Đang trong lúc trò chuyện vui vẻ, quản lý nhà hàng đi tới, cười nói: “Bác trai, bác gái, Lục tổng của chúng tôi gọi tới, nói rằng muốn mời hai bác bữa cơm này. Hai bác muốn gọi thêm món gì, cứ tự nhiên, đừng khách khí.”
Diệp Vĩnh Kỳ vội vã cười nói: “Ai nha, sao lại thế được chứ? Các cô cậu cũng là đang làm ăn cơ mà. Nhờ cô chuyển lời tới Lục tổng giúp tôi, ý tốt chúng tôi xin nhận, nhưng hóa đơn thì chúng tôi sẽ tự trả.”
Người quản lý đó là một người phụ nữ khá xinh đẹp, lúc này dựa vào ghế của Diệp Oanh, tươi cười rạng rỡ mà nói: “Bác trai không cần khách khí. Dù sao ông chủ lục cũng có nhiều tiền lắm, bữa cơm này cũng không đến mức nào để tính toán cả. Diệp bí thư cùng Sầm tổng đều là phụ tá đắc lực của ngài ấy, ngài ấy luôn bóc lột nghiền ép bọn họ, hiện tại được tiếp đãi như vậy cũng không quá đâu.”
Diệp Vĩnh Kỳ cùng Trịnh Khiết nghe cô nói xong đều cười vang: “Không nên nói như thế, Vân Phong là một người đàn ông rất chuẩn mực mà.”
Diệp Oanh cướp lời: “Anh ấy cùng anh hai là bạn học, tất nhiên trước mặt cha mẹ phải đàng hoàng rồi. Bất quá, phùng thương tất gian, chắc cha mẹ cũng nghe qua rồi phải không? Hiện tại anh ấy là ông chủ, không phải nhà từ thiện đâu.”
Diệp Vĩnh Kỳ nhìn cô đầy trách cứ: “Không thể nói như vậy. Quả thật có vài người làm ông chủ là người xấu, nhưng không có nghĩa tất cả những người làm ông chủ đều xấu.”
“Nhưng đó là sự thật.” Diệp Oanh thè lưỡi nghịch ngợm. “Nhưng Lục tổng lại là người tốt hiếm hoi, phải không, Thiếu Hiên.”
Sầm Thiếu Hiên lập tức gật đầu: “Phải, anh ấy là người rất tốt.”
Bọn họ dùng từ ngữ “Người tốt”, “Người xấu” để cùng đánh giá một người, cảm giác cứ như hai học sinh tiểu học bàn luận nhìn nhận về một người lớn vậy. Người quản lý đó nhịn không được cười lên. Sau đó, Diệp Oanh cùng Sầm Thiếu Hiên nhớ đến việc mình đang nói xấu sau lưng Lục Vân Phong, cũng thấy mắc cười, nên cười lớn.
Bên kia nhà hàng, có ba người đang nhìn bọn họ.
Một nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, vừa đặt thức ăn xuống bàn liền muốn quay người đi, nhưng trong đó có một người trung niên gọi cô lại, chỉ vào bàn bên kia hỏi: “Cô có biết mấy người bên bàn đó không?”
Cô thiếu nữ đó quay đầu qua nhìn, lập tức cười gật đầu: “Biết chứ. Đó là Sầm tổng của tập đoàn chúng tôi, bên cạnh là bạn gái ngài ấy, Diệp thư ký, đang công tác ở tổng bộ. Đối diện bọn họ là Diệp bá phụ, Diệp bá mẫu, hơn phân nửa là tới coi mắt con rể. Sầm tổng trưởng đẹp trai như thế, lại có năng lực, tính tình ôn hòa, đốt đèn lồng cũng khó tìm, bọn họ chắc rất vừa lòng.” Nhắc tới Sầm Thiếu Hiên, người có rất nhiều cô gái trong công ty để ý tới mong muốn trở thành bạn trai của mình, nên có nhịn không được, nói hơi nhiều một chút.
Những người đó cười gật đầu, không hỏi thêm gì khác.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu.
“Xem ra, những thông tin lúc trước cũng chỉ là tin đồn mà thôi.” Một người tuổi còn trẻ khẳng định nói.
Người bên cạnh y cũng lập tức đồng ý: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhất định là có người vu oan hãm hại.”
Người thanh niên kia có chút tức giận: “Cục hình cảnh Đào thành rốt cục là có chuyện gì chứ? Loại chuyện này chẳng lẽ không điều tra kỹ lưỡng sao? Chỉ đơn giản bằng một lá thư thư nặc danh liền xử phạt một đội trưởng đội hình cảnh cực kỳ ưu tú như thế nặng vậy, thực sự là khó hiểu.”
Người trung niên kia trầm tư gật đầu: “Chuyện này có rất nhiều bí ẩn. Tôi nghĩ, để Sầm Thiếu Hiên trở lại, chỉ sợ có vài người không chịu ngồi yên đâu. Bọn họ khẽ động, sẽ lộ ra kẽ hở, như vậy, sự thật sẽ được vạch trần, chân tướng tất nhiên rõ ràng.”
Hai người khác liên tục gật đầu: “Đúng, cứ vậy đi.”
Người trung niên thoải mái mà nở nụ cười: “Được rồi, khảo sát âm thầm trên cơ bản kết thúc, ngày mai chúng ta nói chuyện với cậu ta sau. Còn giờ, bỏ công tác qua một bên đi, ăn cơm trước đã.”
Không lâu sau, bọn Sầm Thiếu Hiên rời khỏi đó.
Cùng vợ chồng Diệp thị đi ra ngoài đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, mua vài thứ tại chợ đêm, Sầm Thiếu Hiên mới lái xe đưa bọn họ về lại khách sạn, sau đó mỉm cười cáo từ.
Diệp Oanh còn muốn ở lại với cha mẹ, nên Sầm Thiếu Hiên trở về nhà một mình.
Trong phòng rất yên tĩnh, đèn cũng không bật. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ phát ra từ thư phòng.
Sầm Thiếu Hiên cởi áo khoác, thay đổi giầy, nhẹ bước tiến đến thư phòng.
Trong tay Lục Vân Phong cầm một ly trà, đang đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn dầu của các căn nhà ở phía bên ngoài.
Bỗng nhiên, Sầm Thiếu Hiên chợt cảm nhận được sự cô đơn của anh.
Người đàn ông có thân thể to lớn, tấm lòng rộng rãi, nụ cười ấm áp kia, lại phải một mình vượt qua những đêm cô đơn giống như vậy. Một mình ngồi trong căn phòng lớn nhưng vắng vẻ, nhìn ra thế giới bên ngoài. Không ai cầm bàn tay trống của anh, không ai ôm lấy thân thể cô độc của anh, không ai cùng anh trải qua những khoảng thời gian thế này. Mà cũng chẳng có ai để anh có thể tâm sự cùng.
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên nóng lên, đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy anh.
Lục Vân Phong đang xuất thần, bỗng nhiên bị đôi tay hữu lực ôm lấy, không khỏi ngẩn ra, lập tức trầm tĩnh lại. Dựa người vào thân thể quen thuộc kia, anh mỉm cười hỏi: “Về rồi sao? Nhạc phụ nhạc mẫu có hài lòng về em không?”
Sầm Thiếu Hiên nở nụ cười: “Đừng chọc em nữa. Hiện giờ em đâm lao phải theo lao, thực sự là đau đầu mà.”
“Không có việc gì, Diệp Oanh biết cách ứng phó mà.” Lục Vân Phong thoải mái nói. “Sẽ không bức em đi tới bước cuối cùng đâu. Em ấy rất yêu người bạn trai của mình, nói đúng hơn là yêu đến tận xương tủy. Dù em có tuyệt đến thế nào đi nữa thì em ấy cũng không thể kết hôn với em đâu.”
“Vậy em an tâm.” Sầm Thiếu Hiên thở dài một hơi.
Lục Vân Phong xoay người lại, vươn một tay ôm thắt lưng cậu, săn sóc hỏi: “Mệt lắm phải không?”
Sầm Thiếu Hiên tựa đầu gác lên vai anh, an tâm nở nụ cười: “Đúng vậy, đối phó với mấy người già thật không dễ dàng gì, nhất là mấy người già khôn khéo.”
“Bọn họ cũng không gọi là già, chưa đến 60 mà, chỉ có thể gọi là tráng niên thôi.” Lục Vân Phong cười khẽ. “Cho nên mới nói cuộc đời của chúng ta quả thật rất cực khổ, cả đời không chịu nhận chữ già, …., người như chúng ta cứ như những chiếc bánh quy có tầng kem ở giữa, nhìn qua rất đẹp, nhưng cũng là sản phẩm bán ra để cầm cự mà thôi.”
Sầm Thiếu Hiên bị anh đùa, cười không ngừng: “Đúng vậy, quả thật là khó sống mà.”
Lục Vân Phong đặt ly trà lên bệ cửa sổ, ôm chặt lấy thắt lưng của cậu, than thở: “Sao lại gầy đi thế này, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tâm tình Sầm Thiếu Hiên thoải mái, tinh thần vui vẻ, thuận miệng nói: “Không phải do anh sao? Miệt mài quá độ, sao lại không gầy cho được.”
Lục Vân Phong cười ha ha, lập tức nhẹ giọng thổi vào lỗ tai của cậu, ám muội nói: “Sao lại là quá độ? Chúng ta chẳng phải làm rất đúng mực sao? Hai người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, huyết khí phương cương, đương nhiên có thể ra tay thì cứ ra tay thôi.”
Sầm Thiếu Hiên có chút xấu hổ. Cậu giãy người ra khỏi anh, đi ra phía ngoài, nói: “Em đi tắm trước đây.”
Lục Vân Phong lập tức đi cùng với cậu, không khỏi chen vào phòng tắm: “Nào nào, chúng ta cùng tắm.”
“Không được.” Sầm Thiếu Hiên vừa trừng mắt nhìn anh vừa đẩy anh ra ngoài.
Lục Vân Phong cười hì hì ôm lấy cậu, phát lực, đẩy cả người cậu tới chỗ vòi hoa sen, lập tức mở vòi.
Nhất thời, một dòng nước lạnh lập tức chảy xuống.
Sầm Thiếu Hiên bất ngờ không phòng bị, rùng mình một cái, rồi lớn tiếng nói: “Anh không có ý tốt gì cả, có phải muốn em nằm trên giường không dậy nổi mới chịu, để anh thú tính đại phát phải không?”
Lục Vân Phong cười ha ha.
Ngay lúc đó, nước nóng chảy xuống.
Lục Vân Phong liền nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt đẫm của Sầm Thiếu Hiên, miệng nở nụ cười tươi đắc ý nói:”Hiện tại quả thật anh đang thú tính đại phát đây, nhất định phải bắt em nằm trên giường không dậy nổi.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn khuôn mặt đầy nét cười trong hơi nước dày đặc, trong lòng liền nhu tình như nước. Cậu không giãy dụa nữa, mà bỗng nhiên lấy tay ôm lấy cái cổ của anh, chồm người tới hôn lên môi anh.
Lục Vân Phong có chút sững sờ, không nghĩ tới cậu lại chủ động như thế.
Sầm Thiếu Hiên mặc dù lúc trên giường đều là chủ động phối hợp cùng anh, có đôi khi còn ở thế làm chủ, đặt anh dưới thân. Nhưng ở bên ngoài phòng ngủ, về cơ bản cậu rất khó mà chấp nhận thân cận, đừng nói tới việc làm tình trong phòng tắm. Hôm nay vậy là làm sao?
“Thiếu Hiên, em không sao chứ?” Lục Vân Phong có chút lo lắng hỏi. “Hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sầm Thiếu Hiên cảm thấy cảm động vô cùng, thì thào mà nói: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì cả. Chỉ là bỗng dưng cảm thấy … so với trước đây, càng lúc em càng yêu anh.”
Lục Vân Phong lập tức bị sóng triều cuồng hỉ bao phủ. Anh liền ôm chặt lấy Sầm Thiếu Hiên, mạnh mẽ hôn cậu.
Dòng nước ấm áp chảy xuống phủ lấy hai thân thể nóng hổi kia, bắn tung tóe khắp nơi.
Chỉ chốc lát sau, trong tiếng nước ào ào hỗn loạn liền xuất hiện tiếng thở dốc đứt quãng cùng tiếng rên rỉ đầy kích tình. Căn phòng trống trải bên ngoài phảng phất ngưng thần lắng nghe, trong không gian tịch mịch ngày xưa hôm nay tràn đầy ôn nhu nồng đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT