An An nghe vậy, sắc mặt đột biến, không khí ám muội giữa hai người tức khắc biến mất không còn tăm hơi, thân thể hắn cứng ngắc dựa vào trụ đá, hơi kinh ngạc mở miệng hỏi: “Ngài… Ngài làm sao biết?”
Hoa Linh nhún vai một cái, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của An An, nói: “Này còn phải đoán sao? Ngày hôm qua ở trong quán rượu nhìn thấy cậu, ta đã phát hiện cậu không phải người bình thường.”
An An kinh ngạc nhìn đan điền Hoa Linh, mở miệng nói: “Làm sao có thể, ngài rõ ràng không có nội đan, linh lực quanh người cũng không có, ngài làm sao có thể nhìn ra tôi…”
Hoa Linh cười híp mắt bóp bóp cằm An An, mở miệng nói: “Tiểu tử, cậu mới tu thành hình người không bao lâu, chắc là còn chưa từng thấy vài con ma vật.”
An An ngờ vực: “Không có nội đan, hoặc là pháp lực yếu hơn người thường, hoặc là đã độ kiếp thành công đến kỳ Đại thừa.” An An lại nhìn Hoa Linh, kiên định lắc đầu nói: “Không thể, linh lực trong cơ thể ngài yếu như vậy, không thể nào là người đã đến kỳ Đại thừa.”
Hoa Linh đột nhiên cảm thấy cái vòng tay này của Ngao Túc cũng không tồi, cho y một cơ hội giả heo ăn thịt hổ, nếu là ngày thường, e sợ loại tiểu yêu quái này cũng không dám nhích lại gần mình một bước. Hắn cười nói: “Ừm, ta rất yếu, cậu định làm như thế nào đây? Đem ta ăn luôn sao?”
“À, lại nói tiếp, chủng tộc hai chúng ta vừa vặn là thiên địch, có phải không, tiểu bách linh đáng yêu của ta.” Hoa Linh nói tiếp.
An An nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Ngài… Làm sao ngài biết? Bản thể của tôi là bách linh.”
Hoa Linh nhìn bộ dạng kinh ngạc của An An, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, y kiên trì giải thích: “Tối hôm lúc cậu hát trên sân khấu, ta đã phát hiện cậu không đúng, tiếng ca của cậu là một loại mị thuật, người nghe cậu hát đều sẽ không tự chủ được bị ảnh hưởng thần trí, chỉ có điều pháp lực của cậu còn chưa đủ, người ý chí kiên định sẽ ít chịu ảnh hưởng. Cậu tìm đến ta, hẳn là phát hiện thân thể của ta và những người khác không giống nhau, thể chất của ta có thể trợ giúp cậu tu luyện, cho nên cậu tới làm quen ta. Đáng tiếc ta tối hôm qua có việc đi trước, vì vậy cậu sáng sớm hôm nay hẹn ta ra ngoài, tới nơi này hẳn là cậu đã sớm dự mưu trước, nơi này cậu rất quen thuộc, nói không chừng đường cáp treo kia cũng là cậu làm hỏng, cố ý muốn nhốt ta ở trên núi, cậu thích màu trắng, yêu ca hát, sợ nước, giữa cổ tay có mạch môn cho nên không thích ta chạm vào, trước sau liên kết suy luận một chút, cũng không có gì khó đoán.”
Hoa Linh mang ánh mắt đắc ý, đối với biểu hiện như Conan nhập của mình vô cùng hài lòng.
An An sững sờ nhìn Hoa Linh, bên trong ánh mắt khiếp sợ dĩ nhiên nổi lên vẻ sùng bái.
Hoa Linh tâm tình thật tốt, hai tay hắn ôm eo An An, cúi đầu kề sát vào gò má của cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử, mục đích của cậu đến tột cùng là cái gì? Muốn mượn thân thể của ta giúp cậu tu luyện sao?”
An An lúc này có chút khôi phục trấn định, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoa Linh phả trên chóp mũi, cậu thản nhiên gật gật đầu: “Đúng, tôi mới vừa hóa thành hình người không lâu, chỉ có thể mượn tiếng ca hút lấy tinh khí của nhân loại, thế nhưng còn thiếu rất nhiều.”
Hoa Linh nhìn hắn, chờ cậu tiếp tục nói: “Sau đó?”
Vẻ ngây thơ trên mặt An An dần biến mất, thay vào đó là một loại khát vọng nghiêm túc, ánh mắt của hắn hơi toả sáng, nhìn chằm chằm Hoa Linh, nói rằng: “Sau đó, tôi nghĩ thử một chút trực tiếp hấp thụ tinh khí, hiệu quả có thể hay không càng tốt hơn.”
Hoa Linh nghe vậy, cười nói: “Cậu biết sao?”
An An sững sờ, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cho nên tôi mang ngài tới nơi này, muốn học…”
Hoa Linh nhìn chằm chằm hai mắt của cậu, trong mắt mang theo vài phần đùa giỡn tâm ý, mở miệng nói: “Rất đơn giản, ta dạy cho cậu, miệng đối miệng là có thể, đến, trước tiên nhắm mắt lại…”
An An nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, dẩu mỏ.
Hoa Linh:”…”
Làm một con yêu quái, manh xuẩn như vậy có tốt không? Đến tột cùng là làm sao sống đến bây giờ.
Nhìn đôi môi phấn nộn trước mắt, Hoa Linh suy ngẫm có nên hay không nhân cơ hội ăn đậu hũ. Nhưng vào lúc này, người trong lòng thân thể đột nhiên run lên mãnh liệt, An An mở to hai mắt, quay đầu nhìn về đường nhỏ phía trước, thân thể của y run rẩy kịch liệt, ánh mắt sợ hãi tột độ.
Hoa Linh cảm thấy thân thể của cậu lúc này đã sợ đến như nhũn ra, nếu không phải là cánh tay mình ôm lấy eo cậu, người trong lồng ngực lúc này sợ là sớm đã co quắp ở trên mặt đất.
Hoa Linh ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của cậu hướng trước mặt nhìn lại, chỉ thấy hai người một đen một trắng từ đường nhỏ chậm rãi đi tới, chính là Ngao Túc và Ngao Tứ.
Nhìn thấy Ngao Túc nhìn chằm chằm mình, Hoa Linh liền biết đậu hũ đến miệng đã bay rồi.
Ngao Túc cùng Ngao Tứ hai người đi tới bên cạnh Hoa Linh, Ngao Túc nhìn tay Hoa Linh ôm lấy eo An An, sau đó nhìn chằm chằm mặt Hoa Linh, thần sắc trên mặt băng lãnh mà lãnh đạm.
Ngao Tứ một bên cười mà không cười nhìn hai người ôm nhau trước mặt, Ngao Tứ nhíu nhíu mày, quái gở nói: “Ế, Linh Vương điện hạ là pháp lực thụt lùi sao, bắt một con yêu quái còn phải hi sinh nhan sắc?”
Lúc này, An An trong lồng ngực Hoa Linh nhìn hai người trước mặt, sớm đã sợ đến hồn phi phách tán, chân run đến rối tinh rối mù. Hoa Linh cúi đầu nhìn cậu, bất mãn nói: “Này, cậu làm sao vậy? Sợ cái gì, cậu thấy ta cũng không sợ đến như vậy, bọn họ không lợi hại bằng ta. Có ta ở đây, cậu sợ cái gì, đến, đứng vững.”
Hoa Linh nói chưa dứt lời, lời vừa nói ra, chỉ thấy An An trong lòng sắc mặt trắng bệch, sau đó nhắm mắt lại, ngất đi.
Hoa Linh:”…”
Một hồi lâu sau, Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, mở miệng nói: “Cậu đã làm gì cậu ta?”
Ngao Tứ nghe vậy, kỳ quái nhìn Hoa Linh, nói rằng: “Cậu ta là thú yêu, nhìn thấy chúng ta đương nhiên sẽ sợ, chúng ta làm sao có thể ra tay với loại tiểu yêu này.”
Nhìn thấy Hoa Linh vẫn cứ một mặt nghi ngờ, Ngao Tứ tiếp tục nói: “Đây là áp chế chủng tộc, trời sinh, Long tộc chúng ta là chủng tộc duy nhất trong vạn thú đứng hàng tiên ban, hoàn toàn xứng đáng là vương của vạn thú, ta và đại ca đều là hoàng thất Long tộc, từ nhỏ đã mang theo Long uy, mặc dù là hình người, Long uy trên người vẫn tồn tại, trong thú tộc, ngoại trừ Phượng tộc, những chủng tộc khác thấy chúng ta đều sẽ sinh lòng kính sợ.”
Hoa Linh rốt cục nghe hiểu, nói chính xác là Long tộc các hoàng tử đi đến chỗ nào đều là bá khí trắc lậu*, bất quá đáy lòng của y không đúng lúc dâng lên một tia nghi hoặc: Cái gọi là khí phách Long uy gì gì đó, thật là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sao, sẽ có hay không có một ngày phát phát phát mãi không còn mà phát.
Bá khí trắc lậu: sau khi đi la liếm hỏi han thì hiểu là một loại khí thế vương giả người gặp là sợ. >~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT