh suy nghĩ một chút, nói: “Úc Lũy, gọi Cổn Cổn tới, bảo nó đi cùng Dương Tiển.”
Úc Lũy nghe Hoa Linh nói, vẫn muốn cự tuyệt, Hoa Linh tiếp tục nói: “Có Cổn Cổn ở đó, Dương Tiển không có việc gì, Dương Tiển nói rất đúng, chỉ là đi giám thị tìm người mà thôi, nếu thật sự phát hiện người kia, Dương Tiển chỉ cần đúng lúc báo cho chúng ta biết là được. Nếu như cậu cảm thấy Cổn Cổn không thích hợp, vậy chúng ta chờ Ngao Tứ trở về, gọi Ngao Tứ đi cùng Dương Tiển.”
Nghe được Hoa Linh nói, Úc Lũy đang muốn nói ra khỏi miệng nháy mắt nuốt xuống, gọi Ngao Tứ cùng Dương Tiển đi? Đùa à, làm sao có thể đưa người đến tay tình địch… Ma tôn đại nhân đơn bào bị Hoa Linh lặng lẽ đưa vào hai con đường lựa chọn, hắn trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cố hết sức gật gật đầu, sau đó truyền một mật âm kêu Cổn Cổn đến, thông báo nó lại đây.
Mấy phút sau, bóng dáng Bạch hổ khổng lồ từ trên trời giáng xuống, Cổn Cổn sau khi đáp xuống đất, cấp tốc chạy đến bên người Dương Tiển, thân mật cọ cọ chân Dương Tiển, trong mắt toàn là nịnh nọt, hoàn toàn không thấy Úc Lũy một bên.
Hoa Linh:”………..”
Cha đẻ không bằng cha vợ hệ liệt.
Nhìn thấy Cổn Cổn đến, Ngao Túc liền nói: “Dựa theo địa điểm đã đi ngày hôm nay phân chia, mọi người đã quen, Hoa Linh đến hệ “Kim”, Dương Tiển đến hệ “Thủy”, Úc Lũy đến hệ “Mộc”, tôi đến hệ “Hỏa”, trực tiếp đến bệ đá trên đảo.”
Dương Tiển suy nghĩ một chút, nói: “Ngày hôm nay tôi đến hòn đảo hệ “Thủy” đã dò xét một lần, có thể là dựa theo vị trí trên bản đồ, tôi không nhìn thấy bệ đá hệ Thủy.”
Úc Lũy nghe vậy, phụ họa nói: “Đúng vậy, hệ Mộc ta cũng không nhìn thấy.”
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, mở miệng nói: “Quả thật, hình như chỉ có hệ “Thổ” là rõ ràng một cái thớt lớn.”
Ngao Túc gật đầu nói: ” Vị trí cụ thể mấy bệ đá khác trên bản đồ đánh dấu không sai, thế nhưng kết giới bảo vệ xung quanh thì không giống, hình thái bệ đá cũng khác nhau, ẩn giấu bên trong kết giới, ở tình huống bình thường sẽ không nhìn thấy, mọi người sau khi đến nếu như phát hiện kết giới xung quanh không bị phá hủy, như vậy tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, chờ đợi là được, một khi xuất hiện dị động, đúng lúc thông báo mọi người.”
Ba người nghe vậy gật gật đầu, đang chuẩn bị xuất phát, Ngao Túc phía sau nói: “Lần này có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, một khi thật sự trực tiếp va chạm với kẻ xâm lấn, mọi người có thể xin giải trừ áp chế linh lực của vòng tay, nhớ kỹ dãy số xin giải trừ: 09222290.”
Sau đó Úc Lũy theo sau Dương Tiển một đường lải nhải căn dặn y chú ý an toàn, ngay cả Cổn Cổn dưới chân cũng không nhịn được quăng cho hắn mấy cái khinh bỉ “Lắm chuyện vãi”.
Dương Tiển kéo Cổn Cổn nhảy lên một chiếc thuyền bé, không thèm quay đầu lại vội vã đi, bên tai rốt cục yên tĩnh.
Úc Lũy thấy thế, chỉ đành không tình nguyện lên tàu rời đi.
Trên bến tàu chỉ còn lại hai người Ngao Túc và Hoa Linh, Ngao Túc nhẹ nắm lấy tay Hoa Linh, Hoa Linh ngẩng đầu lên, trong bóng đêm nhìn không rõ nét mặt của Ngao Túc, thế nhưng Hoa Linh lại cảm thấy trong mắt đối phương dường như mang theo vài phần lo lắng khác thường.
“Đồng ý với tôi, một khi phát hiện kết giới khác thường, lập tức báo cho tôi, không được tự ý hành động đi tìm người kia.” Giọng nói Ngao Túc nghiêm túc mà nghiêm nghị.
Hoa Linh nhìn thấy được quan tâm trong mắt hắn, khóe miệng câu lên, duỗi hai tay ôm lấy cổ Ngao Túc, ấn xuống một nụ hôn lên môi hắn, nói: “Cậu sao cũng học Úc Lũy như mẹ già vậy, yên tâm đi, coi như thật sự đánh nhau, hắn cũng không đánh lại được tôi, đừng quên tôi chính là đại ma đầu vạn năm.” Hoa Linh cười đến ôn nhu mà ấm lòng.
Nhưng Ngao Túc không chút nào bị nụ cười Hoa Linh ảnh hưởng, vẫn như cũ chăm chú nhìn Hoa Linh, tiếp tục nói: “Đồng ý với tôi, không được tự ý làm loạn.”
Nhìn bộ dạng Ngao Túc cứng nhắc nghiêm túc, Hoa Linh có chút bất đắc dĩ dẩu mỏ╭(╯ε╰)╮, nói: “Được rồi được rồi, đồng ý với cậu là được chứ gì.”
Sau đó, Hoa Linh lại gặm lên môi Ngao Túc mấy lần, cuối cùng mới miễn cưỡng leo lên ca nô.
Trên bến tàu, Ngao Túc đứng cô đơn, áo khoác dài màu trắng, vạt áo tung bay theo gió, ở trong màn đêm đặc biệt tiên minh, hắn nhìn con thuyền chỉ còn là một vệt bé xíu, sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt đen như mực, trên khuôn mặt trắng bệch mơ hồ hiện ra mấy phần lạnh lẽo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT