Sáng sớm hôm sau chưa đến sáu rưỡi Hứa Ánh Dương đã bò dậy hí hoáy làm bản kế hoạch du lịch cho ngày hôm nay, đến bảy giờ rưỡi lại xứng chức “bảo mẫu” mà đi đánh thức từng người, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Từ khi rời giường đến giờ Phương Đường vẫn chưa hề bàysắc mặt vui vẻ cho Hứa Ánh Dương nhìn, mặc kệ anh cố ý gợi chuyện như nào thì cậu vẫn bật chế độ ‘không nghe không thấy không đáp’ với anh, hoàn toàn xem Hứa đại minh tinh đang xoay quanh bên cạnh chẳng khác gì không khí.

Sau khi phát phí sinh hoạt cho bảy người xong thì tổ tiết mục cũng bắt đầu ghi hình ngày thứ hai. Có bài học của ngày hôm qua, hôm nay chẳng ai dám tiêu tiền lung tung vô tội vạ nữa. Bằng không nếu thật sự xài hết sạch, thì vì câu ratings mà dám tổ tiết mục sẽ cho bọn họ ngủ ngoài đường luôn lắm, chuyện tốt này không ai muốn thử nghiệm đâu ha. May mà ekip chương trình vẫn còn sót lại tí nhân tính, tiền còn dư tối qua vẫn cho bọn họ nhập chung vào xài tiếp trong hôm nay, tuy rằng số tiền dư đó siêu siêu ít ỏi nhưng cũng khiến bọn họ thấy an ủi dữ lắm, như vậy có nghĩa là nếu mỗi ngày đều tích góp một ít tiền dư, thì đến mấy ngày du lịch cuối không chừng cả đám lại gom đủ để có thể quay trở về những ngày tháng ‘sinh hoạt dư dả’ lắm ấy chứ.

Cho nên sáng nay không ai dám ăn quá 5 Euro. Tiền của Phương Đường vẫn còn ở chỗ Hứa Ánh Dương, bao gồm cả 100 Euro cậu vừa được phát. Phương đại minh tinh tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ giận dỗi nhưng thật tâm nào có tức Hứa Ánh Dương đến mức phân chia rõ ràng tiền bạc với anh đâu. Ấy là còn chưa kể, phần lớn tiền của cả hai hôm qua toàn là cậu tiêu, đòi ăn món ngon không nói, còn đòi chi tiền mua một đống đồ lưu niệm dùng để mang quà về tặng cho người quen. Thái độ của Hứa Ánh Dương đối với việc này trước sau chỉ có một, ấy là hoàn toàn nuông chiều Phương Đường, mặc cho cậu mua mua mua gì cũng được, miễn là anh có gì đó nhét vào miệng là ổn.

Nhưng mà Phương Đường vẫn không thèm để ý đến anh.

Đến buổi chiều, bọn họ chuẩn bị xuất phát đi đến một thành phố du lịch nổi tiếng khác của nước Y. Tòa biệt thự riêng của gia đình Tần Dao mà lần trước cô nàng nhắc đến chính là ở ngoại ô thành phố ấy, đêm nay cả đám có thể đến đó ở một đêm, vừa hay tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Cơ mà trước mắt chi phí để di chuyển gần 3 giờ hành trình tiếp theo vẫn cần bọn họ phải tự mình xoay sở.

Mọi người thảo luận một phen, cuối cùng vẫn quyết định sẽ thuê xe riêng đi. Nhà Tần Dao không nằm trong trung tâm thành phố, đi xe lửa thì tiết kiệm thật đó, nhưng phải đổi chuyến tới lui thì cũng phiền toái cực kỳ.

Bọn họ thuê một xe khách mười chỗ ngồi, chia đều tiền ra theo đầu người vừa vặn vẫn hợp với khả năng chi tiêu còn lại của mỗi khách mời.

Phương Đường vừa lên xe liền đặt mông xuống ngồi ngay cạnh Kỷ Sơ Hạ, Hứa Ánh Dương trầm mặt đứng sát cửa không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Phương Đường đã náo loạn giận dỗi anh cả một ngày hôm nay rồi, kiên nhẫn của anh cũng sắp đến cực hạn.

Phía sau anh còn mấy người Lâm San San vẫn đang đợi lên xe, cả đám liếc nhìn Phương Đường rồi lại ngó sang Hứa Ánh Dương, muốn hối thúc anh nhanh chóng di chuyển chứ đừng đứng đây chắn đường mọi người nữa, nhưng thấy vẻ mặt anh quá khó coi liền ăn ý quyết định không mở miệng.

Cuối cùng vẫn là Kỷ Sơ Hạ nãy giờ đã ngồi sẵn trên xe chống đỡ không nổi áp lực trước gương mặt đen thui của Hứa Ánh Dương, bèn chủ động bước xuống dưới trước để nhường chỗ cho anh lên.

Phương Đường vẫn cúi đầu chơi di động, không để ý đến biểu tình nãy giờ của anh. Hứa Ánh Dương đột ngột vươn tay ra nắm cổ tay cậu kéo xuống xe, Phương Đường giật mình la lên nhưng anh chỉ vứt lại câu “chúng tôi đi vệ sinh một lát” cho mọi người rồi kéo thẳng cậu vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, mặc kệ Phương Đường giãy nãy phản đối.

Anh chàng quay phim chậm một bước, chỉ có thể đứng ngoài quay cửa toilet ôm cây đợi thỏ.

Lâm San San biếng nhác duỗi eo cười giả vờ oán giận: “Cho nên mới nói đi du lịch chung với đôi ‘cẩu nam – nam’ là mệt người nhất mà.”

Tần Dao gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, nên trói hai người kia lại chất củi lên thiêu, chúng ta phải trừ hại vì dân.”

Kỷ Sơ Hạ liên tục cảm thán: “Trước đây em cứ tưởng anh Dương lạnh lùng nghiêm túc dữ lắm, không ngờ đều là giả vờ cả.”

“Đây chỉ là hình tượng bề ngoài của thần tượng thôi mà,” Lâm San San không đồng ý với cách nhìn của Kỷ Sơ Hạ lắm: “Chị thì thấy anh Dương trước mắt vẫn đang là ‘phúc hắc trung khuyển’, nhưng tùy thời đều có thể lắc mình tiến hóa thành ‘cuồng khuyển’ đấy!”

Những người còn lại: “……”

Ở một góc nhìn khác, Phương Đường đang bị kéo vào toa lét liền liên tục tay đánh chân đá Hứa Ánh Dương: “Anh buông ra cho tôi! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Bên ngoài còn đang quay phim đó, anh ở đây phát điên cái gì chứ?”

Hứa Ánh Dương dùng lực chặn tay cậu lại: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, cả một ngày rồi mà em vẫn còn giận gì nữa?”

Phương Đường mím chặt môi hung hăng trừng anh, giằng co một lát cuối cùng Hứa Ánh Dương chịu thua đầu hàng trước đôi mắt đang từ từ đỏ hồng lên, bên trong còn ngấn nước, vẻ mặt muốn khóc như thể bị anh ức hiếp của cậu nhóc trước mặt.

Anh âm thầm thở dài, đến cùng vẫn mềm lòng với cậu, anh kéo sát cậu nhóc lại gần rồi ấn đầu cậu lên vai mình: “Em mấy tuổi rồi chứ, sao lại hở tí đã khóc như này?”

“Em không khóc,” Phương Đường nhỏ giọng tranh cãi, nhưng âm thanh nức nở nghẹn ngào lại bán đứng cậu: “Mà có cũng là do anh chọc giận em thôi…”

Bình thường không đời nào cậu lại làm chuyện mất mặt đến thế, chỉ có những lúc ở riêng với Hứa Ánh Dương mới dễ dàng trở nên ‘đa sầu đa cảm’ như vậy. Bộ dáng này mà để phóng viên chụp lại thì đúng là cậu không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa mất.

Hứa Ánh Dương biết rõ tính tình cục cưng nhà anh như nào bèn cố nhịn cười không trêu chọc cậu: “Quá oan uổng cho anh, anh chọc em giận khi nào hả? Rõ ràng là từ đêm qua đến giờ em vẫn làm mặt lạnh, không thèm để ý đến anh cơ mà.”

Phương Đường cũng không muốn giải thích gì thêm, lần này quả thật là cậu vô cùng tức giận, cứ nhìn thấy cái nhẫn kia là nhớ đến chuyện lúc trước vì sao mình lại tháo xuống, tâm tình theo đó mà suy sụp hẳn nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, đặc biệt là kẻ khởi xướng đang đứng trước mặt cậu đây!

“Cưng à, chúng ta đừng giận nhau nữa được không? Tốt xấu gì cũng đang làm việc đấy, mình nên có tí tinh thần chuyên nghiệp ha?”

Phương Đường vẫn dựa trán vào bờ vai anh, hơn nửa ngày mới rầu rĩ nghẹn ra được mỗi một chữ: “Vâng.”

Hứa Ánh Dương cười đầy cưng chiều: “Hôm qua anh đã hứa sẽ cho em đánh anh đến khi nào mệt thì thôi mà, bây giờ em đánh đi.”

“Anh bị gì vậy, ngứa xương muốn ăn đòn à?”

“Đúng vậy, vẫn đang chờ em đến bẻ xương bẻ cốt giúp anh suốt cả ngày hôm nay đây.”

Phương Đường bực mình nâng tay đấm vài cái không nặng không nhẹ lên lưng Hứa Ánh Dương, chỉ vậy thôi mà khiến anh cảm tưởng như mình vừa bị móng vuốt của một con mèo nhỏ cào nhẹ một cái tới tận tim, cả người ngứa ngáy một cách cực kỳ khó hiểu.

Hứa Ánh Dương siết chặt người trong lòng, cúi đầu xuống cọ cọ hôn lên mái tóc mềm mại của Phương Đường.

Hai người ở trong toilet dây dưa đến gần 20 phút, Phương Đường tranh thủ rửa sơ mặt mũi một phen, đợi đến khi mắt cậu không còn đỏ nữa, trên mặt cũng không nhìn ra manh mối gì mới chịu ra ngoài.

Bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, anh chàng quay phim vẫn cầm máy ghi hình suốt nãy giờ. Hứa Ánh Dương và Phương Đường vừa đi ra thì mọi người đồng loạt vỗ tay trêu chọc.

Dù Hứa Ánh Dương có mặt dày tới cỡ nào thì giờ phút này vẫn cực kỳ ngượng, vừa rồi quả thật anh quá mất bình tĩnh, thế nhưng chỉ cần có thể dỗ cho Phương Đường vui vẻ lại thì anh tuyệt đối không hối hận. Hứa Ánh Dương đã vậy, Phương Đường đứng bên cạnh thì lại càng xấu hổ đến nỗi không muốn gặp người luôn rồi. Cậu bèn quay sang chỉ vào Hứa Ánh Dương bịa chuyện: “Anh ta ăn phải đồ hư nên bị tiêu chảy, ở trong đó đi đến mềm nhũn cả chân luôn đấy.”

Mọi người vây xem nghe vậy liền bật cười: “Cậu ta tiêu chảy đã đành, cậu không bị gì cũng chạy theo vào đó làm gì thế?”

Phương Đường nói dối mà mặt không đỏ, chân không run: “Em ở trỏng lo đưa khăn giấy cho anh Dương chứ chi, còn phải thuận tiện trông chừng ảnh nữa, lỡ đâu ảnh yếu quá mà ngã lọt xuống bồn cầu luôn thì sao?”

Hứa Ánh Dương cực kỳ phối hợp với câu chuyện của Phương Đường, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy đó!”



Lần này lên xe Phương Đường rất tự giác ngồi xuống ngay bên cạnh Hứa Ánh Dương, còn không hề quan tâm xem mình nặng bao nhiêu mà nằm dựa lên vai anh để ngủ cho thoải mái.

Trong lòng Hứa Ánh Dương lại vô cùng vui vẻ, anh lấy điện thoại ra cắm tai nghe, một bên tự đeo một bên thì nhét vào tai người trong lòng.

Tiếng hát ngọt ngào ấm áp từ di động vang ra…

“A summer love is beautiful but it’s not enough

To satisfy emotions that are shared between us

A winter love is cozy but i need so much more

It just intensifies my wants to have a love that endures……”

Lúc còn đi học, bọn họ thường xuyên cùng nhau nghe ca khúc “Two Occasions” này. Khi đó mối quan hệ của cả hai không khác gì ca từ trong bài hát, bọn họ yêu đương cuồng nhiệt nhất có thể, luôn dành tất cả những gì đẹp đẽ nhất, vui sướng nhất dâng hết cho đối phương…

Phương Đường nhắm mắt lại, lông mi cậu khẽ rung động. Bọn họ lơ đãng chạm vào ngón út của nhau rồi nhẹ nhàng quấn riết lại một chỗ ngay dưới lớp áo khoác dày, không một người nào thấy được đôi bàn tay đang níu chặt lấy nhau ấy.

Hứa Ánh Dương nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thủy tinh phản chiếu ngược lại hình ảnh của cậu và anh đang dựa vào nhau, khóe miệng vô thức mỉm cười thật sâu. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play