Đến tận khi ngồi vào ghế trong quán hải sản, trên mặt cậu vẫn còn nụ cười nhẹ.
Lục Vân Phong nhìn cậu. Tuy rằng khuôn mặt cậu vẫn còn gầy, nhưng sắc mặt so với trước đây tốt hơn nhiều, thế nhưng dù thế nào vẫn còn có chút tái nhợt. Nhưng đôi môi hồng nhạt dưới ngọn đèn lại càng thêm trơn bóng, ánh mắt đen láy thêm phần trong suốt, thực sự là như mảnh gương thủy tinh xinh đẹp cực kỳ, hoàn mỹ đến mức như không chân thật.
Từ khi Sầm Thiếu Hiên đến tổng bộ làm, thì Lục Vân Phong cũng biết có các nhân viên nữ độc thân liền bắt đầu hành động, theo đuổi cậu, thế tiến công vô cùng mãnh liệt, thế nhưng, Sầm Thiếu Hiên cũng ngăn chặn vô cùng kiên quyết, ngay cả hẹn theo phép cậu cũng từ chối, điều đó càng khiến nhiều người thêm yêu thích.
Bản thân anh năm nay cũng hơn 30, nhưng chưa từng thích phái nữ. Khi còn trung học thì đối với tính hướng của bản thân anh hoàn toàn chẳng để tâm, nhưng khi vào bộ đội thì nhận định được rõ. Lúc xuất ngũ đi thi đại học, anh cũng có một tình nhân đồng tính, nhưng khi tốt nghiệp thì người ấy ra nước ngoài, từ đó coi như hai người chia tay. Từ đó về sau, tròn tám năm, anh đều tập trung phấn đấu, gian nan khổ cực, hoàn toàn không có thời gian xem xét đến việc tình cảm. Trong khách sạn nhiều nhân viên, tuy rằng có rất nhiều nam nhân viên xinh đẹp, nhưng nguyên tắc của anh là không tiếp cận nhân viên trong chính công ty của mình, dễ xảy ra điều phiền toái. Cho nên suốt tám năm qua cuộc sống của anh là thanh tâm quả dục, đến tận khi Sầm Thiếu Hiên xuất hiện trước mặt anh, mới bắt đầu khiến tim anh loạn nhịp.
Lúc trước nghe Trần Hâm nói qua, anh đã lập tức quyết định giúp cậu, kỳ thực không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn giản động lòng trắc ẩn, đơn thuần muốn giúp đỡ cậu, nâng đỡ cậu mau chóng đứng dậy khởi tạo sự nghiệp.
Dần dần, mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp mặt. Chỉ cần anh không có tiệc đãi khách, thì đều thường đi ăn chung với nhân viên của mình. Trên bàn cơm mấy nữ nhân viên bắt đầu ríu rít trò chuyện, cái gì cũng đều dám nói, Sầm Thiếu Hiên tướng mạo tiêu trí khí chất sạch sẽ là đối tượng dễ bị các cô trêu chọc nhất, nhưng cậu luôn luôn ngồi ngay ngắn mỉm cười, không phản bác, cũng không tham gia, trầm ổn mà hướng nội. Lục Vân Phong chú ý được vài ngày, trong lòng bắt đầu bị kích thích. Người như cậu, dù cho có mối quan hệ tình cảm cùng với anh, cũng sẽ thủ khẩu như bình, không khiến dư luận xôn xao.
Trong đầu anh đang suy nghĩ miên man, Sầm Thiếu Hiên đã chọn món xong, sau đó đưa thực đơn cho anh: “Lục tổng, anh xem thử rồi chọn món đi.”
Lục Vân Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vã hỏi nhân viên phục vụ: “Đã chọn được gì rồi?”
Nữ nhân viên mỉm cười đem giấy gọi món cho anh, nói: “Đa phần đều là món chay.”
Lục Vân Phong nhìn kỹ một lần, nhận thấy những món cậu chọn đều rất tiện cho cả hai người họ, nên không nói thêm gì, chọn thêm vài món như càng cua lột vỏ (1), cá hấp quế (2), thịt cua hấp gừng cùng hành (3), tôm rang sốt me (4), hải mã tiềm thuốc bắc, lúc này mới nói: “Trước vậy đi, chưa đủ sẽ gọi thêm.”
Nhân viên phục vụ cười gật đầu, nhanh chóng đi đặt món.
Sầm Thiếu Hiên có chút bất an: “Vậy thì nhiều lắm đó.”
Lục Vân Phong tiêu sái mà nói: “Nhiều cái gì? Cậu ăn toàn thức ăn chay, rau xà lách xào (5), cà rốt xào tây lan (6) cũng ngon, nhưng dinh dưỡng của nó không ổn định. Thân thể của cậu hình như không được tốt, ăn uống như vậy mà làm việc quá sức rất có hại, cho nên nhất định có dịp phải bồi bổ cho tốt. Tôi không muốn cậu mau gục ngã đau, tôi hy vọng, ít nhất … ít nhất cậu cũng phải đứng được cho tôi thêm 20 – 30 năm nữa, để tôi ép hết sức của cậu cái đã.”
Sầm Thiếu Hiên nghe anh nó xong lại cười rộ lên, tiếp nhận ý tốt của anh, không nhiều lời nữa.
Quán hải sản này buôn bán rất khá, nội thất bên trong rất được chú trọng, nhất là đèn, mỗi một ngọn đèn đều lan tỏa khắp không gian, rọi sáng lên từng người khách, âm nhạc thì chọn Saxophone làm nền chính, làm cho người ta cảm giác tâm tình dễ dàng, tinh thần thư sướng.
Lục Vân Phong vừa bắt cậu ăn nhiều một chút vừa hỏi: “Được rồi, sở thích bình thường của cậu là gì vậy?”
Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ một chút mới nói: “Trước đây thích đua xe, hiện tại thì không có sở thích gì đặc biệt, phần lớn thời gian rảnh để đọc sách.”
Lục Vân Phong nhãn tình sáng lên: “Haha, trước đây tôi cũng thích đua xe, bất quá từ lâu không còn thời gian chơi nữa rồi. Không bằng chúng ta hẹn sẵn đi, luyện tập mấy năm, rồi tham gia đội thi đấu xe hơi sức kéo Paris – Dakar.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn khuôn mặt đầy trẻ con của anh, trong lòng thấy rất vui, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Chờ cơm nước xong, Lục Vân Phong mới lấy hóa đơn trả tiền, rồi nói với Sầm Thiếu Hiên: “Muộn rồi, để tôi đưa cậu về, nghỉ ngơi cho tốt, sau này đừng có ngày nào cũng tăng ca như thế.”
Sầm Thiếu Hiên nghe thanh âm thân thiết của anh, sự hồn hậu ôn hòa này khiến người khác cảm giác rất yên ổn, trái tim cô đơn dần dần ấm áp, khiến cho sống lưng lâu nay phải gượng gồng chịu đựng đau khổ bắt đầu cảm giác đau nhói mỏi mệt. Dường như cậu không cần phải cường ngạnh chống đỡ một mình nữa rồi, giờ đây trước mắt cậu còn có bờ vai rộng rãi vững vàng của Lục Vân Phong.
Nhanh chóng, Lục Vân Phong nhận thấy sự biến hóa rõ ràng của các khách sạn.
Hệ thống bảo vệ an toàn nội bộ anh không có thời gian hỏi đến, nhưng bảo an luôn luôn đứng ở tuyến đầu, dù là bãi đỗ xe hay ngay cửa lớn, tinh thần phong mạo của bọn họ đều có thể gây ấn tượng mạnh với khách hàng. Trước đây, Lục Vân Phong cũng ít khi để ý đến bộ phận bảo vệ, bãi đỗ xe dường như cũng không ai quản lý, hiện tại xe chưa tới thì đã có sẵn người chờ, lễ phép nề nếp giúp anh chuyển xe, đỗ xe, mỉm cười thay anh mở cửa xe, khiến trong lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không chỉ có khách sạn nội thành, mà ở bên ngoài cũng có không ít bằng hữu cùng đồng hợp tác gọi điện tới anh, khen ngợi tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn bọn họ thật sự là đệ nhất, hỏi tới, thỉ ra là biểu hiện của nhân viên bảo vệ đổi mới rất lớn, không chỉ khách hàng tán thưởng, mà những hộ khách có máu mặt cùng nhà cửa trong nội thành cũng nguyện ý ghé sang khách sạn của bọn họ tiêu phí tiền bạc.
Lục Vân Phong lúc này mới rút ra được một ngày, dùng để đi đến 5 khách sạn trực thuộc công ty ở nội thành, cẩn thận kiểm tra đội bảo an chuyên về hệ thống phòng cháy chữa cháy cùng hệ thống quản chế an toàn. Các đội trưởng đội bảo an trong khách sạn đều bị Sầm Thiếu Hiên huấn luyện kĩ càng, mồm miệng lanh lợi, thuyết minh rõ ràng, giúp anh nhanh chóng nắm được toàn việc.
Những hệ thống này đều được Sầm Thiếu Hiên thay đổi lại, càng thêm khoa học, càng thêm hợp lý, nhưng tiền dùng lại rất ít, hiển nhiên cũng khiến cậu phải suy nghĩ rất nhiều.
Lục Vân Phong rất thoả mãn, gọi điện cho các tổng giám đốc ở các khách sạn bên ngoài nội thành, hỏi hệ thống bảo an của bọn họ đã thay đổi hay chưa, tất cả đều đáp là hoàn tất, trả lời rất thuyết phục.
Anh cúp máy, nhìn lịch, dựa theo thời gian mà Sầm Thiếu Hiên chính thức tiền nhiệm kế hoạch công tác mà tính toán, bỗng giật mình.
5 tháng, Sầm Thiếu Hiên hầu như mã bất đình đề chạy lòng vòng các khách sạn, lúc này mới trong thời gian ngắn mà biến đổi hệ thống bảo an trong các khách sạn mà công ty phụ trách.
Suy nghĩ một chút, Lục Vân Phong lắc đầu: “Người này sao có thể liều mạng đến vậy chứ?”
Nhìn một chút đồng hồ đặt ngay giữa lịch vạn niên treo trên bức tường màu xanh, anh cầm lấy điện thoại nội bộ: “Thiếu Hiên?”
Thanh âm trầm tĩnh của Sầm Thiếu Hiên vang lên: “Lục tổng, là tôi.”
Lục Vân Phong ôn hòa cười nói: “Tối nay có thời gian không?”
Sầm Thiếu Hiên tưởng anh muốn cậu tăng ca, lập tức nói: “Có.”
“Tốt.” Lục Vân Phong mỉm cười. “Buổi tối có một bữa tiệc xã giao, cậu có thể đi cùng với tôi không?”
Sầm Thiếu Hiên không có hỏi nhiều, giản đơn đáp: “Được.” Quả thật lời như ngọc, ngắn gọn súc tích.
Lục Vân Phong biết tích cách của cậu là vậy, cười nói: “Tốt lắm, tan tầm tôi đến văn phòng của cậu, chúng ta cùng nhau đi.”