An An kiên nhẫn vuốt ve con chim trên bàn, không ngại phiền dùng chất giọng đặc hữu của cậu nói với con chim, nói đủ mọi thứ từ chuyện cũ đến chuyện mới, nhưng con chim trên bàn vẫn tê dại cứng ngắc như cũ, thỉnh thoảng hơi co giật, hai mắt đỏ ngầu không dại ra thì cũng là mờ mịt.
An An không hề buồn bực, không hề nhụt chí, kiên nhẫn nói chuyện với con chim, cứ thế trôi qua một giờ, Ngao Tứ ngồi trên ghế mệt mỏi ngáp một cái, Hoa Linh cũng thấy mệt, ngồi trên giường nghịch trang sức nhỏ, chỉ có Ngao Túc vẫn ngồi cạnh bàn nhìn An An và con chim không chớp mắt.
Một lát sau, lúc Ngao Tứ sắp không chịu được nữa toan về phòng thì con chim kia đột nhiên rung cánh. Hai mắt Ngao Túc sáng ngời, hắn thấy động tác nhỏ đó, lập tức đi sang phía bên kia tỉ mỉ quan sát nó, chỉ thấy hai mắt màu đỏ đã chuyền về màu đen vốn có, mê man trong mắt cũng dần biến mất.
An An cũng phát hiện biến hóa của con chim, trên mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp tục thấp giọng nói gì đó với nó. Mấy phút sau, bốn người trong phòng nhìn thân hình con chim nhỏ đi, khôi phục hình dáng ban đầu, thì ra là một con chim sáo màu vàng.
“Đại Mao, nghe ta nói không? Ta là Tiểu Bạch này.” An An vui mừng, đưa tay vỗ về lông chim sáo.
Chim sáo nhìn An An, một hồi lâu sau, mở miệng nói: “Tiểu Bạch, ngươi hoá hình?” Giọng chim sáo có chút khàn khàn, tuy rằng nghe có chút kỳ quái, nhưng đúng là nói tiếng người.
“Ừ, Đại Mao, các ngươi làm sao vậy? Sao lại biến thành như này?” An An đặt chim sáo trong lòng bàn tay, nước mắt chảy xuống.
Chim sáo nghiêng đầu, quét mắt nhìn mấy con chim lớn trên đất, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nó chậm rãi mở miệng nói: “Ta cũng không biết… Sau khi ngươi xuống núi không lâu, trên núi xuất hiện một người, là một thằng đàn ông cao lớn, cõng trên lưng một cái vali rất to. Gã rất kì quái, gã ở lại trong rừng, mỗi ngày đều chạy đến đài đá nhìn ra xa, có hôm nhìn mấy tiếng liền. Đồ Sinh nói với ta, gã này thất tình nên muốn nhảy vực tự sát, nhưng lên đến nơi lại không có gan nhảy cho nên đang do dự. Nhưng ta thấy gã không phải như vậy, vẻ mặt gã luôn rất nghiêm túc, trong ánh mắt cũng không lộ ra vui buồn, trái lại có chút mờ mịt. Gã ở trên núi một tuần. Vào một buổi sáng, gã mở vali ra. Khi vali được mở ra, ta cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ một luồng linh lực bí ẩn, chấn động đến suýt thì hồn phi phách tán. Ta lờ mờ thấy Đồ Sinh và Tiểu Nha cũng rất khó chịu, cơ thể của bọn hắn trướng to lên trước mắt ta, sau đó, ta chỉ nhìn thấy một đám mây đen… Rồi ta mất ý thức, chuyện sau đó nữa, không nhớ gì cả.”
Nghe chim sáo tự thuật, thần sắc Hoa Linh lập tức trở nên ngưng trọng, y nhảy dậy khỏi giường, bước nhanh tới bên cạnh An An, nghiêm túc hỏi chim sáo: “Trong vali có cái gì?”
Chim sáo nhìn Hoa Linh, sau đó lắc đầu nói: “Ta không nhìn thấy, valy rất lớn, thoạt nhìn có vẻ nặng, như để đựng binh khí ấy.”
Trong mắt Hoa Linh loé ra vẻ kích động, tiếp tục mở miệng hỏi: “Người kia dung mạo ra sao?”
Chim sáo suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vóc dáng rất cao, vóc người khôi ngô, tóc ngắn, mặc một bộ quần áo màu trắng, ưng, không có chỗ gì đặc biệt, nhìn không giống người tu luyện, trước khi gã mở vali ra, chúng tôi đều không cảm giác được linh lực trên người gã.”
Hoa Linh nghe chim sáo miêu tả, không khỏi nhíu mày, người tu luyện ở thế gian người, trước mắt kẻ trình độ cao nhất phải là Kim Lan, Hoa Linh biết rõ với thực lực của Kim Lan lúc này thì không cách nào trộm chiến phủ. Bởi vậy, y mới cho rằng kẻ trộm chiến phủ của Hình Thiên phải là người Tiên giới hoặc Ma giới. Nhưng dựa theo miêu tả của chim sáo thì gã không khác gì người bình thường. Rốt cục chuyện này là gì? Lẽ nào ở thế gian có kẻ đã Độ Kiếp cáo ẩn? Trong lòng Hoa Linh bây giờ tràn ngập nghi hoặc.
Ngao Túc bên cạnh nghe Hoa Linh nói xong mới mở miệng: “Người kia những ngày qua có cử chỉ nào khác thường nữa không?”
Chim sáo co rúc trong bàn tay An An, có vẻ hơi uể oải, con mắt của nó hơi híp một chút, nỗ lực lên tinh thần trả lời: “Hình như không có, ban ngày gã đều đi nhìn xa xa, ban đêm thì ngủ trong rừng. Chỉ có điều hướng nhìn mỗi ngày đều khác nhau, có khi là hướng đông, khi thì hướng nam, ba ngày cuối cùng gã toàn nhìn về phía đông bắc.” Giọng chim sáo ngày càng nhẹ, nó hơi vùng vẫy một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Đúng rồi, có một buổi tối, ta nghe thấy hắn nói mớ gì đó, không rõ nội dung cụ thể, nhưng có thể thấy gã rất kích động và thống khổ. Sáng hôm sau gã lại khôi phục bình thường… Ta không nhớ gì nữa, Tiểu Bạch, ta mệt quá…”
An An cảm thấy thân thể chim sáo đang mềm nhũn ra, lo lắng ngẩng đầu nhìn Hoa Linh và Ngao Túc. Ngao Túc thấy vậy liền cúi xuống kiểm tra kinh mạch của nó, sắc mặt nghiêm túc.
“Long… Long hoàng tử điện hạ, ngài, ngài có thể cứu nó không, cầu ngài, cầu xin ngài…” An An khóc, trên mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn Ngao Túc tràn đầy cầu khẩn.
Ngao Túc nhìn An An, nhận lấy chim sáo, quay người đi tới trước bàn, móc từ trong túi ra một kim tiêm, tiêm chất lỏng trong xi lanh vào cơ thể chim sáo, nói: “Nó bị thương rất nặng, ta chỉ có thể dựa vào thuốc tạm thời giúp nó duy trì một chút, còn tình huống sau này, thì phải xem bản thân nó có thể tự bảo vệ nội đan hay không.”
An An gật đầu, ôm chim sáo về, cọ nhẹ vào má: “Đại Mao, ngươi phải sống nhé!””
Ngao Túc quay người nói với Hoa Linh và Ngao Tứ: “Hai người về phòng ngủ trước đi, cậu ta ở lại giúp tôi, xem có thể cứu thêm vài con không.”
Lực chú ý nãy giờ của Hoa Linh đều tập trung suy nghĩ về người trong miệng chim sáo, nghe Ngao Túc nói, y ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm. Hoa Linh khẽ cau mày, nhìn một loạt chim trên đất, hỏi: “Có cần tôi ở lại giúp không?”
Ngao Túc lắc đầu, liếc mắt nhìn An An, sau đó nói với Hoa Linh: “Mình cậu ta ở lại là được rồi, trong giọng nói của cậu ra hình như có một loại linh thức mang năng lực chữa trị rất hiếm thấy.”
Ngao Túc nhìn Hoa Linh bởi vì lo lắng mà sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt của hắn u ám mấy phần, trong mắt loé ra một tia ánh sáng cổ quái, trầm giọng mở miệng nói: “Anh đi ngủ trước đi.”
Hoa Linh buồn bực nắm tóc: “Sao tôi có thể ngủ được, gã đó chắc chắn là kẻ trộm chiến phủ của Hình Thiên, rốt cục gã là ai chứ?”
Ngao Túc nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoa Linh, không nói gì.
Lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, mấy người trong phòng hơi sững sờ, không nghờ muộn như vậy còn có người đến gõ cửa. Ngao tứ cách cửa phòng gần nhất lập tức cảnh giác, hắn đứng dậy đi tới cửa, mở miệng hỏi: “Ai?”
“Là tôi, Kim Lan.” Ngoài cửa vang lên tiếng Kim Lan.
Ngao Tứ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng, Kim Lan ngoài cửa nhìn thấy Ngao Tứ, không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó còn nhìn thấy ba người trong phòng và một loạt chim lớn trên đất, càng thêm kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ, đây là?”
“Những thứ này là tiểu yêu ở thế gian bị sát khí xâm lấn, được bọn ta dẫn về.” Ngao Tứ giải thích, sau đó hỏi: “Kim đạo trưởng có chuyện gì không? Đã trễ thế này vẫn chưa ngủ?”
Kim Lan nhìn người trong phòng, gật đầu mở miệng nói: “Nam Thị quả thật hơi kì lạ, tôi rất lo lắng cho Tạ Thanh Thần, hôm qua cô ấy có nói đi gặp vài người bạn, sáng nay sẽ về, nhưng mãi tới tận giờ vẫn chưa về.”
Nghe Kim Lan nói, lực chú ý của bốn người lập tức bị thu hút tới, Hoa Linh hỏi: “Cả ngày hôm nay chưa về lần nào?”
Kim Lan gật đầu.
Hoa Linh nhất thời cảm thấy có chút khẩn trương, từ tối hôm qua lúc bọn họ vào nội thành Nam Thị bắt đầu xảy ra rất nhiều tình huống, cả ngày hôm nay đều ra ngoài, y cũng quên luôn còn có cô gái này.
Ngao Tứ nghe vậy, sờ cằm, mở miệng nói: “Ta từng tiếp xúc mấy lần với Tạ Thanh Thần, cổ rất mạnh mẽ, còn là một người phụ nữ độc lập, chắc là không gặp chuyện gì đâu.”
Hoa Linh lạnh mặt nhìn Ngao Tứ: “Đó là lúc bình thường, cậu cảm thấy Nam Thị giờ còn an toàn hả?” Sau đó y nhìn Kim Lan tiếp tục nói: “Tối hôm qua không liên lạc với cô ấy à?”
Kim Lan trả lời: “Buổi sáng Đại hoàng tử điện hạ nói hành trình phải chậm lại, khi đó tôi có gọi cho Tạ Thanh Thần, cổ nói nếu chậm lại thì sẽ về muộn một chút, khi đó tôi cũng không để ý lắm. Nhưng đến buổi trưa, phục vụ khách sạn tới hỏi tôi có muốn thuê thêm một phòng không, tôi nghĩ hôm nay cô ấy không về nên không thuê. Bắt đầu từ lúc đó, không gọi được cho cô ấy nữa.”
Hoa Linh rùng mình: “Là điện thoại của phàm gian, máy truyền tin trên vòng tay thì thế nào?”
Kim Lan tiếp lời: “Đã thử rồi, cả điện thoại và máy truyền tin đều không có người trả lời, lúc nãy tôi gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt. Tôi sợ cổ gặp phải nguy hiểm cho nên đến hỏi Đại Hoàng tử xem có biện pháp gì xác định vị trí của cổ không.”
Ngao Túc xòe tay ra, mở bảng khống chế trên vòng tay, tìm tên Tạ Thanh Thần, tín hiệu kết nối thành công, giống như lời Kim Lan nói, không liên lạc được.
Ngao Túc lập tức truy cập dữ liệu trên vòng tay Tạ Thanh Thần, trên không trung nổi lên một bảng số liệu, cho thấy các chỉ số cơ thể của Tạ Thanh Thần đều bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu bị thương và vết tích dị thường.
Mọi người thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, Ngao Tứ nói: “Tôi đã nói là không sao mà, tám phần mười là buôn chuyện high quá rồi trực tiếp ngủ lại luôn, được rồi, sáng mai tôi gọi điện hỏi thăm cổ là xong.”
Ngao Tứ nói xong, chậm rãi xoay người, chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Ngao Túc tắt bảng khống chế, mở hình thức định vị, thấy trước mắt xuất hiện một bản đồ ba chiều, mặt trên có một chấm màu xanh nho nhỏ, thể hiện vị trí của Tạ Thanh Thần.
Hoa Linh nhìn bản đồ, vẫn ở Nam Thị, nhưng y thấy ngọn núi này hơi quen mắt, y còn chưa kịp nói ra thì An An đã cướp lời: “Ồ? Đây không phải là quán bar trên núi Bạc Đầu hả?”
Ánh mắt Ngao Túc trầm xuống, gọi Ngao Tứ chuẩn bị chạy về ngủ: “Ngao Tứ.”