Cậu cùng Diệp Oanh cũng không giống mấy thanh niên trẻ ngày nay, cứ ăn được vài miếng là đi thay đồ cưới, mà họ chỉ mặc đúng 1 bộ đồ cưới, từ đầu tới cuối không hề thay.
Trang phục Diệp Oanh rất đẹp, Sầm Thiếu Hiên khen cô là “Cô dâu đẹp nhất”, Lục Vân Phong cũng khen thêm 1 câu, nói cô là “Người mẹ chuẩn mực xinh đẹp nhất thế giới”. Diệp Oanh rất hài lòng, tuy rằng chú rể không phải là người mà cô yêu, nhưng là người bạn thân luôn quan tâm tới cô như anh trai ruột. Cô thật lòng muốn làm tròn nghi thức ngày hôm nay, sắm tròn vai cô dâu, sau đó chỉ cần tập trung chờ ngày sinh bé, sau đó nuôi bé lớn, từ nay về sau không nói đến chuyện yêu đương nữa.
Sầm Thiếu Hiên không muốn cô quá mệt mỏi, liền bắt đầu tiến hành nghi thức dâng trà cho cha mẹ, mang nhẫn cưới, uống rượu giao bôi, sau khi xong thì để cô ngồi kế bên mẹ mình, tập trung ăn uống cùng nghỉ ngơi, còn việc xã giao thì để cậu đảm nhận.
Lục Vân Phong vẫn luôn đứng bên cậu, hầu như một tấc cũng không rời, không ngừng hoa ngôn xảo ngữ giúp cậu từ chối tiếp rượu, còn nếu nói không được thì uống giúp cho cậu phần nào. Anh có thể dùng những câu nói bình thường hiền hòa, khiến đối phương không kiên trì ép rượu họ nữa.
Hôm nay Sầm Thiếu Hiên mặc bộ âu phục thâm lam, mang cravat xanh biển, còn Lục Vân Phong mặc âu phục xanh đen, mang cravat xanh da trời, tuy rằng bộ âu phục của họ không cùng màu, nhưng cùng kiểu và chủng loại, thậm chí đồng hồ đeo tay cũng cùng 1 kiểu. Trong lòng hai người họ, hôm nay chính là hôn lễ của họ. Bọn họ giơ ly rượu, nghe được tiếng chúc phúc của mọi người đối với họ. Trong lòng vui sướng vô cùng.
Tôn Khải là người lãnh đạo trực tiếp của Sầm Thiếu Hiên, tất nhiên được mời, hơn nữa còn ngồi ngay bàn khách quý đầu dãy. Trên mặt hắn là nụ cười tươi rói, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong đang nhận rượu từ quang khách. Hắn là người trong cuộc, lại là người từng trải, người nọ bảo hộ Sầm Thiếu Hiên như thế, cùng ánh mắt của anh ta, đều thể hiện rõ tình cảm mà anh ta dành cho Sầm Thiếu Hiên, còn Sầm Thiếu Hiên lại vô cùng tự nhiên mà thân mật với anh, càng thể hiện rõ sự ăn ý giữa hai người họ.
Người đàn ông mang trong mình tài sản hơn tỷ, khí vũ hiên ngang, đứng bên cạnh Sầm Thiếu Hiên tuấn mỹ tuyệt luân, quả thật đẹp mắt vô cùng, nhưng lại khiến Tôn Khải rất chói mắt.
Vị trí kia rõ ràng phải là của hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông cao to anh tuấn bên cạnh Sầm Thiếu Hiên, nhớ ra chính anh là người đã đánh hắn tại Hương Mãn Lâu, trong mắt mơ hồ xuất hiện sát khí.
Lục Vân Phong đang vui vẻ bỗng nhiên cảm giác được sát khí sau lưng mình. Liền quay đầu lại nhìn thì thấy ngay ánh mắt của Tôn Khải. Anh chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự kiên trì như thái sơn, thân thể cao to như một bức tường đồng vách sắt mà sự thù hận của Tôn Khải không thể xuyên thấu.
Tôn Khải lớn tuổi hơn Lục Vân Phong, nhưng về mặt khí thế lại không thể chiếm thượng phong. Trong lòng càng sinh hận. Khát vọng thể xác và tinh thần Sầm Thiếu Hiên hòa cùng 1 chỗ với sự ghen ghét Lục Vân Phong, khiến một cảnh quan cao cấp đã lỡ leo lên thuyền người khác không còn đường lui nữa giờ đây lại có một cảm giác muốn hủy diệt mạnh mẽ.
Sầm Thiếu Hiên vẫn chưa cảm giác được mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người họ, đi tới trước mặt Tôn Khải. Chỉ mỉm cười cảm ơn hắn đã đại giá quang lâm, sau đó uống cùng hắn 1 ly.
Có mấy chi đội trường ồn ào: “Sầm đội trưởng, Tôn cục trước đây là đội trưởng chúng ta. Hai người đều là bạn hữu nhiều năm, dù thế nào cũng phải uống ba ly.”
“Đúng đó, ba ly đi, ba ly đi.” Những người khác cũng hùa theo.
Còn có người trợ giúp: “Cộng thêm 3 ly của cô dâu nữa, tổng cộng 6 ly.”
“Đúng vậy, rượu của cô dâu không thể miễn được.” Rất nhiều người cười lớn phụ họa. Tôn Khải như được gãi đúng chỗ ngứa, cười mỉm nhìn người trước mặt, ôn hòa nói: “Cậu thấy sao? Uống 6 ly nhé.”
Nếu như là người khác, Sầm Thiếu Hiên sẽ lập tức nghĩ cách từ chối khéo, nhưng nếu đối phương là Tôn Khải, cậu biết hắn nhất định sẽ bắt cậu uống 6 ly, liền sảng khoái gật đầu: “Được, Tôn cục, tôi vừa vào cảnh đội, chính anh là người đã dạy tôi, 6 ly rượu hôm nay, tôi kính anh, cám ơn anh đã cho tôi được ngày hôm nay.”
Lời này giấu diếm huyền cơ, nhưng bản thân Tôn Khải hiểu được ý nghĩa. Chính hắn đã dạy cho chàng thanh niên huyết khí phương cương không chỉ có phương pháp phá án, kinh nghiệm xử thế, tình yêu ngọt ngào, mà còn có sự hãm hại đê tiện, sự phản bội tàn khốc, sự uy hiếp khủng bố, cùng áp lực cường thế. Thế nhưng, Sầm Thiếu Hiên cũng không biết, buông tay cậu, hãm hại cậu, chính là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn.
Tôn Khải nâng ly rượu, chạm ly với cậu, cười nói: “Chúc mừng cậu.” Sau đó uống sạch.
Sầm Thiếu Hiên nói với hắn: “Cám ơn” rồi cũng uống một hơi cạn sạch.
Lục Vân Phong nhìn hai người họ mặt không đổi sắc mà uống sạch 6 ly, trong lòng hơi lo lắng, sợ Sầm Thiếu Hiên sẽ chịu không nổi, nhưng lại không thể tiến lên cản. Tôn Khải không giống người khác, thấy hắn đang khó chịu, nếu như anh ra tay, chỉ sợ càng khiến hắn thêm tức giận, trái lại càng khiến cho Sầm Thiếu Hiên phải uống thêm vài ly nữa, nhằm cố ý đối nghịch với anh.
Thật vất vả chờ hai người họ uống xong, tân khách toàn hội trường liền nhiệt liệt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Tôn Khải thật cao hứng, nâng ly rượu lên kính mọi người, sau đó mới ngồi xuống.
Sầm Thiếu Hiên cũng cười chắp tay với mọi người, sau đó mới đi kính rượu phó cục trưởng.
Đợi tiệc cưới kết thúc, đã là buổi chiều, Sầm Thiếu Hiên đã say, nhưng vẫn cố gắng chống bước tiễn khách, sau đó mới ngã xuống sofa ngay tiền sảnh nhà hàng, không thể động đậy.
Lục Vân Phong ôm lấy cậu, Diệp Oanh hiền hòa đứng bên cạnh, ba người cùng lên xe.
Bạn bè trong đội hình cảnh Sầm Thiếu Hiên cùng bạn của Diệp Oanh đều về cùng họ, nói là muốn nháo động phòng, kỳ thực chính là ngồi ở trong phòng chơi mạt chược, uống trà nói chuyện phiếm, ăn hạt dưa cùng kẹo đường.
Lục Vân Phong đưa Sầm Thiếu Hiên vào phòng ngủ, đặt lên giường. Diệp Oanh cũng vào theo, đóng cửa lại, giống như là đang chăm sóc chú rể, kỳ thực là cũng do chính Lục Vân Phong cởi đồ giúp cho Sầm Thiếu Hiên, thay áo ngủ cho cậu. Diệp Oanh xoay người không nhìn, đến khi Lục Vân Phong lấy ly trà nóng trong tay cô thì cô mới bước đến bên cạnh.
Lục Vân Phong buông người trong lòng ra, đắp chăn cẩn thận rồi mới cởi âu phục móc lên móc áo bỏ vào trong tủ, sau đó mới nói với Diệp Oanh: “Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Diệp Oanh ừ một tiếng, mỉm cười ra cửa nói vài câu bông đùa với khách rồi lặng lẽ vào khách phòng, nằm xuống ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT