Sầm Thiếu Hiên xuống xe, đi vào chung cư, lên tầng trên cùng, lấy ra xâu chìa khóa.
Đã vào mùa đông, khí hậu âm lãnh, nhưng cậu cũng không mặc dày lắm, chỉ đơn giản là nội y giữ ấm cùng thêm cái áo lông bên ngoài, cuối cùng thêm cái jacket bằng lông dê vừa nhẹ vừa ấm là xong. Nhưng vừa rồi lăn lê trên mặt đường, quần áo vừa hôi vừa đầy đất cát, bề mặt nhăn nhúm, còn thêm vết đạn sượt qua khiến chúng trầy rách khắp nơi, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi rã rời, nhìn không thấy được thần thái sáng láng lúc còn làm việc.
Vừa vào cửa cậu đã cởi áo khoác, cánh tay trái bị thương khiến cho động tác của cậu có chút chậm chạp.
Lục Vân Phong vừa nghe tiếng mở cửa đã bước từ phòng bếp ra, vốn định trách mắng cậu vài câu, nhưng khi thấy người, lại thêm đau lòng, cũng chẳng nói được gì, chỉ có thể đi đến bên cạnh giúp cậu.
Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn thấy anh, cả người đều trầm tĩnh lại, miễn cưỡng đứng đó, không muốn động đậy nữa.
Lục Vân Phong thở dài, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, sau đó cởi hết hai ba lớp áo của cậu, ôm cậu vào phòng tắm.
Cánh tay trái của Sầm Thiếu Hiên bị băng vải quấn kín, không thể dính nước, Lục Vân Phong cầm vòi hoa sen, tách cánh tay trái ra, nhanh chóng tắm rửa cho cậu xong xuôi, sau đó giúp cậu lau người, ôm cậu vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, có thể thấy được cậu rất hài lòng.
Lục Vân Phong dùng chăn bọc kín thân thể xích lõa của cậu, mặt lập tức trầm xuống, oán hận mà nói: “Em còn cười được? Không biết anh lo muốn chết rồi hay sao? Sao lại liều mạng như vậy chứ? Anh đã từng nói với em rồi, có thể ra sức, nhưng đừng bán mạng.”
Sầm Thiếu Hiên cũng chỉ cười, thanh âm rất ôn hòa: “Điều anh nói là dành cho lúc làm công, còn giờ em đâu phải. Vân Phong, em là đội phó hình cảnh, là hình cảnh.”
“Phải, em là hình cảnh.” Lục Vân Phong thở dài. “Anh thật … haizz, không biết nói sao cho em hiểu đây?”
“Hối hận à?” Sầm Thiếu Hiên nói giỡn. “Có phải hối hận giúp em quay về cảnh đội không?”
“Không hối hận.” Lục Vân Phong lập tức lắc đầu. “Anh thích em hiện giờ, tràn ngập tự tin, chói lọi.”
Sầm Thiếu Hiên vươn tay phải, ôm lấy cổ anh, kéo người anh xuống, nhiệt tình hôn môi.
Lục Vân Phong cùng cậu hôn triền miên, một hồi lâu sau mới luyến tiếc buông đôi môi ngọt ngào kia ra, thở dài nói:” Được rồi được rồi, đừng có dụ dỗ anh nữa, dù sao cũng không thể làm được gì, không phải là đang giày vò người sao? Em bị thương, cũng đang mệt, trước cứ nghỉ ngơi nhiều cho tốt một chút, anh đi làm cơm, một lát xong sẽ gọi em dậy.”
“Ừ.” Sầm Thiếu Hiên xác thực mệt mỏi, nhìn anh ra cửa, liền nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.
Lục Vân Phong trong phòng bếp bận rộn một hồi, trong lòng rất kiên định, cũng thấy rất ngọt ngào.
Lúc mới tới thì anh trọ ở khách sạn được vài ngày, sau đó thương lượng cùng Sầm Thiếu Hiên định mua nhà. Lục Vân Phong ở đâu cũng được, dù sao cũng có xe, ở đâu cũng không quan trọng. Sầm Thiếu Hiên thì cân nhắc nhiều việc hơn, hy vọng chọn được một căn trong chung cư ở gần nhà, như vậy cũng tiện hơn nhiều. Hoàn cảnh trong chung cư tốt, quản lý nghiêm mật, bọn trộm cũng không dễ lọt vào. Nhưng cậu chưa biểu lộ sự lo lắng trong lòng thì Lục Vân Phong đã biết rõ, cuối cùng chọn tầng cao nhất trong khu chung cư này, mua một căn ba phòng, sau đó mua gia cụ thiết bị điện, thiết lập mạng internet cùng truyền hình cáp xong, tất cả mọi việc một tay anh sắp đặt. Đợi khi mọi việc xong xuôi, Sầm Thiếu Hiên mới vào ở.
Cậu chỉ mang theo vài bộ quần áo, nói với cha mẹ rằng để tiện làm việc, tạm thời ở chung với bạn. Bình thường cậu cũng hay tăng ca, mà tiểu khu nơi cha mẹ cậu ở 12g đã đóng cửa chính, trời giá rét mà công thêm đêm lạnh, nếu ngày nào cũng canh lúc đêm khuya gọi bảo vệ ra mở cửa, quả thật rất quá đáng, tuy cha mẹ cậu không muốn, nhưng cũng biết tính chất công việc của cậu, chỉ cần cậu thường về nhà, cũng không có ý kiến gì khác.
Lục Vân Phong đối với việc cậu có thể dọn ra ngoài ở vô cùng vui mừng, vốn dĩ anh không hy vọng nhiều về việc này lắm, bởi vì biết Sầm Thiếu Hiên là một đứa con hiếu thảo, lúc trước khi bị cha đuổi khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài 1 năm, rất khổ sở, giờ có thể quay về nhà, cha mẹ càng thêm yêu thương bảo bọc, tất nhiên cậu sẽ không chống lại ý của cha mẹ, nếu như cha mẹ không đồng ý chuyện cậu dọn ra ngoài, chắc cậu cũng không kiên trì.
Tuy rằng anh không nói tâm tư của mình ra, nhưng Sầm Thiếu Hiên cũng hiểu rõ. Đêm cùng ngày, khi bọn họ đang ôm nhau, Sầm Thiếu Hiên vừa hôn anh vừa nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, anh vì em mà đến đây, sao em lại để anh ở một mình được chứ? Nếu như cha mẹ không đồng ý, em sẽ tìm cách thuyết phục bọn họ.”
Lục Vân Phong chỉ biết cười ha hả, sau đó nằm ở dưới Sầm Thiếu Hiên, để cậu đi vào thân thể mình. Ôm lấy thân thể hoàn mỹ của người phía trên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy say mê của cậu, Lục Vân Phong cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Sau khi Sầm Thiếu Hiên trở về cảnh đội, thường thường xung phong đi đầu làm gương, nên luôn là người đầu tiên đuổi bắt tội phạm. Để không ảnh hưởng đến công tác ban ngày của Sầm Thiếu Hiên, bảo đảm an toàn của cậu, bình thường Lục Vân Phong đều chủ động nằm dưới, thường chỉ có ngày nghỉ cuối tuần mới trọng chấn hùng phong. Dù là trên hay dưới, hai người họ đều cảm thấy tuyệt vời đến cực điểm, mỗi lần đều rất tận hứng, rất thỏa mãn.
Sầm Thiếu Hiên cảm thấy đây là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong suốt 20 năm qua. Tình cảm ổn định, trái tim cũng không còn ở bên mình nữa, nên vừa vào công tác, liền đem hết nhiệt tình vào việc diệt trừ tội ác, mở rộng chính nghĩa. Có thể do cậu ngây thơ, thế giới này nhiều tà ác như vậy, không phải lúc nào cũng hắc bạch phân minh, thậm chí ngay cả trong hệ thống của chúng cũng không thiếu màu xám, một số ít hình cảnh làm cũng vì chén cơm mà thôi, được thì tốt không thì thôi, cũng vì chén cơm manh áo, sợ cậu nghiêm túc như thế sẽ động chạm tới người không nên chạm, thế nhưng, chỉ cần ngày nào cậu còn là hình cảnh, dù chỉ là một ngày cậu cũng không buông chức trách của mình.
Nếu có điều khác biệt, thì chính là việc lúc cậu kiệt sức, hay gặp khó khăn trong công tác, sẽ liền nhớ tới nụ cười rộng rãi của người kia, nhớ tới sự ôm ấp ấm áp của anh, tâm tình sẽ lập tức tốt lên, lập tức chấn tác tinh thần, bắt đầu làm việc.
Cậu tiền nhiệm mới ba tháng, mấy tên lãnh đạo nhận mấy đại án ở Đào thành lần lượt bị tố cáo, hai đại ca của tổ chức xã hội đen nổi danh bị thanh lý triệt để, các vị đại ca khác cũng khi cậu bắt xử theo pháp luật, mấy bang phái khác lập tức ngủ đông, trị an chuyển biến tốt đẹp rõ ràng. Truyền thông cùng bách tính đều tán thưởng, lãnh đạo cũng nhanh chóng chú ý tới thành tích của vị hình cảnh trẻ tuổi kia. Cậu cứ thế mạnh mẽ vang dội, một loạt hành động không lưu tình chút nào của cậu khiến tinh thần cảnh đội đại chấn, uy tín nhanh chóng lên cao, thậm chí còn mơ hồ vượt qua cả Tôn Khải.
Bất quá, dù người khác nghị luận thế nào, biểu hiện ra ngoài của Tôn Khải đều toàn lực ủng hộ cùng tín nhiệm Sầm Thiếu Hiên. Trong lúc hai người họ làm việc, Tôn Khải luôn đóng cửa ban công lại, trong mắt hiện ra thâm tình chân thành, dùng thanh âm ôn nhu nói việc ăn ở đi lại của cậu cùng quan tâm tới sức khỏe của cậu, khiến cậu luôn thấy phiền hà vô cùng. Bất quá, Tôn Khải vẫn chưa có cử chỉ vượt rào nào, cậu cũng không thể phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời chính mình rất tốt, cám ơn sự quan tâm của hắn, thanh âm cùng nét mặt vẫn luôn là sự lãnh đạm, thường thường khiến Tôn Khải cười khổ.
Lục Vân Phong cũng không hỏi đến chuyện công tác của cậu, lúc hai người cùng một chỗ, Sầm Thiếu Hiên sẽ hỏi anh hai ba câu về tình hình khách sạn, anh cũng vui vẻ trả lời. Dù sao Sầm Thiếu Hiên cũng làm tại tổng bộ một thời gian dài, có thể cùng anh thương lượng, đưa ra chủ ý giúp anh.
Lục Vân Phong rất hài lòng. Chỉ cần có thể cùng cậu một chỗ, thế nào cũng được cả, thậm chí đối mặt với sự uy hiếp của Diêu Chí Như trong sự nghiệp, anh cũng không hề thấy sợ hãi.
Làm cơm xong, anh rửa tay, bước vào phòng ngủ.
Sầm Thiếu Hiên ngủ rất say, tiếng hít thở rõ ràng vang vọng trong trong bóng đêm an tĩnh.
Lục Vân Phong theo ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài rọi vào qua khung cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống bên giường, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của người yêu.
Sau mấy tháng phơi nắng dầm mưa, mặt cậu thô ráp hơn trước nhiều, màu da cũng sậm hơn trước, nhưng đường cong ngũ quan càng thêm khắc sâu, so với lúc trước, giờ càng thêm đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta ái mộ không ngớt.
Lục Vân Phong chờ đợi lo lắng nửa ngày, cũng không dám suy nghĩ nhiều, đến lúc này mới có thể hoàn toàn yên tâm. Anh cúi đầu xuống, lướt nhẹ đôi môi từ gương mặt đến môi cậu, nhẹ nhàng cọ sát, sau đó mút nhẹ, dần dần trầm mê
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT