Editor: Mai_kari

Đứng ở đó là một người đàn ông cỡ 40 tuổi, chiều cao trung bình, vóc người hơi gầy, mặc T-shirt màu trắng hàng hiệu, quần màu nhạt, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu.

Sầm Thiếu Hiên yên lặng nhìn thẳng y, ánh mắt không chút nao núng.

Người này là nhân vật quan trọng ở Đào thành, con trai của phó chủ tịch tỉnh – Diêu Chí Như. Y có hai tập đoàn tư nhân, tài sản hơn 1.000.000, hô phong hoán vũ, thế lực tại tỉnh này như một tay che trời.

Thắt lưng Sầm Thiếu Hiên thẳng tắp. Bình thường cậu vốn cao gầy, lúc này lại đứng trên cầu thang từ trên cao nhìn xuống người kia, trong sự tĩnh lặng lại mang theo khí thế mãnh liệt kì lạ.

Diêu Chí Như bất động thanh sắc cười, ôn hòa nói: “Sầm đội trưởng, sau khi cậu từ chức cảnh sát, tôi rất muốn đi tìm cậu, dự định mời cậu đến tập đoàn chúng tôi nhậm chức, thế nhưng lại không hỏi thăm được tin tức gì của cậu, thực sự là tiếc nuối lắm. Thế nào rồi? Giờ cậu có khỏe không?”

Sầm Thiếu Hiên khẽ gật đầu: “Rất tốt, cám ơn Diêu tổng quan tâm. Tôi tài sơ học thiển, đâu có tư cách đến công ty Diêu tổng nhậm chức?”

“Ầy, Sầm tiên sinh quá khiêm tốn rồi.” Diêu Chí Như tự nhiên sửa lại xưng hô, cười đến bí hiểm. “Hiện tại đang làm việc ở đâu vậy?”

Sầm Thiếu Hiên hờ hững nói: “Tại một công ty bên ngoài, lần này tới đây công tác, sẽ mau chóng rời đi thôi.”

Trên mặt Diêu Chí Như tiếu ý càng ngày càng kỳ dị: “Thật là tiếc nha, tôi thật sự rất muốn Sầm tiên sinh ở lại đây thời gian dài đó.”

“Không dám nhận.” Sầm Thiếu Hiên có vẻ rất bình tĩnh, cực có lễ phép nói. “Thân phận Diêu tổng cao quý, họ Sầm tôi không dám trèo cao.”

Diêu Chí Như cười sang sảng, nét mặt có chút ám muội: “Chỉ sợ Thiếu Hiên thấy tôi chướng mắt thôi.”

Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, nhưng nhẫn nại không nói một lời.

Lúc này, bỗng nhiên Diệp Oanh từ trên lầu đi xuống, mỉm cười hiền hòa: “Thiếu Hiên, sao lại không vào?” Nói xong, cô đi tới bên cạnh Sầm Thiếu Hiên, tự nhiên khoát tay cậu.

Sầm Thiếu Hiên giật mình, quay đầu nhìn cô một chút, thấy cô cười vô cùng thân thiết, trong mắt lại có chút khôi hài mơ hồ, nhất thời hiểu rõ. Cậu lập tức phối hợp ăn ý, đưa tay ôm vai cô, ôn nhu mà nói: “Gặp lại người quen cũ, đang nói chuyện.”

“À.” Diệp Oanh cười mỉm nhìn về phía Diêu Chí Như.

Diêu Chí Như nhìn cô, lại nhìn Sầm Thiếu Hiên, trong nháy mắt dường như có chút không nắm rõ được tình hình, hơi mù mờ.

Sầm Thiếu Hiên mỉm cười nói: “Tiểu Diệp, đó là Diêu tổng, tại Đào thành có thế lực rất mạnh. Diêu tổng, đây là … đồng nghiệp … của tôi, Diệp Oanh.” Ở chính giữa câu cậu cố ý ngừng lại một chút, để tạo sự tưởng tượng ám muội cho đối phương.

Quả nhiên, Diêu Chí Như ngẩn ra, liền hiểu được, cười nói: “Thì ra Thiếu Hiên đã có bạn gái rồi. Diệp tiểu thư, hân hạnh.” Y nho nhã lễ độ gật đầu thăm hỏi Diệp Oanh.

Diệp Oanh cũng cực có lễ phép, rộng rãi cười với y: “Diêu tổng, ngày lành.”

Sầm Thiếu Hiên cảm thấy áp lực từ Diêu Chí Như hướng về phía mình dường như biến mất, không khỏi thoải mái mà hít vào một hơi, cười nói: “Diêu tổng, nếu không chuyện gì khác, chúng tôi xin phép lên trước.”

“Được.” Diêu Chí Như mỉm cười hờ hững, chậm rãi gật đầu.

Sầm Thiếu Hiên liền cùng Diệp Oanh chậm rãi bước lên cầu thang.

Đợi lên tới lầu hai, hai người liền tách ra. Diệp Oanh rất chuyên gia, khiến cho người khác không cảm thấy được chút tà niệm nào, cũng không khiến người khác cảm thấy xấu hổ.

Sầm Thiếu Hiên thành khẩn mà nói: “Tiểu Diệp, thật sự cảm ơn em.”

“Không cần khách khí với em như thế.” Diệp Oanh hào sảng cười. “Chúng mình là bạn, rút dao tương trợ, theo lý thường phải làm thôi.”

Bọn họ cùng nhau đi vào phòng, bên trong từ lâu đã nháo loạn lên rồi. Vừa nhìn thấy bọn họ, Trần Hâm lập tức ngoắc lại: “Nào nào nào, đến đây trợ giúp Lục tổng các cậu đi, nếu không một mình ngài ấy chiến đấu anh dũng, lại la làng là bị bắt ép mất.”

Diệp Oanh lập tức đi tới hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Thi đấu gì à?”

Lục Vân Phong mỉm cười nói: “Không hẳn, bọn họ nói hôm nay đội Vân Phong cùng đội Kim Hâm thi uống rượu, tôi nói bên chúng ta không đủ thực lực, bọn họ liền ỷ đông hiếp yếu, ỷ thế hiếp người mà.”

Diệp Oanh vừa nghe, lập tức phụ họa: “Lời này không sai, chúng tôi chỉ có 3 người, hơn nữa lại là sân khách, khẳng định đánh không thắng rồi, tôi nghĩ nên để án treo hay hơn đó.”

Trần Hâm cười ha ha: “Chỉ biết Tiểu Diệp cô nhanh mồm nhanh miệng, bất quá, chúng tôi cũng biết đạo lý mà.”

Ông vừa nói xong, nữ nhân viên công ty Kim Hâm liền thất chủy bát thiệt nháo nhào lên.

Đấu tranh trực diện một hồi xong, Lục Vân Phong mới lĩnh giáo được lợi hại của phái nữ, quả thực binh bại như núi. Mấy năm nay phái nữ không những xuất sắc trong công tác, mà còn có thể biện luận sắc sảo nữa. Đợi rượu và thức ăn bưng lên rồi, bắt đầu thời gian kính rượu cho nhau, Lục Vân Phong càng thêm sợ hãi, tửu lượng của mấy cô gái này thật sự rất cao.

Diệp Oanh miễn cưỡng chống đối hai lần, sau đó hoàn toàn gục ngã.

Sầm Thiếu Hiên vốn định chia sẻ một ít với Lục Vân Phong, nhưng đâu biết một người đẹp trai như cậu người ta cũng đâu có bỏ qua. Mấy cô gái khác không ngừng nâng cốc với cậu, nhanh chóng cậu cũng lâm vào khổ chiến.

Lục Vân Phong mắt say lờ đờ mê ly, nhìn hai gò má ửng đỏ của Sầm Thiếu Hiên, ở dưới ánh đèn sáng càng có thêm phong thái, không khỏi tâm tình đong đưa, nhất thời giữ cũng không được. Diệp Oanh đoán ý qua lời nói và ánh mắt, thông minh không ngừng ở bên cạnh quấy rầy anh, trái cản phải ngăn, không để cho nhân viên công ty Kim Hâm chuốc rượu Lục Vân Phong nữa, lúc này mới đánh tan lực chú ý của anh.

Rốt cục, trong bầu không khí vui vẻ, tiệc rượu kết thúc.

Lục Vân Phong đã say, thân thể Sầm Thiếu Hiên cũng có chút lay động. Nhân viên bên Công ty Kim Hâm hơn phân nửa đã say, Trần Hâm cũng cần người đỡ ra cửa.

Ra cửa chính, đèn đường đã sáng rực, Trần Hâm mồm miệng không rõ mà nói: “Lục … Lục tổng … ngài … tựu lượng rất khá … tựu lượng rất khá … Thế nào … Giờ chúng ta … sẽ tìm một … chỗ khác … uống tiếp đi … “

Lục Vân Phong vô lực khoát tay áo: “Trần tổng … tôi nhất định uống … uống với ngài … nhưng hôm nay … tôi … không được rồi … nên … quay về … nghỉ ngơi … nghỉ ngơi đi …”

“Ha … tốt …” Trần Hâm lảo đảo trên mặt đất, cầm tay anh. “Vậy ngài … hãy.. đi thong thả.. đi thong thả … nghỉ ngơi … cho tốt …”

“Được … được …” Nói xong, Lục Vân Phong vào xe ngồi, mơ mơ hồ hồ ngồi xuống ghế.

Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh lập tức lên xe.

Diệp Oanh nói với tài xế: “Quay về khách sạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play