Bởi vì Jung phúc hắc thể lực siêu cường, khụ khụ, mọi người tự hiểu, cho nên Ryeowook không chỉ tự mình chống chọi trong công ty một ngày, chuẩn xác mà nói là… không lâu lắm chỉ khoảng 1 tuần, thế nên Yesung sau đó gặp Yunho khóc lóc kể lể nói: Yunho, cho dù cậu không vì thân thể của Jaejoong mà suy nghĩ thì cũng vì tính phúc cuộc sống của nhân viên là tôi mà nghĩ chứ.
Từ sau khi Jung hôi lang (sói xám) ăn sạch sành sanh tiểu hồ ly, vô hạn sủng ái cũng không đủ để hình dung sự yêu thương của mặt than tổng tài Jung Yunho với đồng chí Kim Jaejoong, chỉ cần là Jaejoong nói thích, mặc kệ đó là cái gì đều lấy cho bằng được thậm chí là luôn & ngay, ví dụ như có lần đang ôm ấp nhau cùng ngồi xem tivi, đồng chí Kim chỉ cảm thán một câu là chú cún trong tivi kia thật đáng yêu, đồng chí Jung liền lập tức nhấc điện thoại sai người đem con cún kia tới tận nhà, mà quan trọng hơn nữa, không phải là con cún giông giống như thế đâu, mà chính xác 100% là con cún đang xuất hiện ở trên tivi ấy, sao đó tận tay dâng lên cho bà xã đại nhân.
“Bảo bối, tối nay chúng ta tới nhà Yoochun đi, Changmin cũng tới đó.” Mỗi ngày Jung tổng kiêm luôn chức vụ lái xe phụ trách đưa bà xã đi làm, tan tầm đúng giờ đón về, bất chấp mưa gió bão bùng, xuất hiện trong công ty của vợ còn nhiều hơn công ty của mình.
“Được, em cũng rất nhớ Susu và Bumbum.” Nghĩ lại đã rất lâu rồi không liên lạc với hai đứa nó, thật đúng là hai thằng em vô lương tâm, Jaejoong vẫn cảm thấy hảo tưởng niệm đó.
“Vui lên nào, chiều anh tới đón em.” Đến cửa tập đoàn Kim.co. cho dù luyến tiếc cũng vẫn phải tiễn bước bảo bối của mình.
‘Ừm, hì hì, muaz…” Rất nhanh ở trên sườn mặt Yunho hôn một cái thật kêu, sau đó vội vàng chạy trối chết tiến vào công ty, lưu lại Jung tổng tay sờ má ngoác miệng cười sung sướng, không biết cái ông Jung tổng mặt than lạnh lùng ngày trước đã biến đâu mất. chậc.
Đứng trong thang máy, Jaejoong còn đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân, mỉm cười tủm tỉm, toàn bộ nhân viên công ty cùng đứng trong thang máy đầu óc ba một cái đơ người, cứ thế ngây ngây ngốc ngốc tròn mắt nhìn vẻ mặt hạnh phúc của sếp tổng nhà mình, cho tới khi thang máy lên tới tầng cao nhất là văn phòng của Jaejoong, cả đám vẫn đơ ra như tượng, mãi cho tới khi sếp tổng nhà mình bước ra khỏi thang máy, cả đống tượng nháy mắt hoàn hồn, mới sực nhớ ra đã đi quá tầng làm việc của mình, yên yên lặng lặng nhấn nút thang máy đi xuống.
“Ô ô… Jaejoong hyung, anh đã trở lại.” Jaejoong đẩy cửa văn phòng ra, nghênh diện là một người nhỏ con vồ lấy mình ôm chân khóc lóc thảm thiết, đúng kiểu quỳ gối khóc lóc lạy lục van xin…Nhìn bằng đầu gối cũng biết là ai.
“Wookie ngoan, không khóc không khóc, anh đã trở lại.” ôn nhu lau đi nước mắt tuôn ra như suối của Ryeowook, một giây kia khiến Ryeowook quên mất phải lên án Jaejoong vô trách nhiệm, thậm chí còn cảm tưởng mình được gặp thiên sứ.
“Không đúng… Hyung, sao anh lại có thể đem hết mọi việc đổ lên đầu em, sau đó chính mình còn cùng Jung Yunho đi chơi lêu lổng?” Đột nhiên ý thức được bản thân có chút ngốc, Ryeowook lập tức thoát khỏi cái ôm của Jaejoong, lùi ra hai bước tạo khoảng cách, bắt đầu một màn rủa xả lên án Jaejoong.
“À… Wookie à, em nghe anh giải thích đi.” Thấy Ryeowook bắt đầu xù lông như sư tử, Jaejoong cũng biết bản thân quả thật cũng đuối lý.
“Hừ, chơi thì cũng bỏ qua đi, thế nhưng sao lại có thể chơi lâu như vậy, thành thật khai báo, chơi ở đâu?”
“Ở nhà….” Cúi đầu xoắn xoắn ngón tay ủy khuất, chính là nghỉ dài ngày như vậy nhưng cũng chỉ luôn luôn ở nhà mà chính xác hơn là nằm bẹp trên giường, đều là do tên hỗn đản nào đó. Bên kia Jung tổng hắt xì một cái, còn thầm nói chắc là bà xã nhớ mình đây mà. =.=
“Cái gì? Anh gạt em.” Ryeowook không thèm tin, có quỷ mới tin anh.
“Thật đó… đều là do anh ấy, nếu không anh ấy…sẽ không…” Thanh âm Jaejoong càng ngày càng nhỏ lắp bắp câu được câu chăng…
“A a a a a a…..anh…anh không phải nhanh như vậy đã bị ăn sạch rồi chứ????”
“Suỵt suỵt suỵt suỵt!~ nhỏ giọng một chút thì chết à.” Vội vàng bịt mồm đang oang oang của Ryeowook, may mà tầng trên cùng chỉ có văn phòng của Jaejoong và Ryeowook bằng không đã đem người dọa chết rồi.
“Ông trời ơi, cái ông Yunho này cũng quá thần tốc đi, anh không phải vừa mới chuyển tới nhà hắn sao?” Ryeowook nghĩ rằng: với thể lực của Yunho hyung, Jaejoong hyung có thể nhanh như vậy trở về đi làm vậy chứng tỏ Yunho hyung còn chưa có tung ra hết mười thành công lực, chắc là lo lắng lần đầu tiên của Jaejoong hyung.
“Ừm.” Vẫn cúi đầu không dám nhìn Ryeowook.
“Thật giỏi.” Dựng thẳng ngón cái lên Ryeowook nhìn Jaejoong bộ dạng cô dâu nhỏ, trong lòng thầm bái phục Jung chủ hộ.
Đến giờ tan tầm buổi chiều, Jaejoong không giống ngày xưa lập tức đứng dậy ra về, mà ngoan ngoãn ngồi chờ người nào đó tới đón, còn khiến Ryeowook tưởng ông sếp mình ngủ quên trong văn phòng.
“Alo, bảo bối xuống đi, anh đang ở dưới lầu này.”
“Ừm, em lập tức xuống ngay.” Cúp điện thoại, Jaejoong lập tức mặc áo khoác ngoài chạy vội xuống dưới.
Nhìn tiểu hồ ly xinh đẹp nhà mình chạy xuống như điên, Yunho đột nhiên cảm thấy cuộc sống bây giờ trước đây mình hoàn toàn không dám mơ tưởng, nhất dịnh phải hảo hảo nắm chặt hạnh phúc này trong tay, vĩnh viễn không buông tay người kia rời khỏi mình.
“Cẩn thận kẻo ngã đấy.” Sủng nịnh kéo người kia vào lòng dành cho một cái hôn thật sâu.
Đến nhà Yoochun, Jaejoong sốt ruột lao xuống xe, gõ mạnh cửa nhà.
“Jaejoong hyung, anh đã tới.” Mở cửa là Changmin, nhìn thấy Jaejoong đến, hai mắt sáng quắc như đèn pha, dù sao thì Jaejoong tới cũng có nghĩa là sẽ có đồ ăn ngon.
“Changmin à, he he, Susu cùng Bumbum đâu rồi?”
“Ở bên trong.” Nghiêng người tránh đường cho Jaejoong bước vào, nhìn Yunho theo sát đằng sau, Changmin nhịn không được phải chọc ngoáy vài câu.
Chờ Changmin cùng Yunho tiến vào thì toàn cảnh trong nhà là thế này.
Junsu và Yoochun hai người ôm ôm ấp ấp ngồi trên sô pha xem ti vi, chán ngấy trình độ con nít của hai tên này, khiến cho Kibum ngồi bên cạnh chơi game thiếu chút nữa cũng cảm thấy bản thân bị gán vô ngồi chung một chỗ với hai tên ngốc kia.
Jaejoong thì đã vào bếp nấu cơm, cũng may trong nhà Yoochun cái gì cũng có, Changmin ngửi mùi thơm lao vào bếp nhưng mà bị Yunho nhẫn tâm đá một cái hất văng ra xa. Còn lâu mới động được vào “đồ” của ông.
Sau đủ loại hỗn loạn thì cơm chiều cũng tính là an bình trôi qua, 6 tên nhàm chán ngồi quanh phòng khách chém gió lung tung beng, đột nhiên Junsu mạnh mẽ đứng lên, dọa Yoochun nhảy dựng.
“Susu, em làm sao vậy?”
“Quá nhàm chán, chúng ta chơi… hắc hắc, kể chuyện ma đi.”
“A~!”
Hết chương 20 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT