Ngũ cốc phải tự sinh trưởng, người phải tự mình cố gắng. Đáy lòng Du Tín rất hiểu điều này, Quý Phỉ Nhiên nhất định sẽ khiến ăn quả đắng, vì thế hôm sau rất chủ động tới trước phòng y chịu đòn nhận tội. Quý Phỉ Nhiên mở rộng cửa, vươn vai ngáp một cái, lắc lư như vịt bò lên giường, mí mắt khép lại, quả nhiên là vẻ không có gì hết.
Du Tín đi tới cạnh y, chần chừ chốc lát mới nói: “Phỉ Nhiên, đồ đạc thu xong chưa?” Quý Phỉ Nhiên kéo chăn trùm đầu, ừ ừ mấy tiếng. Du Tín quét mắt nhìn qua phòng, khẽ thở dài, bắt đầu dọn hành lý cho y.
Tất cả đã xong, Du Tín tới đại sảnh chờ, Quy Hành Khải mới uống xong nủa chén trà đã thấy Quý Phỉ Nhiên đi tới.
Mưa xối xả mà đứt quãng, cuối cùng mặt trời cũng được ló mặt. Quy Hành Khải lật hoàng lịch, tri phủ tiễn khách, đoàn người chuẩn bị ngựa hồi cung. Tùy tùng dẫn ngựa xuất môn, Quý Phỉ Nhiên gấp quạt lại đi ở phía trước, dọc đường trái ngắm phải nhìn, vẻ mặt hồn nhiên thảnh thơi như đi trên thảm.
Đất Lạc Dương rất hợp trồng hoa, mẫu đơn cũng đẹp nhất thiên hạ. Vào mùa mẫu đơn nở rộ, cả thành tràn đầy diêu hoàng ngụy tử, nhị kiều đậu lúc, hồng hồng đỏ đỏ trắng trắng, đẹp không sao tả xiết. Quý Phỉ Nhiên dọc đường vừa phẩy quạt vừa ngắm hoa, ngửa đầu nhắm mắt, hít vào mùi hoa, vô cùng vui mừng.
Ba người kia sóng vai mà đi, Du Tín nhìn chằm chằm Quý Phỉ Nhiên, Phong Nghiêu nhìn chằm chằm Du Tín. Bốn người cùng đi, ắt có thừa ra. Quy đại nhân lúc này cũng đi lên trước, không biết tự xấu, mắt cong lên, mừng rỡ thanh nhàn.
Đi một đoạn, Quý Phỉ Nhiên dừng lại trước một đóa ngụy tử, cúi người ngửi hương hoa. Quy Hành Khải xóc nảy đi tới, nói: “Hoa này quả là tuyệt nhất thiên hạ.” Phong Nghiêu nói: “Đáng tiếc hoa nở chóng tàn, không quá mấy ngày đã héo.” Quý Phỉ Nhiên xem xét nhị hoa, mỉm cười nói: “Hoa nở chóng tàn cũng còn nở lại. Người dù mệnh dài cũng không trẻ ra.”
Du Tín cách y hai bước, mắt nhìn xuống, xoay người muốn chạy xa, đã nghe Quý Phỉ Nhiên nói: “Huống hồ còn có người biết một vò khó chứa hai loại rượu, một cây khó nở hai loại hoa.” Du Tín hóa thành gà đầu gỗ. Quý Phỉ Nhiên nói: “Du đại nhân, ta nói đúng chứ?” Du Tín coi như không nghe, nhảy lên lưng ngựa, giục một tiếng, phóng ngựa chạy đi.
Quy Hành Khải đảo mắt, quay sang nhìn Quý Phỉ Nhiên, lại vòng lại ngắm hoa, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đối nhân xử thế khó, đối xử người bên cạnh Quý Phỉ Nhiên càng khó. Không chỉ một chút đâu, phải cẩn thận lắm mới an toàn. Quý Phỉ Nhiên gẩy gẩy nụ hoa, bỗng nghe có người bán hàng rong hô bán: “Mua chim đi, đấu họa mi đi!”
Quý Phỉ Nhiên nhảy lên ngựa, kéo mạnh dây cương, thấy người bán hàng rong bày ra bốn năm cái lồng sắt, đều chỉ đấu ở đây. Cái lồng trong tay gã lại ngược lại: Lồng màu xanh biếc, móc bằng đồng thau dát vàng, chén nước nho nhỏ, một chim họa mi không gì sánh được. Người bán hàng rong nói: “Công tử, súc sinh này chỉ muốn ở trên trời, không muốn ràng buộc với thế gian, nhưng mang nó đi đấu thì trăm trận trăm thắng. Mua về chơi chút đi.”
Quý Phỉ Nhiên nắm chặt dây cương, lắc lắc quạt trước mặt người bán hàng rong, nói với Quy Hành Khải: “Tử Vọng đúng là hết cách, sai cũng không nhận, đúng tính trẻ con. Ta đuổi theo hắn đây.” Dứt lời giục ngựa đuổi theo.
Quy Hành Khải gọi theo: “Quý đại nhân, ngươi cưỡi ngựa ta đó ~” Quý Phỉ Nhiên giả vờ điếc chạy thêm một đoạn, dừng lại nghiêng nghiêng mặt. Bỗng quất mạnh roi lên mông ngựa. Quy Hành Khải gọi vói theo mấy lần, nhưng chẳng bao lâu đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Tội nghiệp quay sang nhìn Phong Nghiêu, Phong Nghiêu dài mặt kéo theo, đầu cũng không quay lại, để tự đi mà giữ.
Quý Phỉ Nhiên nhàn nhã, Quy Hành Khải ầm ĩ, trời tối rồi mà người ngựa chẳng đi qua bao lâu. Băng qua núi rừng, đặt chân vào trấn. Đặt chân tới cửa trấn, ngửa đầu đã thấy một bảng hiểu, bốn chữ vàng rồng bay phượng hoàng: Khách điếm Một Hữu.
*khách điếm không có gì. Cũng chả biết edit thế nào nữa —
Quý Phỉ Nhiên xuống ngựa, gõ quạt trong lòng bàn tay: “Ở đây đi.” Vung tay lên, ném dây cương cho tùy tùng, sải bước vào khách điếm.
Đặt phòng đưa tiền, làm liền một mạch. Thấy họ quần áo chỉn chu, tiểu nhị tiểu tư trong quán lập tức dọn bàn, bày ra mấy món bình dân đặc sắc, ai ngờ vừa nhìn thực đơn ai nấy đều rơi cả tròng mắt: cánh gà một hữu, thịt viên một hữu, lòng nóng một hữu, gà cay một hữu. Quý Phỉ Nhiên nhấc chân, ánh mắt mừng rỡ: “Không tệ.”
Phong Nghiêu nói: “Nếu không tệ thì ăn nhiều chút.”
Du Tín mỉm cười nói: “Trong vụng về thấy được khéo léo, ngược lại còn mang phong cách riêng.”
Quý Phỉ Nhiên cười cười, ăn mấy món ‘một hữu’ cũng kha khá no. Trước khi về phòng còn không ngừng liếc sang bình rượu dưới chân, cuối cùng không nói lời nào xách lên lâu. Du Tín muốn nói lại thôi, Phong Nghiêu nói thay hắn: “Tiểu Hiền, uống ít thôi.” Quý Phỉ Nhiên phẩy phẩy tay, xoa xoa tường, đóng cửa hưởng thụ một mình.
Tiệc tàn, đọc sách cứ đọc sách, múa kiếm mặc múa kiếm, ngắm hoa thì ngắm hoa, uống rượu thì uống rượu. Một canh giờ sau, đọc sách không vào, đi sang phòng bên cạnh,
Du Tín vừa đẩy cửa đã thấy Quý Phỉ Nhiên nằm dài trên ghế, tay còn ôm vò rượu. Du Tín cả kinh cúi xuống muốn đỡ y dậy, Quý Phỉ Nhiên giương mắt nhìn hắn, trong mắt nửa tầng hơi nước, nửa tầng men say. Chốc lát sau, Quý Phỉ Nhiên vươn tay ôm lấy chân ghế, hừ một tiếng, tựa lên ghế ngủ.
Du Tín ôm dưới nách y, mới kéo được nửa tấc y đã giãy dụa, lập tức không dám cử động. Quý Phỉ Nhiên lắc đầu, lần mò xung quanh, cầm lấy bình rượu muốn uống tiếp. Du Tín cản tay y lại: “Phỉ Nhiên, đừng uống nữa. Sẽ bị cảm lạnh mất, ta đỡ ngươi lên giường.”
Quý Phỉ Nhiên đột nhiên ôm cổ hắn. Du Tín sửng sốt như bị hổ vồ vậy, cứng đơ thành tượng. Quý Phỉ Nhiên vô lực ngã lên người Du Tín, đá lăn bình rượu. Rượu chảy, bình rỗng.
Quý Phỉ Nhiên khịt mũi, nhẹ giọng gọi: “Tề Tộ…”
Lần này Du Tín hoàn toàn không thể cử động, đứng yên tại chỗ. Quý Phỉ Nhiên tựa đầu lên vai hắn, cọ tới cọ lui, cọ tới vành mắt đỏ lên, giọng vẫn không đổi: “Tề Tộ.” Du Tín ôm y đặt lên giường. Quý Phỉ Nhiên vẫn không ngừng gọi cái tên đó.
Du Tín ngồi xuống cạnh y. Quý Phỉ Nhiên từ từ nhắm hai mắt, mi tâm lấm tấm mồ hôi, hai tay quào loạn. Du Tín đặt tay vào tay y, cúi đầu bình tĩnh nhìn xuống. Quý Phỉ Nhiên cầm tay hắn, ợ rượu, khẽ mỉm cười. Muốn nói gì đó, môi run rẩy, khóe môi trễ xuống: “Tề Tộ…”
Du Tín nuốt nước bọt, rút tay về, nhìn Quý Phỉ Nhiên hồi lâu rồi đi ra. Quý Phỉ Nhiên ôm chăn, ho khan mấy tiếng, lẩm bẩm lời nào đó không rõ, mơ mơ màng màng.
Sáng hôm sau, Du Tín đi ngang qua nơi trói ngựa phát hiện thiếu mất một con. Hỏi qua tiểu nhị mới biết trời chưa sáng Quý Phỉ Nhiên đã cưỡi ngựa rời đi.
Mẫu đơn nở khắp kinh thành, trong thành hoa nở ngoài thành ngát hương. Lúc Quý Phỉ Nhiên hồi kinh cả thành đã đầy hoa, trăm vẻ nghìn dạng, đẹp không tả xiết. Về nhà lại cảm thấy phấn hoa xông vào mũi, bị mẹ đón đầu. Quý mẫu thân lệ như vàng ngọc, liên tục tuôn rơi, trái một câu gầy, phải một câu thật mệt cho con, bảy mươi ba tám mươi tư, sau nửa canh giờ mới được yên tĩnh.
Kéo bình phong, tắm rửa, thay y phục, dùng bữa, uống trà, vô cùng thảnh thơi. Nhàn nhã nằm xuống, ngủ một giấc ngon, thần thanh khí sảng vào triều, không ngờ lại nghe được tin lớn: Triều đình sắp tổ chức một hôn lễ long trọng, bên gái là Tương công chúa, hiền tế tên Lăng Bỉnh Chủ.
Dù Tương công chúa không phải là nữ nhi hoàng thượng yêu quý nhất nhưng vẫn là con gái hoàng hậu, Lăng Bỉnh Chủ thành thân với nàng thì chân chân chính chính thành phò mã. Cũng không ít người nói dung mạo Tương công chúa thuộc mức bình thường mà thôi.
Mấy năm trước, hoàng thượng từng muốn tứ hôn Tương công chúa cho Long Hồi Ngang, chỉ tiếc Long tướng quân sơ sảy bị lão đầu Thường Cập chỉnh cho quy tiên, may mà hôn lễ chưa cử hành, công chúa thoát kiếp phải ở góa. Mới đây tứ hôn cho Du Tín, không ngờ Du Tín từ nhỏ mồm mép lém lỉnh miệng xạo dẻo quẹo, thuận lợi thoát thân. Nếu hoàng thượng muốn bấc thang cho hắn, hẳn là đã cho quá dư dả. Về nhân đạo, Du đại nhân chí công vô tư, vì nước quên gia, khiến người cảm động; về công đạo, cãi lại thánh chỉ, tội không thể tha, phạt mười trượng cắt bổng lộc, rồi mọi thứ lại như chưa từng xảy ra.
Du đại nhân vốn thích giữ thể diện, đánh chết cũng không nói chuyện mình bị đánh mấy gậy.
Hình phạt qua rồi, với đương sự mà nói là chết một lần; với người bị hại là Tương công chúa mà nói, là lông gà đập mặt. Gả tới lần ba mới gả được ra ngoài, còn đâu mặt mũi, còn đâu trinh tiết! Một bó loạn to, oán phụ khó trị. Nếu bảo nàng không mang thù thì đúng là mặt trời mọc đằng tây! Mà người lấy được Tương công chúa chính là Lăng đại nhân không thể ưa nổi.
Quý Phỉ Nhiên đứng trên thềm bạch ngọc nhìn trời. Người khác nhìn thì yên tĩnh hiền hoa, vào mắt y lại thành đen thui, thật vô cùng bi thương. Du đại nhân ơi Du đại nhân, ngươi sắp xong rồi, mau làm xong việc rồi rửa cổ chờ chui quan tài đi.
“Quý đại nhân.” Giọng ai truyền tới, cổ Quý Phỉ Nhiên cứng lại. Quay đầu, thấy rể hiền của hoàng thượng đang cười tủm tỉm nhìn y. Từ đầu tới chân đều hớn hở, từ đầu tới chân đều đào bay, trên đỉnh đầu có sao hồng loan, sáng loáng lấp lánh. Đôi mắt phượng có thêm mấy phần nhiệt tình so với ngày thường, nhìn qua chẳng thấy đâu bóng dáng thanh niên dễ xúc động, lại có mấy phần hào hiệp.
Quý Phỉ Nhiên gật đầu, tỏ ra vui vẻ cười nói: “Lăng đại nhân.” Lăng Bỉnh Chủ nói: “Quý đại nhân nhất định y lời lúc trước, trị xong hồng tai, khải hoàn trở về.” Quý Phỉ Nhiên khẽ than trong lòng, giọng nói trở nên mềm mỏng không ít, lời nói còn mang theo kim thép sắc nhọn. Liền nói: “Đâu có, hoàn toàn là nhờ Du đại nhân.”
Lăng Bỉnh Chủ nói: “Quý đại nhân từ nông thôn trở lại, thiếu đi mấy phần tuấn dật, lại tăng mấy phần chân chất.” Hóa ra là đang châm chọc y biến thành hạt dưa. Quý Phỉ Nhiên nói: “Đúng đúng, không giống ở quê chân đất, trong thành dù mồm mép lém lỉnh cũng chết đói.”
Lăng Bỉnh Chủ không nổi giận như y đoán, rất bình tĩnh lên tiếng: “Quý đại nhân quả nhiên tận trung tận lễ, thương cho bách tích. Triều ta có Quý đại nhân, quốc gia bình an, cực kì hưng thịnh.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Không dám. Phỉ Nhiên không đọc nhiều sách, nhưng rất thích Khổng phu tử, luôn cho rằng nhân ái là đạo trị quốc.” Lăng Bỉnh Chủ đáp lại vài cấu, chắp tay đi vào điện.
Không đọc được gì qua da mặt cả, chắc một năm qua tên ngốc này chịu khổ không ít, đấu sao được Du Tín chứ, không có Thường lão tặc chống lưng thì khác gì cây cải củ đâu. Lăng tiểu tử đẹp thì đẹp thật, cứng đầu vẫn cứng đầu, tệ vẫn tệ, nhưng đầu óc không bị hỏng, có lẽ lời vừa rồi cũng làm y nghẹn uất, dù gì thì muốn đấu tranh nội bộ cũng phải đánh nhau từ trong ra.
Quý Phỉ Nhiên cười nhạt phủi phủi ống tay áo, tiến vào đại điện, mơ màng nghe buổi triều. Hoàng thượng hỏi chuyện hồng thủy, Quý Phỉ Nhiên nói qua một lượt, ném hết trách nhiệm cho Du Tín. Hoàng thượng cũng không hỏi nữa, nhìn sang vị trí của Thường trung đường, vẫn trống không.
Mấy ngày gần đây Quý Phỉ Nhiên hoàn toàn không biết triều đình có chuyện gì, hạ triều liền hỏi Tự đại nhân, Tự đại nhân thông báo một tin sấm rền: Quốc khố thiếu hụt, gần như rỗng tuếch. Quý Phỉ Nhiên hỏi nguyên do. Tự đại nhân chỉ nói có lệ: Bổ sung cho binh lương.
Sấm sét giữa trời quang. Quý Phỉ Nhiên lập tức nghĩ ngay tới chuyện xảy ra trước khi rời kinh. Y vốn tưởng trước đây Trần đại nhân bị cách chức là do Thường lão đầu bao che việc Lăng Bỉnh Chủ tham ô. Hóa ra không đơn giản như y nghĩ. Không phải Thường Cập một quay ba chuyển, cũng không phải hoàng thượng đánh không được, càng không phải Du Tín bị mù.
Hồ ly kêu chó đi trộm. Thường Cập ngồi xổm trong mao xí, tung cờ làm phản đoạt càn khôn.
Hoàng thượng gả công chúa không hẳn sáng suốt, nhưng là cử chỉ đủ để tiến. Lão tặc thao túng, tiểu tặc sao có thể phản lại, phản Thường Cập, Lăng Bỉnh Chủ sẽ thành chó nhà có tang. Nói nhẹ hơn, họ Lăng ruột gan mềm nhũn, hắn cũng là gì chứ. Thường Cập mà nghe hắn thì con cóc cũng dài lông. Hơn nữa Thường Cập là đại thần quân cơ, tay nắm binh quyền, quân đội toàn tinh anh, không giống quân hoàng thượng nuôi, mỡ béo thịt dày, sợ là cách đi đường cũng quên rồi, hiện tại ngầm trốn hết rồi, quang minh chính đại yêu cầu binh lương cũng chả có ai có gan phản đối. Mà e đại thần nào cũng bỏ cuộc hết rồi, chỉ chờ dư đồ hoán cảo (bản đồ đổi thay, giang sơn đổi chủ).
Đúng là nhà dột còn mưa suốt đêm, đi thuyền còn ngược gió.
Bãi triều, Quý Phỉ Nhiên đi ra đại điện, lại nhìn trời. Hôm nay người ta vẫn thấy nó bình thường tới không thể bình thương hơn, y lại thấy nó đen hơn cả lông quạ, bi tráng hơn gió thu. Quý Phỉ Nhiên thở dài thường thượt, lại có công công nào đó có cái miệng quạ đen, làm y muốn bi tráng cũng không bi tráng nổi: “Quý đại nhân, hoàng thượng gọi ngài.” May mà giọng không to, nếu không y đang đứng gần thế chắc chắn điếc tai.
Hoàng thượng theo lệ cũ đợi ở ngự hoa viên, mặt như đất vàng mắt thì ngây ra, trong một năm mà như già đi mười tuổi, nhìn thấy Quý Phỉ Nhiên thì vẫn chưa nói gì tới quốc sử, chỉ gượng cười ân cần hỏi han. Quý Phỉ Nhiên bỗng cảm thấy lồng ngực không được tự nhiên, đối phó mấy câu đã nghĩ cách chuồn đi. Nhưng vạn tuế gia sống chết không thả người, còn kéo y nói chuyện phiếm, trò chuyện lúc đăng cơ tự mình chấp chính, nói chuyện sắc phong vương phi, bàn chuyện nhân sinh trăm vị, than chuyện đời người mong manh.
Hoàng thượng bảy tuổi đăng cơ, giữ khoảng cách với bao người, cho nên không có cơ hội được người coi như trẻ con mà ôm. Đứng trên đài cao, nhìn những thi thể bị ngũ mã phanh thây, ngài biết, tất cả đều vì thiên hạ. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, những người đã chết kia sẽ nhìn ngài cười thật dữ tợn; nhìn vào tay chỉ thấy máu tươi vĩnh viễn không thể gột sạch.
Hoàng thượng từng thích một tiểu cô nương ngài gặp lúc lẻn ra phố. Vì nàng mà khóc nháo với thái hậu bao lần, thái hậu chẳng những không đồng ý còn sai người giết cô nương kia. Ngài cũng không phải dạng si tình, sẽ không yêu một cô gái cả đời. Sau đó yêu thương bao người đều được hồi báo. Khó sinh, ngã giếng, uống thuốc, ngoài ý muốn, kiểu chết nào cũng có, cuối cùng chẳng biết tâm mình đặt nơi đâu.
Ngài đã từng hỏi thái hậu, tại sao phải làm hoàng đế.
Thái hậu nói, đế vương suốt đời hưởng vinh hoa phú quý vô tận, trời chống đỡ ngươi, đất để ngươi đạp.
Quý Phỉ Nhiên luôn thích phát biểu cảm tưởng, hôm nay lại làm người câm. Hoàng thượng cho y lui ra, ngây thơ đen tối. Quý Phỉ Nhiên bước ra cửa cung, nhìn phồn hoa kinh thành trước mặt, đột nhiên nhớ tới khi bảng vàng đề danh.
Chỉ là một ngũ phẩm nho nhỏ tu soạn đã mừng rỡ tới quên mình. Còn vô cùng sùng bái Thường đại nhân thân mang bệnh còn vào triều, tận trung báo quốc, tuyên dương khắp chốn rằng Thường Cập là gương cho chúng thần. Trở thành chí hữu của Tề Tộ thì bị nhiệt huyết của hắn lôi cuốn, hai người từng đứng trên núi cao, nhìn về kinh thành ngàn dặm, thề với giang sơn phồn hoa, nhất định phải làm nên đại nghiệp, trở thành trung thần lương tướng lưu danh sử sách, lao đầu vì quốc gia vì hoàng thượng, bừng bừng nhiệt huyết, cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi.
Hôm nay nhìn lại, tất cả chỉ là mây bay.
Quý Phỉ Nhiên bước vào biển người, nhất thời ngây ngẩn không biết nên đi nơi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT