Phương Đường chỉ ở lại đây một ngày, bởi vì vốn người nhiều thì lắm miệng, hơn nữa cậu cũng không bị bệnh gì nặng nên ngày hôm sau liền chuẩn bị xuất viện. Trong lúc đợi trợ lý đi làm thủ tục và Hứa Ánh Dương đi tìm bác sĩ lấy ảnh chụp X-quang ngày hôm qua, Phương Đường tranh thủ xuống lầu trước, ngồi trong hoa viên nhỏ dưới sân chờ bọn họ.
Khi Phương Đường đang nhàm chán ngẩn người thì vô tình đụng phải người quen cũ.
Kỷ Sơ Hạ mặc quần áo bệnh nhân cố gắng dùng một tay nhích xe lăn, một tay thì ôm cà mèn ngang qua trước mặt cậu, tuy rằng đối phương có đeo khẩu trang và mũ len nhưng Phương Đường liếc mắt vẫn có thể nhận ra. Kỷ Sơ Hạ tựa hồ hơi có chút xấu hổ, khi Phương Đường chủ động chào hỏi mới ngừng lại hàn huyên với cậu vài câu.
“Chân em bị sao thế? Gãy xương hả? Có nghiêm trọng lắm không?”
Nhìn thấy thạch cao bên chân trái Kỷ Sơ Hạ, Phương Đường nhịn không được hỏi nhiều thêm vài câu. Ấn tượng của cậu với Kỷ Sơ Hạ khá tốt, tiếp xúc một thời gian thì biết cậu nhóc này tuy rằng tâm tư không ngây ngô, đơn giản nhưng cũng chẳng hề xấu xa gì, thế nên càng thấy có thiện cảm nhiều hơn với ‘tình địch’ một thời của chính mình.
Kỷ Sơ Hạ theo bản năng sờ sờ cái chân bọc thạch cao, cười ngượng ngùng đáp: “Em không cẩn thận té cầu thang, mấy tháng qua đều phải dựa vào xe lăn để đi đường đấy, xui xẻo quá anh ạ.”
“Vậy phải lo nghỉ ngơi một thời gian nhé, gãy xương không phải chuyện nhỏ đâu, em cũng bất cẩn quá rồi.” Phương Đường lo lắng dặn dò.
“Dạ, em biết rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi Kỷ Sơ Hạ mới cáo từ trở về phòng bệnh. Lại đợi hơn mười phút nữa, khi mà sự kiên nhẫn của Phương Đường sắp đến giới hạn thì rốt cuộc Hứa Ánh Dương cũng xuống dưới.
“Anh làm gì thế? Sao lại lâu quá vậy?” Phương Đường bất mãn chọt chọt bụng anh.
“Anh lấy phim chụp rồi tìm bác sĩ hỏi vài câu nữa, không có vấn đề gì rồi, chúng ta đi thôi.” Hứa Ánh Dương giữ lấy ngón tay nghịch ngợm của cậu nhóc nhà mình.
“Đã bảo là em không sao rồi mà.” Phương Đường cười hì hì, khẽ nắn nắn lại bàn tay ấm áp của Hứa Ánh Dương.
Ngày hôm qua Phương Đường ngã xuống từ trên giường bị va vào đầu khá mạnh, sau đó cậu lại cố ý tự đập vài cái, tuy cậu cảm thấy không có chuyện gì hết nhưng Hứa Ánh Dương vẫn nhất định muốn cậu phải chụp phim. Mãi đến hôm nay nghe bác sĩ xác định không có vấn đề gì nữa thì anh mới hoàn toàn yên lòng.
Lên xe rồi Phương Đường thuận miệng nhắc tới chuyện mới gặp Kỷ Sơ Hạ: “Cậu ấy bị sao thế không biết, vào bệnh viện mà ngay cả trợ lý bên cạnh cũng không có, gãy chân còn phải tự mình xuống dưới mua cơm nữa đó.”
Hứa Ánh Dương nghe vậy bèn nhíu nhíu mày, anh và Kỷ Sơ Hạ chung một công ty quản lý, ít nhiều gì vẫn biết chút chuyện của cậu ta: “Gần đây cậu ấy bị người ta chỉ đích danh muốn đóng băng mọi hoạt động, công ty đã chuẩn bị hủy hợp đồng rồi.”
“Hả?” Phương Đường cực kỳ ngạc nhiên: “Ai có năng lực khủng quá vậy, có thể điểm danh ‘diệt’ cậu ta luôn cơ à? Công ty của anh không vùng vẫy gì mà tính trực tiếp buông tay luôn sao?”
“Hôm qua em gặp rồi đó.” Hứa Ánh Dương vẫn nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, thuận miệng giải đáp thắc mắc của Phương Đường.
“Ai? Chủ tịch Tần kia ấy hả? Kỷ Sơ Hạ thì gây thù chuốc oán gì với anh ta được chứ?” Phương Đường ngạc nhiên vô cùng.
Nếu thật là Tần Ý làm, vậy khó trách công ty quản lý của Kỷ Sơ Hạ trực tiếp chọn bỏ người như vậy, loại công ty giải trí như bọn họ mà gặp phải tập đoàn Tần thị khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có tìm chết mới dám đi đối nghịch.
Phương Đường vốn còn cảm thấy cái người tên Tần Ý kia rất tốt, hiện tại nghe thấy hắn cũng chuyên ỷ thế hiếp người như vậy ấn tượng liền suy giảm nghiêm trọng.
Hứa Ánh Dương lại không nghĩ như thế: “Muốn dìm cậu ta nghe nói là công ty giải trí Đông Hoàng, nhưng anh nghe bạn bè bên ấy tiết lộ rằng việc này đồn đãi trong nội bộ là ý của chủ tịch Tần thị. Anh cũng không thể bởi vì tò mò mà trực tiếp đi hỏi anh ấy được, thế nhưng anh luôn cảm thấy anh Tần Ý sẽ không rảnh rỗi đến mức nhàm chán đi nhằm vào một diễn viên nhỏ bé đâu, có lẽ là Kỷ Sơ Hạ đã thật sự làm chuyện gì đó chọc giận anh ấy quá mức rồi.”
Hơn nữa thủ đoạn nhắm vào một người vừa đơn giản vừa thô bạo thế kia căn bản không giống tác phong mọi khi của Tần Ý, vậy chỉ có khả năng là Kỷ Sơ Hạ đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Hứa Ánh Dương nghĩ điểm giao nhau duy nhất của hai người bọn họ chẳng phải chính là cô em gái Tần Dao được Tần Ý cưng như trứng hứng như hoa kia sao?
Đề cập đến Tần Ý, Hứa Ánh Dương không muốn nói quá nhiều nên không tiếp tục nữa: “Chuyện của người ta nghe chút rồi bỏ ngoài tai đi, tụi mình vẫn nên lo cho bản thân là được rồi.”
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần này, Phương Đường lại phải xin đoàn phim nghỉ thêm vài ngày ở lại thủ đô để tĩnh dưỡng.
Bên chỗ Lý Bình Lai bị Tần Ý xử lý thế nào cậu không nắm rõ, dù sao mọi chuyện đã lắng xuống và sau này cũng chẳng ai ngốc nghếch dám có ý đồ gì với cậu nữa. Mà đối với tên hề nhảy nhót Trần Bân Vũ kia, nếu không cho anh ta nhận chút giáo huấn thì Phương Đường quả thật là nuốt không trôi nổi cục tức này.
Cậu mở hai tấm ảnh chụp lén vẫn luôn lưu giữ trong máy tính mấy năm trước ra, nhấn gửi sang cho trợ lý cá nhân nhà mình, bảo cậu ta bán nặc danh cho đám nhà báo săn tin nổi tiếng, còn tiện thể kiếm thêm chút tiền, dù sao hiện tại giám đốc của Thanh Ảnh đã rớt đài nên chẳng còn ai phải dè chừng sợ hãi nữa.
Tin tức diễn viên đang nổi tiếng lại đi theo con đường quy tắc ngầm đầy dơ bẩn chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ tràn lan trên internet, trở thành scandal hàng đầu giới giải trí lúc này.
Fan cuồng mạnh miệng khẳng định là không tin, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới rõ. Ảnh mà Phương Đường chụp lại rất rõ ràng và không có dấu vết photoshop. Mặt mũi Trần Bân Vũ và lão già biến thái kia đều có thể thấy rõ ràng, tay lão biến thái ấy còn nhét trong quần Trần Bân Vũ, hai người hôn lưỡi như si như mê, hệt như hiện trường đóng GV vậy.
Trong tay đám paparazzi cũng nắm tin ngầm từ lâu, chỉ là không có ảnh chụp rõ ràng kích thích người ta giống như những gì mà Phương Đường cung cấp thôi, thế nên lần này tất cả đều nhân cơ hội mà tung ra hết sạch sành sanh mọi thông tin tích cóp bấy lâu. Các loại video và hình ảnh chứng tỏ Trần Bân Vũ làm người luồn cúi, nịnh nọt gian xảo, bán rẻ tiếng cười trước cả kim chủ nam lẫn nữ của anh ta tiếp tục ùn ùn bị đào bới. Giậu đổ bìm leo, trừ kẻ đi ngang hóng chuyện vui thì không thiếu tài khoản tự xưng là người trong ngành ùa ra bóc phốt. Mà các fan ban đầu còn khóc nháo kêu oan, cố gắng thanh minh cho Trần Bân Vũ, nhưng ngày ngày đối diện với những tin tức không thể thật hơn nữa kia xong thì tâm lý đã suy sụp và thay đổi hẳn, hoặc đơn giản rời khỏi fandom, hoặc nặng nề hơn còn quay ngoắt lại trở thành antifan, chỉ sót lại một số nhỏ vẫn tiếp tục giả mù cố gắng tẩy trắng cho thần tượng nhà mình.
Phương Đường xem náo nhiệt mà tâm tình vô cùng vui sướng, cục ức ứa nghẹn ở cổ kia rốt cuộc cũng đã thông. Hứa Ánh Dương lại cảm giác như vậy còn chưa đủ, mới chỉ khiến anh ta thân bại danh liệt mà thôi, thật sự rất lợi cho Trần Bân Vũ mà. Anh còn tìm thám tử tư chuyên nghiệp hơn đám phóng viên không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của Trần Bân Vũ.
Trần Bân Vũ hốt hoảng bối rối, chỉ có thể đi tìm Lý Bình Lai cầu cứu, mà Lý Bình Lai hiện giờ cũng đang sứt đầu mẻ trán khó giữ được thân. Sau khi bị đánh một trận, ông ta nằm viện hơn một tháng mới có thể xuống giường, ngay sau đó công ty liền xuất hiện khó khăn khi xoay vòng vốn, mắt xích tài chính toàn bộ bị chặt đứt, vài hạng mục đang tiến hành hay đã lên kế hoạch từ lâu đều phải gác lại, tiền đã ném ra mà chẳng thể thu hồi trong khoảng thời gian ngắn. Cổ đông lớn của giải trí Thăng Bình là chị của Lý Bình Lai, anh rể ông ta cũng chính là chú ba của Tần Ý trước nay vẫn kiếm chút tiền ở công ty, giờ đây chỉ có thể thảm hại đi tìm Tần Ý cầu cứu, thế nhưng lại bị hắn phớt lờ đóng cửa không tiếp.
Một câu vạch mặt Lý Bình Lai của Tần Ý làm nhiều điều bất nghĩa thiếu chút nữa liên luỵ danh tiếng của Tần thị đã khiến ông ta bị hất cẳng. Rơi vào đường cùng, giải trí Thăng Bình chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Ngắn ngủi trong vòng mấy tháng, cả hai bên lớn là công ty Thanh Ảnh và Thăng Bình lần lượt bị giải trí Đông Hoàng thu mua, vị thế bá chủ của Đông Hoàng trong giới cũng theo đó mà càng chắc chắn không thể dao động. Tần Ý xem như đã thực hiện hứa hẹn đối với Hứa Ánh Dương và Phương Đường, đòi lại công bằng cho bọn họ. Lý Bình Lai chẳng những phá sản còn bị anh rể của ông ta đuổi ra khỏi nhà. Cây đổ bầy khỉ tan, ngày xưa những kẻ dựa vào ông ta đều ôm đít mà chạy, không quên cuỗm luôn chút gia sản cuối cùng trên người lão.
Đầu tháng bảy, phim của Phương Đường và Hứa Ánh Dương lần lượt đóng máy. Trong khi đó, bộ phim đồng tính “Tàn thu” mà bọn họ cùng hợp tác tham dự đang tiến hành công tác chuẩn bị rất đâu vào đấy, giữa tháng 8 sẽ chính thức di chuyển đi Bắc Âu lấy cảnh. Có bọn họ đầu tư, kinh phí cho bộ phim lần này rất sung túc, chỉ lựa chọn nơi ghi hình thôi mà đạo diễn Lã đã mang theo trợ lý của mình gần như lật tung mỗi một địa điểm đẹp nổi tiếng trên thế giới mới xác định được. Ông muốn thể hiện ra tác phẩm hoàn mỹ nhất, lý tưởng nhất trong lòng, mà Hứa Ánh Dương và Phương Đường cũng muốn dùng cách như vậy để tuyên bố và ghi khắc tình yêu của bọn họ.
Ở nhà chỉnh đốn hơn một tháng, ngày qua ngày vẫn rất yên tĩnh nhàn hạ, thẳng đến một buổi sáng nào đó Phương Đường vừa tỉnh dậy đã phát hiện tên cậu và Hứa Ánh Dương lại cùng tiến lên chủ đề đứng đầu, trở thành top 1 tìm kiếm.
Mà lý do lần này cả hai lên ‘thớt’ là do ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện với bạn bè trong weixin của Phương Đường bị người ta truyền ra ngoài, trong đó có tấm ảnh mà Trần Bân Vũ chụp lén Hứa Ánh Dương hôn cậu, mấy ngày hôm trước Phương Đường mới gửi tới bạn bè trong danh sách bạn thân để show ân ái, nhanh như vậy liền bị báo ứng. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT