Lục Lẫm đứng cuối bàn dài, hơn mười người cảnh sát chia ra đứng hai bên, vì lần này là một vụ trọng án, nên bên cạnh còn có cục trưởng Lưu ngồi dự thính.
Cảnh sát Uông đứng lên, chào Lục Lẫm và cục trưởng Lưu: "Theo khẩu cung của nghi phạm “Xà Cốt”, cấp trên của gã, cũng chính là tên “Lão Trùng” mà chúng ta vẫn ẩn núp truy bắt hơn hai năm nay, nhà ở thôn La Sơn, nửa tháng sau sẽ diễn ra liên tiếp mấy cuộc giao dịch, tiến hành ở quê của tên đó, thứ nhất là vì địa hình quen thuộc, thứ hai là để che dấu tai mắt."
"Lần giao dịch này số tiền phạm tội rất lớn, số lượng ma túy rất nhiều, “Xà Cốt” giao nộp, “Lão Trùng” sẽ đích thân ra mặt tiến hành giao dịch, điều này giúp chúng ta bắt được cả người lẫn tang vật, đây là cơ hội kết án “Lão Trùng” tốt nhất."
Lục Lẫm nhìn về phía một đồng chí cảnh sát khác: "Cảnh sát Chu, người anh cài vào thôn La Sơn, có thể điều tra ra thân phận “Lão Trùng” hay không?"
Cảnh sát Chu đứng dậy, chào: "Báo cáo đội trưởng Lục, cục trưởng Lưu, người nằm vùng nắm rõ, đã tra xét kỹ lưỡng mỗi hộ gia đình, nhưng vẫn không tra được chính xác ai mới là “Lão Trùng”."
Cục trưởng Lưu vẫy tay: "Điều này cũng không trách cậu được, nếu như bị chúng ta tra ra, thật uổng công “Lão Trùng” đã bưng bít nhiều năm như vậy."
Cảnh sát Tần Lâm nói: "Mặc dù thôn La Sơn không nhỏ, nhưng mỗi nhà đều biết lẫn nhau, một đám người lạ hoắc chúng ta tùy tiện xông vào thôn, sợ rằng có tai mắt nhìn thấy, rút dây động rừng, việc bố trí hành động tiếp theo, càng phải cẩn thận."
Lời vừa nói ra, mọi người im lặng, đúng thật, lần giao dịch ma túy này lại đặt ở thôn La Sơn, khó khăn gia tăng, bởi vì trong thôn không thể so với thành phố, đi trên đường không ai nhận ra ai. Mạng lưới quan hệ trong nông thôn rất dày đặc, chồng chéo lên nhau, nhà ai có chuyện, ngày hôm sau cả thôn đều biết.
Còn nữa, trong thôn xuất hiện gương mặt xa lạ, rất nhanh cũng sẽ bị “Lão Trùng” biết, thế nên nếu như cảnh sát muốn điều tra cả thôn mà không bị người khác biết, đây tuyệt đối là điều không thể.
Lúc này, Cảnh sát Chu tiếp tục nói: "Nhưng, người bên kia có tin tình báo mới nhất, nghe nói gần đây trong thôn La Sơn có phóng viên đài truyền hình Giang Thành vào thôn, điều tra thăm hỏi về cuộc sống trẻ em."
Lục Lẫm nghe vậy, lập tức hỏi: "Có bao nhiêu người?"
"Không nhiều lắm, đại khái khoảng ba bốn người gì đó."
Lục Lẫm trầm tư chốc lát, nói: "Lập tức liên lạc với đài truyền hình Giang Thành, để cho bọn họ tăng thêm người vào thôn."
Tần Lâm nói: "Có tăng thêm phóng viên cũng không thay đổi được gì đâu."
Lục Lẫm nhìn về phía anh ta: "Ai nói muốn tăng thêm phóng viên."
----------
Trường tiểu học Hy Vọng xây ở nơi tiếp giáp giữa hai đỉnh núi, cách trấn không xa, giao thông cũng rất tiện lợi, lái xe mất khoảng một tiếng đồng hồ, ngoài thôn có hai đứa trẻ đi bộ, dường như muốn chờ đến bốn mươi phút hoặc một giờ kia.
Trường học có ba tòa nhà trắng, một tòa ba tầng là khu dạy học, bên cạnh là tòa nhà của trường cấp hai, một... tòa còn lại là ký túc xá và phòng làm việc. Ngoài khu dạy học còn có một sân vận động nhỏ, cả vòng rộng khoảng 100 mét, lần trước sau khi tổi chức đại hội thể dục thể thao, Đoàn Nam đã bỏ vốn tu sửa lại đường chạy và sân bóng rổ, trước đây là là đất trộn xi măng đỏ quạch, phòng ngừa bọn nhỏ té ngã.
Cuối sân vận động có xây một cột cờ, lá cờ đỏ rực đón gió bay phấp phới.
Khi Khương Nghiên xuống xe, trường vẫn đang vào học, cô đi lối nhỏ bên cạnh, có thể nghe thấy trong phòng học truyền đến tiếng đọc chậm của các bạn nhỏ, giọng nói trong trẻo lọt vào tai:
"Nhìn kìa, nhìn kìa, gió đông đến rồi, mùa xuân cũng đang bước đến gần. "
Vương Hoài Xuân cầm máy ảnh, đi sau Đoàn Nam và Khương Nghiêm, Đoàn Nam vừa đi vừa nói với cô: "Phần lớn giáo viên ở đây tốt nghiệp khoa chính quy hoặc gần tốt nghiệp tới đây thực tập, lâu có thể kiên trì một hai năm, nhưng là đa số chỉ hai ba tháng, không thể kiên trì được nữa."
"Sau đó Đoàn tổng không tiếc gì mà chi ra số tiền lớn cầu tài, trả lương cao cho giáo viên, lúc này mới có nhiều người ở lại." Hiệu trưởng là một giáo viên hơn năm mươi tuổi đã về hưu, chất phác phúc hậu, ông cười nói: "Đồng chí phòng viên, mọi người phải đưa tin thật tốt về Đoàn tổng đấy, anh ấy là người tốt."
Khương Nghiên quay đầu lại nhìn về phía Đoàn Nam: "Anh đỏ mặt rồi kìa."
Đoàn Nam xua xua tay: "Khen ngợi qua là được, không cần đưa tin đâu."
"Không được, Xuân Nhi, thế nào cũng phải cho anh ấy lên đầu báo." Khương Nghiên quay đầu nói với Vương Hoài Xuân đang cầm máy ảnh: "Ống kính của chúng ta phải hướng đến những doanh nhân trẻ."
"Ôi, thật là ngượng ngùng." Đoàn Nam chắp tay trước ngực: "Người xuất gia, xun cúi đầu."
Khương Nghiên đi đến trước cửa phòng học, các bạn nhỏ đang học tiết ngữ văn, không giống như Khương Nghiên suy nghĩ, mọi người đều sẽ thật sự nghe giảng.
Vẻ mặt các bạn hàng trên rất chăm chú, nhưng phía sau cũng có học sinh ngủ gật, hoặc nô đùa hoặc nói chuyện.
Thấy bên cửa sổ có phóng viên, giáo viên không nhịn được để sách trong tay xuống, gõ gõ bục giảng, nói: "Mấy bạn đang ngủ phía sau, tất cả xốc lại tinh thần cho thầy! Không được phép ngủ! Mau mở sách giáo khoa ra, đọc trang 34."
Mấy bạn nam phía sau mơ mơ màng màng ngẩng đầu, lười biếng lật sách giáo khoa ra, nhưng cuối cùng vẫn bằng mặt không bằng lòng, khuôn mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Các bạn học sinh nhìn thấy bên ngoài có phóng viên, bắt đầu ríu rít bàn tán, ngó dáo dác như nhìn thấy Tây Dương Kính, vì không muốn quấy rầy giờ học bình thường của thầy giáo, Khương Nghiên chụp vài tấm rồi đi ngay.
"Trường học nào cũng giống nhau." Đoàn Nam đút tay trong túi quần, đi đến bên cạnh Khương Nghiên: "Trẻ con nông thôn so với trẻ con trong thành phố còn khó thuần phục hơn."
Khương Nghiên nhìn thao trường, nói: "Trước đây khi em đọc tin tức về trường học ở nông thôn, căn bản một nghìn bài thì bài nào cũng viết các bé ngồi học rất nghiêm chỉnh, dáng vẻ chăm chú nghe thầy giáo giảng, hôm nay tự mình đến xem, mới biết được hóa ra không phải như vậy."
"Thế nên mắt thấy mới là thật, trước mắt tình trạng giáo dục ở nông thôn phần lớn đều thế này, cũng không nhất định trẻ con nhà nghèo có thể sớm biết làm việc nhà, vẫn còn nhiều..."
Bùn loãng cũng không thể trát tường, lời này nói ra dường như không được thích hợp cho lắm, Đoàn Nam tìm các giải thích khác: "Chỉ cần là học sinh, nhất định sẽ có trẻ thích học, cũng có trẻ không thích học, ban đầu anh đi học, cũng hận không thể ngày ngày trốn học, nghe thầy giáo giảng chẳng khác gì nghe mẹ hát rũ, để anh ngồi trong phòng học ngây ngốc cả ngày, chán muốn chết luôn."
"Em nhớ được một chuyện, khi đó anh là học sinh trốn học tiêu biểu, có một lần anh leo tường ra ngoài, em còn phải che giấu thầy giáo giúp anh."
"Kết quả em lựa chọn chính nghĩa mà vạch trần anh, không hề nhìn đến tình nghĩa bạn bè gì cả."
Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng Khương Nghiên khẽ nhếch, hợp tình hợp lý nói: "Nói thật là một trong những yêu cầu căn bản cần rèn luyện hàng ngày của phóng viên đấy."
Đúng lúc này, điện thoại Khương Nghiên vang lên.
"Điện thoại của lãnh đạo."
"Ừ."
Khương Nghiên đến dưới cột cờ đỏ, nhấc máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Tống Hi Văn: "Tiểu Khương, có một chuyện rất quan trọng anh cần thông báo cho em."
Nghe giọng Tống Hi Văn nghiêm túc như vậy, Khương Nghiên cũng không khỏi đứng nghiêm chỉnh lại: "Mời lãnh đạo nói ạ."
Một lúc sau, Khương Nghiên chỉ nói năm chữ: "Thật mẹ nó kích thích."
"Hả?"
"Em nói, có thể có nguy hiểm hay không?"
"Ừ, anh cũng lo lắng vấn đề này, nhưng bên trên đã đưa ra công văn chỉ thị, chúng ta có nghĩa vụ phải phối hợp với cảnh sát truy bắt đối tượng tình nghi." Tống Hi Văn nói: "Chuyện này em không cần nhúng tay vào, làm tốt công việc của mình theo kế hoạch là được, không nên tham dự vào, quá nguy hiểm."
"Vâng, em biết rồi." Khương Nghiên suy nghĩ một chút, hỏi: "Tổng biên tập, anh có biết cục cảnh sát phái ai đến không?"
"Cái này thì anh cũng không rõ lắm."
Khương Nghiên thấp thỏm không yên cúp điện thoại.
Trưa hôm sau, sau khi ăn cơm ở trường học xong, Vương Hoài Xuân lái xe, đưa nhóm Khương Nghiên lên trấn trên trước, đi đón mấy người "Đồng nghiệp" mới mà đơn vị phái đến.
"Phải nhớ lời chị nói..., tai mắt trong thôn rất đông, không được lỡ miệng."
Trên đường, Khương Nghiên dặn dò Vương Hoài Xuân và Vân Thái: "Mấy người này cũng là thực tập sinh của đơn vị chúng ta, tới đây học hỏi."
Vương Hoài Xuân có chút hưng phấn mà nói: "Chị yên tâm, miệng em rất kín."
Vân Thái vẫn còn có chút lo lắng: "Nếu không may bị lộ thì phải làm sao ạ, dù sao bọn họ cũng không phải là phóng viên thật."
"Để họ cầm máy ảnh và giá đỡ làm chân chạy việc là được."
"Em cảm thấy dường như rất nguy hiểm."
"Chúng ta đã hiểu rõ mục đích chủ yếu khi bọn họ đến đây, chúng ta có thể đến thăm hỏi thôn dân và trẻ con, có thể hỏi được tin tức liên quan đến vụ án của họ cvô cùng quan trọng." Khương Nghiên nói: "Về phần hành động sau đó, không phải là chuyện của chúng ta, mọi người chỉ cần nhớ kỹ một điều, làm tốt nhiệm vụ của chính mình, coi bọn họ như đồng nghiệp thật sự, còn nữa, không được ra mặt, bảo vệ tốt bản thân là quan trọng nhất."
Hai người gật đầu.
Xe dừng trước cửa nhà khách của trấn trên, họ đứng dưới tán cây hòe bên cửa khoảng mười lăm phút, có ba người từ trong nhà đi ra.
Ban đầu trong lòng Khương Nghiên khá thấp thỏm, lẩm bẩm không biết có phải là anh hay không, trong cục có nhiều cảnh sát như vậy...
...... Thật trùng hợp.
Người dẫn đầu mặc một chiếc áo khoác bóng chày, vạt áo trang trí rất nhiều mảnh ghép hình vuông, tầng tầng lớp lớp.
Hôm nay trông Lục Lẫm rất trẻ trung.
Trong lúc giật mình Khương Nghiên còn tưởng rằng bạn học Lục thời đại học đã trở lại.
Quả nhiên là anh.
Hai nhân viên cảnh sát phía sau cũng mặc thường phục, đều là khuôn mặt quen thuộc, tên tùy tùng Tiểu Uông của Lục Lẫm thì khỏi phải nói rồi, ngoài ra còn có một nữ cảnh sát, là Hạ Vi, lúc trước trực ban vào giao thừa với Khương Trọng Thần, sau khi xảy ra chuyện cậu còn rất che chở chị gái nhỏ nhé.
Trong tích tắc khi anh sải bước ra, Khương Nghiên nhanh chóng chuẩn bị tâm lý thật tốt, như nghênh đón kẻ địch chính diện, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời: "Cảnh sát với..."
Lời còn chưa dứt, Lục Lẫm đi tới, đặt tay lên hông của cô, nhẹ nhàng nhấc lên, gót chân Khương Nghiên cách mặt đất, cả người nhào vào lồng ngực anh, chặt chẽ dán chặt lên người anh.
"Nào, biết em nhớ ông đây lắm mà."
Khương Nghiên chợt mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn Lục Lẫm.
Vương Hoài Xuân và Vân Thái bị dọa đến suýt đánh rơi máy ảnh trong tay.
Tiểu Uông ho khan một tiếng, giải thích: "Đội trưởng Lục nói, không chỉ đóng giả làm phóng viên, để đảm bảo không bị lộ việc, anh ấy còn muốn hy sinh nhan sắc của mình, đóng giả vợ chồng với đồng chí Khương Nghiên."
Vương Hoài Xuân nhìn Lục Lẫm trước mặt đang ôm chặt lấy eo Khương Nghiên, chỉ kém điều khảm cô vào trong cơ thể.
Cậu thể hiện vẻ mặt kính nể, giơ ngón tay cái lên khen: "Đồng chí cảnh sát không chỉ chuyên nghiệp bình thường, mà còn chuyên nghiệp hơn, một giây nhập vai, làm tôi suýt chút nữa tin là thật."
Hết chương 35
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT