Buổi sáng ngày hôm sau đoàn phim chính thức ghi hình cảnh đầu tiên, là phân đoạn hai nhân vật chính gặp gỡ lần đầu.
Tầm mắt lơ đãng của bọn họ cách đường ray xe lửa đối diện với nhau, trong phút chốc chàng họa sĩ chợt sinh ra hiếu kỳ dù chưa kịp thấy rõ ràng dáng vẻ của đối phương. Xe lửa gào thét lao qua, họa sĩ bưng tập giấy vẽ lúc nào cũng mang bên người lên nhanh chóng phác họa lại bóng dáng người kia, cho dù chỉ là hình dáng thoáng mơ hồ. Mà khi xe lửa hoàn toàn chạy qua, người đối diện đường ray đã rời đi tự bao giờ.
Nhà ga nằm ở nơi không quá xa bờ biển, nó đã bị bỏ hoang vài năm nay rồi, nhưng vì quay cảnh này mà đoàn phim phải thuê cả một đoàn tàu tới để sử dụng. Quay đi quay lại vài lần nhưng đạo diễn Lã lại vẫn chưa thể hài lòng, cảm giác ánh mắt và biểu tình của bọn họ vẫn thiếu chút gì đó.
Gió biển thổi sợi tóc hỗn loạn, quần áo cũng bị chà đạp đến nỗi nhàu nhĩ, may mà nhân vật của Phương Đường và Hứa Ánh Dương trong phim là một chàng họa sĩ và lữ khách không quá chú ý bề ngoài cho nên tạo hình cũng thật sự đơn giản. Hai tay Hứa Ánh Dương tùy ý cắm vào trong túi quần, anh mặc áo sơ-mi đơn giản cùng với quần bò màu đen, trên lưng đeo túi du lịch hơi bụi bặm, ánh mắt biếng nhác mà tùy ý, đậm chất lãng tử.
Trước ánh nhìn hiếu kỳ của người bên kia đường ray, anh chỉ tùy ý thoáng liếc qua rồi ngay lập tức chuyển dời tầm mắt. Sau khi NG vài lần, đạo diễn Lã nhắc nhở ánh mắt của anh phải thâm trầm hơn một chút, không thể quá quyến rũ lười biếng như vậy. Hứa Ánh Dương gật đầu, Phương Đường nghe vậy thì cúi đầu bật cười.
“Tiểu Phương cũng vậy đấy, tuy rằng cậu tò mò với người lạ kia nhưng không thể biểu hiện quá mức, ánh mắt cậu nóng bỏng như vậy làm gì? Hai cậu còn chưa yêu đương đâu!” Đạo diễn Lã rất nghiêm túc quay sang chỉ dạy Phương Đường.
Phương Đường thè lưỡi, Hứa Ánh Dương từ bên kia đường ray đi tới, dùng lực ôm cái một cái thật chặt rồi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Cưng à, chúng ta chuyên tâm chút nhé, NG vài lần rồi đấy, đừng để người ta xem thường nữa.”
“Vâng, em biết rồi.” Phương Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Lần này đạo diễn vừa hô ‘action’ thì Phương Đường lập tức tập trung tinh thần, cố gắng dung nhập bản thân vào vai diễn, cậu nghĩ hiện tại người mà cậu nhìn thấy không phải Hứa Ánh Dương mà chỉ là một người xa lạ vô tình gặp được và khiến cậu sinh ra chút hứng thú. Khi tầm mắt lơ đãng của đối phương quét qua, trong mắt cậu chợt nổi lên ý cười nhàn nhạt, phảng phất như tâm hồn chợt nhảy nhót đồng điệu, theo bản năng bưng bàn vẽ lên bắt đầu phác họa dáng hình kia.
Hứa Ánh Dương cũng không bởi vì quay chung với Phương Đường mà nhộn nhạo không yên lòng nữa, anh chuyên chú suy xét tâm lý nhân vật, ánh mắt và biểu tình đều điều chỉnh thật phù hợp, thế nên lần này lập tức liền được đạo diễn Lã cho qua cửa.
Giữa trưa khi nghỉ ngơi Phương Đường nhịn không được oán giận với Hứa Ánh Dương: “Sau này em nhất định không đóng phim với anh nữa đâu, nhìn thấy anh liền nhịn chẳng được muốn phì cười.”
Hứa Ánh Dương nắm cằm cậu khẽ lay lay: “Đó là vì em quá yêu anh, hết cách rồi.”
“Thôi đi, da mặt dày cả tấc, anh đúng là đồ không biết xấu hổ.” Phương Đường bĩu môi.
Hứa Ánh Dương bật cười trước vẻ trẻ con của cậu nhóc nhà mình: “Em cũng đừng nghĩ tới việc không quay phim với anh nữa, chúng ta phải cùng nhau quay từ phim hiện đại, cổ trang cho đến dân quốc một lần.”
“Để làm gì?” Phương Đường nghiêng đầu hỏi.
Vẻ mặt Hứa Ánh Dương tỉnh bơ đáp: “Cung cấp thêm cho fan tư liệu để cắt ghép video chứ sao, miễn cho có ai ghép em hay anh với người khác nữa.”
“……” Sự bao dung của anh quả thực to như cái lỗ kim ấy, chút chuyện cỏn con này cũng phải ghen mới chịu được à!
Tuy rằng lúc ban đầu quả thực không quá thích ứng, nhưng đã có kinh nghiệm quay phim nhiều năm rồi, bọn họ cũng coi như diễn viên bán chuyên nghiệp, rất nhanh liền bắt nhịp được trạng thái tốt nhất, đốc thúc chính mình dồn toàn tâm toàn ý chìm đắm vào nhân vật. Mà vì để làm cho bọn họ càng thêm hòa nhập với vai diễn, đạo diễn Lã cũng đề nghị cảnh hôn đầu tiên giữa hai người quay luôn trong hôm nay.
Tính tới hiện tại hai người đã gia nhập giới giải trí hơn bốn năm, số lượng phim đã từng đóng có đến hơn mười bộ, thế nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, mà cũng có lẽ là vì sâu trong thâm tâm luôn mong chờ đến hiện tại nên vẫn còn giữ nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh, lần này quả thật là hời cho đoàn làm phim rồi.
“Đời này em còn chưa được hôn ai khác đâu.” Phương Đường cảm thán, trưng ra vẻ mặt cứ như đang tiếc nuối lắm.
Hứa Ánh Dương kéo cậu vào trong lòng, giọng điệu mang theo mùi nguy hiểm: “Cưng còn muốn hôn ai? Hửm?”
“Nụ hôn đầu của em bị anh chiếm, cả trên phim lại cũng là anh luôn. Anh bảo xem có phải anh lời lắm không?” Phương Đường đắc ý vênh mặt.
Hứa Ánh Dương dùng sức vò tóc cậu: “Ngoại trừ hôn thằng nhóc xấu xa là em thì chẳng lẽ anh còn từng hôn ai khác à?”
“Vậy về sau cũng không cho anh hôn ai đâu nhé.” Phương Đường hung dữ uy hiếp, lòng bao dung của cậu có lẽ cũng chẳng lớn hơn cái lỗ kim nhà Hứa Ánh Dương là mấy đâu.
Lãng tử nọ đang dựa vào bên bờ đá nhắm mắt, dường như đã ngủ say. Cậu chàng họa sĩ vẫn đang vụng trộm vẽ lại gương mặt người kia, thấy vậy bèn đi tới trước mặt anh, như là bị mê hoặc mà cúi lưng chậm rãi tới gần. Người kia chợt mở mắt, bọn họ im lặng bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lãng tử lần đầu tiên hiện lên ý cười thật nhẹ, giây lát lướt qua, anh hơi hơi ngẩng đầu in lên trên môi họa sĩ một nụ hôn.
Phân nửa thời lượng đầu phim đều là họa sĩ chủ động tiếp cận, người lữ khách lúc nào cũng nhàn nhạt lơ đãng, tựa hồ không hề để ý tới bất cứ điều gì. Họa sĩ cũng không nổi giận, cậu chỉ cảm thấy tò mò không biết khi nào trên gương mặt kẻ kia mới có thể xuất hiện biểu tình thứ hai ngoài vẻ đạm mạc. Hiện tại rốt cuộc cậu cũng thấy được, đây là lần đầu tiên người kia đáp lại cậu, chỉ một nụ cười thật khẽ thôi nhưng đã tiến thẳng vào trong mắt, thậm chí là trong trái tim cậu mất rồi.
Cảnh này bọn họ quay rất thuận lợi, chỉ là sau khi đạo diễn hô ‘Cut’, Hứa Ánh Dương lại đột nhiên ôm ghì eo Phương Đường, trước mắt bao người hôn cậu thật sâu, Phương Đường không đứng vững, ngã ngồi vào trong lòng anh, hai tay đặt lên trên vai anh, mỉm cười tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng bất ngờ này.
Phim là giả, nhưng trong khoảnh khắc vừa mở mắt ra nhìn thấy Phương Đường gần trong gang tấc, Hứa Ánh Dương tựa hồ có thể xuyên thấu qua đôi mắt kia nhìn thấy tình yêu nồng nhiệt giấu sâu trong nó, cho nên một nụ hôn lướt qua liền ngưng sẽ không thể nào khiến anh thỏa mãn được.
Đạo diễn Lã ra hiệu ý bảo người quay phim tiếp tục quay, không chừng khi làm hậu kỳ cắt nối biên tập có thể sử dụng được, chung quy diễn có tốt bao nhiêu thì so ra vẫn kém sự tự nhiên của tấm chân tình được biểu lộ.
Đến khi chút ánh tà dương cuối cùng cũng gần tắt nơi cuối chân trời thì đoàn phim mới kết thúc công việc ngày hôm nay. Thủy triều lên rồi xuống, bên bờ là đủ loại hải sản phân tán bị thủy triều cuốn lên, Phương Đường tinh mắt nhặt được một con cá đang giãy giụa giữa đám cát mịn khô khốc bèn thả nó về biển rộng, cậu hơi suy nghĩ mấy giây rồi xoay người chạy về chỗ ở xách một cái xô đến, kéo Hứa Ánh Dương ở trên bãi biển chọn lựa, tích cóp một đống hải sản có thể ăn.
Phương Đường vô cùng hào hứng: “Mau giúp em tìm đi, trở về có thể làm sashimi, còn có thể nướng ăn nữa đó.”
“Em làm hay anh làm?” Hứa Ánh Dương cười trêu cậu.
“Anh làm, em ăn.” Phương Đường trả lời một cách rất hiển nhiên.
Cậu lại tùy tay nhặt lên một mớ ốc biển, giơ lên lắc lắc thật mạnh, ốc biển có hoa văn rất xinh đẹp, nhìn vào khiến người ta yêu thích không thôi. Cậu quay sang bảo Hứa Ánh Dương: “Cho anh nè.”
“Đẹp vậy mà tặng cho anh hả?” Hứa Ánh Dưởng mỉm cười.
Đôi mắt Phương Đường sáng lấp lánh: “Uhm, đẹp lắm nên mới tặng cho anh đó.”
Nhóc xấu xa Phương Đường tuy rằng bao giờ cũng là một bộ dáng được cưng mà kiêu, đôi khi còn rất bướng bỉnh, không chịu nhường nhịn, nhưng thật ra trong lòng lại luôn đặt anh lên hàng đầu, gặp được thứ gì tốt cũng sẽ nghĩ tới việc chia sẻ cho anh đầu tiên.
Phương Đường khom lưng cúi đầu tiếp tục đào kho báu, Hứa Ánh Dương bước lên dùng lực bế ngang người cậu lên, không hề có chuẩn bị nên Phương Đường vô cùng giật mình, lập tức bật cười hi hi ha ha thật lớn, vỗ vỗ vào cánh tay anh. Tay Hứa Ánh Dương buông lỏng, hai người cùng nhau ngã xuống bờ cát.
Lăn trên lớp cát mịn một vòng, Phương Đường nằm ì trên ngực Hứa Ánh Dương không chịu động nữa. Một bàn tay Hứa Ánh Dương siết chặt eo cậu, cúi đầu dùng chóp mũi giúp cậu cọ đi hạt cát dính trên khóe mắt.
Anh khẽ vỗ nhẹ lưng Phương Đường, chậm rãi cất tiếng hát.
Vẫn là khúc tình ca cũ mà hai người bọn họ thường nghe, Phương Đường nhắm mắt lại, khóe miệng không kiềm nén được nở một nụ cười ngọt ngào nhất. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT