Tả Thiệu Yến dẫn đường, đem đoàn người đưa đến một nhà tương đối nghiêng về phía trước, dìu Tả Uẩn Văn xuống xe nói: “Phụ thân, thời gian cấp bách, nhi tử tìm không thấy tòa nhà quá tốt, trước hết chấp nhận ở đây vài ngày được không?”
Tả Uẩn Văn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy xung quanh đều là dân chúng mặc áo vải, có chút không vui nhíu mày, chẳng qua ông ta cũng biết một phòng ở kinh đô khó cầu, chỉ có thể trước như vậy.
Tả Thiệu Khanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tả Thiệu Yến vậy mà trong vàingày ngắn ngủn ở kinh đô mua một tòa nhà, xem ra tiêu không ít bạc.
Nữ quyến trên xe ngựa lúc này mới xuống xe, Tả Thiệu Khanh lần đầu nhìn thấychính là cách ăn mặc diễm lệ bức người của Tả Thục Tuệ, quần áo màu trắng nhạt bọc toàn thân, bên ngoài khoác trên vai sa y màu xanh lá, lộ ra đường cong ưu mỹ,một nửa tóc tết thành búi tóc Phi Vân đang là trào lưu hiện thời, bên trong tóc maicài trâm cài tóc hồ điệp Lưu Tô.
Trên mặt nàng trang điểm hoa mai rất độc đáo, tuy sắc mặt bởi vì lặn lội đường xa có chút tái nhợt, làm cho nàng thoạt nhìn nhiều hơn vài phần vẻ đẹp nhu nhược.
Tả Thiệu Khanh trong lòng cảm thán: Luận nhan sắc, Tả Thục Tuệ xác thực là giai nhân khó gặp.
Chính vào lúc này, một tiếng nữ sinh kiều mỹ đã cắt đứt ánh mắt của Tả Thiệu Khanh: “Lão gia, đây là nhà của chúng ta ở kinh đô sao? Còn không bằng nhà cũ củachúng ta.”
Tả Thiệu Khanh theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt chính là một nữ tử dáng vẻ xinh đẹp, áo bông màu xanh biếc, váy dài một màu, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là đôi mắt phượng dài nhỏ hiện thị rõ màu sắc yêu mị.
Tả Thiệu Khanh nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của nàng ta, đầu óc oanh một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, y nghĩ tới, đây chẳng phải là tân sủng Nguyệt di nương của Tả Uẩn Văn sao?
Kiếp trước y liền biết, lúc nữ nhân này xuất hiện, khiến cho một tia nhớ mong của Tả Uẩn Văn đối với Nguyễn di nương đều hóa thành mây khói, đối xử với y càng là không bằng lúc trước.
Y lúc ấy nghĩ, nếu không có nữ nhân này xuất hiện, Tả Uẩn Văn vẫn sẽ đồng ý Tả Thiệu Yến đem y trở thành giống như hàng hóa đưa đến Giang phủ sao? Y không biết vì cái gì lúc ở trấn Vưu Khê chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng dựa theo bụng của nàng ta, hai người chỉ sợ đã trải qua một đoạn thời gian.
Tả Thiệu Khanh chú ý tới, Tiết thị sau khi nghe Nguyệt di nương nói xong sắc mặt đột nhiên khó xem: “Chỉ bằng đồ đê tiện như ngươi, vậy mà còn có tư cách chọn ba lấy bốn? Không bằng lòng có thể trở về.”
Nguyệt di nương lập tức dán vào Tả Uẩn Văn ở bên cạnh, yếu ớt làm nũng: “Lão gia…”
Tả Uẩn Văn hướng Tiết thị rống lên một tiếng: “Đủ rồi.” Sau đó trấn an ái thiếp của mình: “Nàng cũng ít nói vài lời, kinh đô này không thể so với trấn Vưu Khê, trước ở lại chậm rãi tìm phòng.”
“Hừ.” Tiết thị phẫn hận nhìn chằm một nam một nữ kia, lại sai người đem Tả Thiệu Lăng dìu xuống xe ngựa, quay người vào cửa trước.
Nhóm nha đầu bà tử tự nhiên là lấy Tiết thị làm đầu, bước nhanh đi theo, Tả Thiệu Khanh lúc này mới nhìn đến Nhị ca đã từng ngang ngược càn rỡ kia.
Ngắn ngủn hơn một tháng, thiếu niên thân thể khỏe mạnh thành bộ dáng gầy yếu,quần áo dày nặng khoác ở trên người, sắc mặt như cây nghệ, một khi có người tới gần liền lập tức bị hắn ta đá văng,trong đôi mắt hơi có chút điên cuồng.
Tả Thiệu Khanh đưa mắt nhìn hắn ta vào cửa, nhìn về phía đám người đứng sau Hà thị, chỉ thấy bụng dưới nàng đồng dạng hơi lồi lên, sắc mặt vàng như nến, rõ ràng cho thấy chịu không nổi nỗi khổ lặn lội đường xa sốc nảy.
Còn may đứa nhỏ không có việc gì, nếu không kế sách của Tả Thiệu Khanh còn chưathi triển chỉ sợ nữ nhân này liền giữ không được.
Y cẩn thận nhìn kĩ vẻ mặt của Tả Thiệu Yến, thấy gã ta một tay dìu Hà thị, ân cần hỏi thăm thân thể của nàng ta, biểu hiện giống như một người chồng tốt.
Tả Thiệu Khanh không biết trong lòng của gã ta nghĩ cái gì, lại có thể cảm thấy ớn lạnh khắp người, Tả Thiệu Yến như vậy, gã ta trơ trẽn khiến cho trái tim băng giá.
“Đại tẩu trên đường vất vả.” Tả Thiệu Khanh tiến lên đối với Hà thị hành lễ, về phần Tả Uẩn Văn cùng tiểu thiếp kia, y căn bản không muốn phản ứng.
“Tam đệ bình an.” Hà thị đỡ eo, nửa tựa ở trên người nha hoàn, ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh mang theo xa cách, lại không có ác ý.
Tả Thiệu Khanh giống như quan tâm nói: “Đại tẩu đi đường mệt nhọc, lại mang thai, vẫn là nhanh chóng vào phòng nghỉ ngơi.”
Hà thị gật đầu, vịn tay nha hoàn đi theo sau lưng Tả Thiệu Yến vào cửa.
Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu nhìn phủ đệ còn chưa đặt bảng hiệu, lông mi giật giật, nói thầm: “Chẳng qua lại là một lao tù mà thôi.”
Bọn hạ nhân sắp xếp lại hành lý, các chủ nhân đều trước đi nghỉ ngơi, Tả Thiệu Khanh thấy không có chuyện gì của mình, trước trở về khách sạn Thanh Phong.
Người Tả gia đã đến, y nhất định không có đạo lý tiếp tục ở khách sạn, chỉ có thể đểcho vú Liễu thu dọn hành lý đem đến nhà mới, chẳng qua, y có tâm nhãn, để cho vú Liễu đem quần áo đắt tiền để trong một hành lý khác đóng gói gửi ở chỗ Nhị thúc.
Tả Thiệu Khanh và Tả Uẩn Dương là cùng nhau trở về, bọn hạ nhân vẫn đang bận rộn, trong phủ cũng không có chính thức nấu cơm, mà là gọi một quán rượu đưa cơm tới.
Trên bàn cơm, nam nữ phân bàn ngồi, Tả Uẩn Văn hưng phấn uống nhiều hơn vài chén, sau đó nhắc đến việc được nhận thiệp mời của phủ Trấn quốc công, dẫn tới Tả Uẩn Dương liên tiếp nhìn về phía Tả Thiệu Khanh.
“Thật sự là không nghĩ tới, Tả gia ta lại còn có thể gặp được quý nhân như vậy, ngàymai mọi người cần phải cẩn thận làm việc, không được thất lễ trước mặt người khác.”
Mọi người vội vàng đáp ứng, mà ngay cả Tả Uẩn Dương cũng khó hiểu, chính mình vậy mà nằm trong danh sách được mời, dù sao dùng thân phận của ông muốn vàocánh cửa kia hầu như là không thể nào.
Về phần tại sao đặc biệt như vậy, ông không chút nghĩ ngợi cũng biết là bởi vì Tả Thiệu Khanh, nói đến, ông cũng là nhà mẹ đẻ chính thức.
Ông đồng tình nhìn Tả Uẩn Văn, nhìn bộ dáng đã dùng thân phận nhạc phụ đạinhân kia của ông ta quảng cáo rùm beng thái độ của mình, âm thầm lắc đầu, đợi lúc đại ca ông biết rõ Lục công gia vừa ý là con trai ông ta mà không phải con gái, không biết sẽ bị dọa thành bộ dáng gì.
Kết cấu của nhà mới nhỏ hơn rất nhiều, Tả Thiệu Khanh được phân đến một cái phòng xép nhỏ, La Tiểu Lục như cũ ngủ ở gian ngoài gác đêm, bởi vì một số hạ nhân không có theo đến, vú Liễu bị điều đi phòng bếp hỗ trợ.
Nói đến, vú Liễu cũng không thể xem như hạ nhân Tả phủ, văn tự bán mình của bànằm trên tay Tả Thiệu Khanh, chỉ là lương tháng do Tả phủ phát.
Tả Thiệu Khanh trước khi sống lại, lúc nguyệt ngân không đủ đều là vú Liễu chính mình trợ cấp, hiện tại Tả Thiệu Khanh tự nhiên không quan tâm chút tiền này, liền nghĩ cách qua mấy ngày nữa tìm lý do thả vú Liễu đi, cũng miễn cho bà bị người kêu đến gọi đi.
Trừ lần đó ra, làm cho Tả Thiệu Khanh ngoài ý muốn chính là, trong phòng của y vậy mà nhiều thêm một nha hoàn xinh đẹp.
“Tên gọi là gì?” Tả Thiệu Khanh mang theo tức giận hỏi.
“Nô tài gọi là Yên Nhi.”
Tả Thiệu Khanh nhíu mày, không thích loại tên gọi tràn ngập khí chất phong trần này: “Trước kia ở trong phủ không có nhìn thấy ngươi, mới được mua?”
Yên Nhi ngẩng đầu nhút nhát e lệ nhìn y, đôi mắt đẹp dao động: “Đúng vậy, phu nhân thiện tâm, cứu được ca ca nô tài.”
Tả Thiệu Khanh từ chối cho ý kiến, Tiết thị này đặt một La Tiểu Lục ở bên cạnh y còn chưa đủ, vậy mà lại tìm đến một nha hoàn, đây là nhận ra La Tiểu Lục thay đổi hay là đối với y vẫn còn lo lắng?
“Ngươi cũng thấy đấy, trong phòng của ta không có dư chỗ cho ngươi ở, ngươi trở về cùng phu nhân nói, bổn thiếu gia bên này không cần nha hoàn.”
Yên Nhi bịch một cái liền quỳ xuống, vừa dập đầu vừa khóc lóc kể: “Tam gia nhận lấy nô tài, trước khi đi phu nhận liền đã từng dặn dò, nếu là Tam gia không cần, liền để cho nô tài gả cho người chăn ngựa trong phủ.”
Tả Thiệu Khanh bị chọc tức nở nụ cười, cảm tình còn là muốn ấm giường cho y.
“Gả cho người chăn ngựa thì như thế nào?” Thực sự cho rằng y là nam nhân thươnghương tiếc ngọc sao?
Yên Nhi bò lên phía trước vài bước, muốn chạm vào chân Tả Thiệu Khanh lại bị y đá văng ra, chỉ nghe y lạnh lùng bảo: “Đi ra ngoài.”
“Tam gia…” Yên Nhi không thể tưởng tưởng nổi ngẩng đầu, trừng mắt đôi mắt rưng rưng lệ, bộ dáng xác thực có vài phần tư sắc.
Tả Thiệu Khanh cúi người, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Thà đi theo ta mộtthứ tử không được yêu thương, còn không bằng ngươi đi theo đại gia.”
Yên Nhi tâm tự khẽ động, yếu ớt mở miệng: “Phu nhân cũng ban thưởng cho đại gia hai nha đầu.”
“Thì tính sao? Nha đầu lại chê ít, thiếu phu nhân mang thai không cách nào hầu hạ,chính là cơ hội thật tốt, về phần những người khác, một chút chuyện như vậy cũng không được, còn không bằng sớm gả cho người chăn ngựa.”
Yên Nhi khẽ cắn môi: “Tam gia...Vì cái gì không muốn nhận nô tài? Nô tài không đẹp?”
Tả Thiệu Khanh đạm mạc nhìn nàng, không khách khí trả lời: “Bổn thiếu gia thật đúng là không thấy ngươi đẹp chỗ nào.”
Yên Nhi lập tức hai mắt đẫm lệ uông uông, hai hàng nước mắt liền rơi xuống, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc, nàng gặp chính là Tả Thiệu Khanh, mặt nóng tâm lạnh, lại cực kỳ chán ghét người của Tiết thị.
Yên Nhi thấy được giữ lại là vô vọng, trong lòng tuyệt vọng, đối với Tả Thiệu Khanh dập đầu khấu đầu một cái, sau đó liền khóc lớn chạy ta ngoài.
Về phần ở trong đó có vài phần thương tâm thật sự, lại có vài phần là diễn trò, Tả Thiệu Khanh liền mặc kệ.
La Tiểu Lục ở bên cạnh lặng lẽ thở ra: “Tam gia, phu nhân này cũng quá sốt ruột, vừa bố trí ổn thỏa xong liền nhét người vào trong phòng ngài, cái này nếu để cho vị gia kia biết, cả nhà chúng ta đều phải chịu tội theo.”
Tả Thiệu Khanh liếc nó, cảnh cáo nói: “Lúc ở bên ngoài, tùy ngươi như thế nào làm càn, hôm nay ở chỗ này, liền phải quản lý tốt miệng của ngươi, nếu bị gia biết rõ ngươi để lộ bí mật, gia là người đầu tiên không tha cho ngươi.”
La Tiểu Lục rùng mình một cái, cung kính đáp ứng: “Vâng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT