Xế chiều thứ sáu, Khương Nghiên hoàn thành công việc trước thời gian, bắt đầu thu dọn lại bàn làm việc của mình.

"Hôm nay tâm trạng cô có vẻ rất tốt nhỉ." Đồng nghiệp đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của Khương Nghiên: "Gặp chuyện gì vui à, chia sẻ cho tôi nghe với."

Khương Nghiên cười thần bí, không trả lời.

"Còn cố tình trang điểm đẹp như vậy." Cô ấy cười quan sát cô: "Chuẩn bị đi hẹn hò à?"

"Hì hì, tôi không nói cho cô biết đâu."

Tổng biên tập Tống Hi Văn đi tới, đưa cho Khương Nghiên một tập tài liệu: "Em sửa lại báo cáo này giúp anh, sau đó viết lại chi tiết nhé."

"Không thành vấn đề." Khương Nghiên nhận lấy tài liệu: "Em lập tức làm đây."

Tống Hi Văn đút tay vào túi quần, xoay người đi vài bước, dường như nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Khương Nghiên: "Bộ phim《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》 của Agatha hôm nay khởi chiếu đấy, hồi còn học đại học, không phải em thích đọc tiểu thuyết trinh thám của Agatha nhất sao."

Tống Hi Văn là học trưởng cùng ngành của Khương Nghiên, thời điểm sắp tốt nghiệp, Khương Nghiên được phân thực tập dưới trướng Tống Hi Văn, giao tình của hai người không tính là hời hợt, Tống Hi Văn chỉ thích tiểu thuyết trinh thám của Agatha, cùng Khương Nghiên ăn nhịp với nhau, hai người rất dễ nói chuyện.

"Làm khó học trưởng còn nhớ rõ."

"Dĩ nhiên, khi đó em còn hỏi mượn anh cuốn 《 Thảm án trên sông Nile 》cơ mà."

"Đó là vì sách của Agatha có thể mượn trong thư viện, đều bị học trưởng mang về nhà rồi."

Khương Nghiên nhìn về phía Tống Hi Văn, hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo len sáng màu cổ chữ V, có lẽ do ánh đèn, nên trông rất tao nhã.

Nhớ lại thời sinh viên ngây ngô, Tống Hi Văn mỉm cười ấm áp.

"Hôm nay《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》khởi chiếu." Tống Hi Văn đút tay vào trong túi áo, vuốt hai tấm vé trong tay: "Nếu như em không có việc gì..."

"Hôm nay em cũng định đi xem đây."

"Ồ, mình em à?"

"Không phải, em có hẹn một người bạn."

Thấy cô mỉm cười, Tống Hi Văn siết chặt tấm vé trong túi áo, đút trở lại: "À, như thế, anh cũng định đi xem, không biết bản mới được sửa lại như thế nào, hình như có thêm tình cảm."

"Vâng."

Dường như không còn gì để nói chuyện, Tống Hi Văn xoay người bước đi hai bước, lại có chút không cam lòng, quay đầu hỏi: "Em đi với bạn thân à."

"Không ạ, một người bạn khác."

"Bạn trai à?"

Khương Nghiên mở máy tính ra định sửa lại báo cái, nghe vậy, vẻ mặt xuất hiện một chút kinh ngạc: "Tổng biên tập, không ngờ anh cũng hóng hớt như vậy đấy."

Tống Hi Văn cười vô hại: "Làm lãnh đạo, nên quan tâm nhiều hơn đến vấn đề cá nhân của cấp dưới."

Khương Nghiên dứt khoát: "Bạn trai cũ của em, đang cố gắng phát triển từ "Trước" trở thành "Hiện tại", vậy, cảm ơn tổng biên tập Tống đã quan tâm ạ."

Tống Hi Văn dừng một chút, gần như không biết đáp ra sao, không thể làm gì khác hơn là khích lệ: "Vậy... Em cố gắng lên nhé."

Khương Nghiên ngồi xuống sửa lại bản báo cáo Tống Hi Văn vừa mới đưa, viết lại thành bài tin tức chi tiết.

Thật ra, những việc vặt này không nhất định phải để cho Khương Nghiên tự mình làm, trực tiếp giao cho thực tập sinh, chỉ cần có giọng văn và thái độ của người viết báo, cũng có thể làm được.

Không biết Tống Hi Văn cố ý đến đây, nhắn nhủ chuyện này với cô, có phải có ý gì khác hay không, chẳng lẽ đang biểu đạt sự coi trọng, muốn thăng chức cô lên à?

Đến bây giờ, trong lòng Khương Nghiên vui rạo rực, lấy điện thoại ra, soạn một cái tin nhắn.

"Anh, tối nay anh muốn ăn gì, hay là mình đi xem phim?"

Lục Lẫm nhắn lại không tính là nhanh, khoảng một phút sau mới trả lời.

"Gì cũng được."

Trước đây khi đi hẹn hò, ăn cái gì, chơi cái gì, quyết định làm gì cũng do cô sắp xếp.

Yêu đương là chuyện của hai người, Lục Lẫm không phản đối, cũng không có nghĩa là anh chưa từng nghĩ, chẳng qua là vì anh nuông chiều cô mà thôi.

Khi đó cô luôn tùy ý sử dụng hết toàn bộ kiên nhẫn và yêu chiều của anh.

Đường Tầm có câu nói rất đúng: "Hôm nay cậu với Lục Lẫm có thể đi đến một bước này, cậu có bao giờ để tay lên ngực tự hỏi, thật sự chỉ vì chuyện kia không?"

Cũng không phải tất cả chuyện cũ đều có nguyên nhân rõ ràng, thời gian trôi đi như nước chảy, rất nhiều chi tiết nhỏ, ẩn trong những gì thoáng qua rồi biến mất mà cô chưa từng chú ý.

"Em xin lỗi."

Lúc này, Lục Lẫm đang đứng cạo râu trước gương trong phòng thay đồ, điện thoại rung lên, thấy ba chữ kia, mi tâm anh nhíu lại, tin nhắn trước đó viết: "Anh, tối nay anh muốn ăn gì, hay là mình đi xem phim?"

Anh nhắn lại: "Gì cũng được."

Tại sao bây giờ anh lại nhận được ba chữ "Em xin lỗi"?

Trong lòng Lục Lẫm rối như tơ vò, nhưng vẫn rất lịch sự đáp lại: "Không sao đâu."

"Anh muốn ăn cơm trước hay xem phim trước?"

Lục Lẫm suy nghĩ một chút, hỏi: "Em đói không?"

Khương Nghiên nhìn hai chữ này, trong bụng hiểu rõ, trả lời: "Không đói ạ."

"Vậy thì đi xem phim nhé."

"Vâng O(∩_∩)O~ bảy giờ tối, mình hẹn nhau ở tầng một rạp chiếu phim Vạn Đạt đường Trung Sơn nhé."

Ánh đèn trong phòng thay quần áo mờ mịt, Tiểu Uông ngồi trên dãy ghế giữa các tủ treo quần áo, thay một đôi giày da bóng loáng, bên cạnh cậu là cảnh sát Tần Lâm.

Tiểu Uông cảm thán: "Nhớ ngày còn học đại học, đội trưởng Lục của chúng ta cũng là tiểu thịt tươi vạn thiếu nữ mê đấy."

Tần Lâm vừa thay tất vừa nói: "Bớt phóng đại đi, cục cảnh sát của chúng ta tổng cộng cũng không có mấy cô gái trẻ, phải chăng thì chỉ có mẹ nuôi già thôi."

Tiểu Uông ho nhẹ: "Bất kể nói thế nào, dù sao khi đó, đội trưởng Lục thật sự có khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của tiểu thịt tươi, chị dâu tôi đứng cách xa đến mấy trăm mét trên sân vận động, nhìn một cái là chọn trúng anh ấy, lúc đó đội có mười mấy người đứng, đội trưởng Lục Lục còn đứng ở hàng cuối cùng."

Tần Lâm: "Thị lực chị dâu tốt thật đấy, nếu được huấn luyện, có thể làm tay súng thần rồi."

"Đây không phải là trọng điểm." Tiểu Uông nói: "Có một câu châm ngôn, năm tháng là dao giết heo, đàn ông thoáng cái đã hai mươi lăm, bảo dưỡng tốt luôn quan trọng nhất."

"Công nhận."

"Nhìn đội trưởng Lục Lục của chúng tay bây giờ mà xem, mặt phơi đến đen sì, sắp biến mình thành Bao Thanh Thiên rồi, đã đen, lại còn lạnh lùng, không đẹp trai chút nào! Không thịt tươi! Nhìn nhìn lại thấy cả đùi đầy lông, trời ạ, ở tuổi này, không cẩn thận ăn nhiều dầu mỡ, đội trưởng Lục Lục của chúng ta, tuyệt đối là đàn ông trung niên bụng phệ rồi!"

Cảnh sát Tần Lâm nghe thấy mà sửng sốt, Tiểu Uông ân cần dạy bảo anh ấy: "Cảnh sát Tần, chúng ta còn trẻ, không thể học theo anh ấy được đâu, tối nay về nhà, phải nhanh chóng đắp mặt nạ, phụ nữ cần bảo dưỡng, đàn ông chúng ta càng không thể rơi lại phía sau."

Lục Lẫm vừa cạo râu, vừa quan sát mặt của mình.

Nói về mấy năm nay, quả thật là đen đi nhiều, khi anh vừa mới học đại học, da rất trắng, giống với Khương Trọng Thần thời cấp ba, da mặt non mịn đến chảy nước, không phải phơi nắng, đến lúc huấn luyện quân sự, hôm nào mặt cũng bị phơi đến đỏ bừng.

Sau này vào đội cảnh sát, gió thổi mưa xối, kết quả tiểu thịt tươi cũng chầm chậm biến thành lão thịt khô.

Không phải anh không thích đẹp, mà là không có thời gian, đừng nói đến việc bảo dưỡng, cho dù thỉnh thoảng dạo phố mua quần áo, chỉ cần một cú điện thoại từ cục, anh lại vội vàng chạy đi.

Trách nhiệm trên vai anh rất nặng nề.

Anh phải bảo vệ núi sông tổ quốc, ánh đèn của vạn nhà.

Tiểu Uông nói rất hợp tình hợp lý: "Công việc bận rộn, không thể lấy nó làm lý do, tuyệt đối không có đàn ông xấu, chỉ có người lười biếng, không chịu làm đẹp, trước mặt quần chúng nhân dân, hình tượng là quan trọng nhất!"

Tiểu Uông và Tần Lâm cười đùa vui vẻ một hồi, lúc ra khỏi phòng thay đồ, còn cười híp mắt nói với Lục Lẫm: "Đội trưởng Lục, trong tủ quần áo của em có túi mặt nạ dưa chuột, đắp lên, đảm bảo tối nay nhan sắc của anh sẽ toả sáng!"

Lục Lẫm rất đàn ông mà tỏ vẻ khinh thường: "Sao tôi có thể làm chuyện vớ vẩn này được."

Song năm phút sau, Tiểu Uông vội vã xông vào phòng thay quần áo, Lục Lẫm đang cầm mặt nạ định đắp lên mặt, nhìn thấy Tiểu Uông, anh hoa dung thất sắc: "Vào phòng không gõ cửa, cậu có phải là người hay không đấy!"

"Đội trưởng Lục, đừng đắp! Đã xảy ra chuyện rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play