Sắc trời dần sáng, sau khi gà gáy ba lượt, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang trầm đục, ngay sau đó là từng tiếng rên rỉ ngọt ngấy, giường khắc hoa phát ra tiếng “két két” có quy luật, nửa ngày sau mới trở lại yên lặng.

“Nên thức dậy.”Một giọng nam nồng hậu mang theo một chút khàn khàn vang lên ởtrong màn giường, trong không gian chật hẹp tràn đầy mùi vị xạ hương giống đực.

Tả Thiệu Khanh trở người, kéo chăn qua phủ trên đầu, rầu rĩ nói: “Không có sức lực…anh tự mình dậy đi.”

Một bàn tay dày rộng sờ lên eo của y, dùng sức vuốt vuốt, thoải mái đến mức con mắt Tả Thiệu Khanh càng nhắm chặt hơn, y hừ hừ hai tiếng càng không muốn rời giường.

“Hôm nay là ngày đầu tiên em vào triều, trễ giờ không tốt.” Lục Tranh hơi vén chăn lên, hôn bả vai mượt mà của y, lưu lại hai ấn ký màu tím nhạt.

Tả Thiệu Khanh mở to hai mắt, còn đang mơ màng cũng liền trở nên tỉnh táo, y từ trong chăn nhảy ra, động tác quá mạnh liệt, y đau đớn hét thảm một tiếng “a“.

“Đều tại anh, sáng sớm phát tình cái gì?” Tả Thiệu Khanh vịn eo thân thể trần truồng nhảy xuống giường, nhặt bộ quần áo màu trắng trên mặt đất mặc vào, tốc độ nhưbay xông vào phòng kế bên.

Đợi y từ bên trong đi ra, Lục Tranh đã thay xong triều phục, ngồi ở trước bàn đặt đầy đồ ăn sáng, mà hai nha hoàn xinh đẹp một bưng nước một vắt xong khăn đang đợi y.

“Nhanh rửa xong mặt dùng bữa.” Một câu nói khiến cho Tả Thiệu Khanh phục hồitinh thần, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết hình ảnh như thế nào, lại khiến cho y cảm thấy Lục Tranh mới là phu nhân hầu hạ trượng phu dùng bữa.

Trong lòng cười thầm vài tiếng, Tả Thiệu Khanh được hai nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, động tác nhanh chóng mặc vào triều phục, đi đến vòng hai vòng trước mặt Lục Tranh, hỏi: “Bộ quan phục này như thế nào?”

Trước đó vài ngày thánh chỉ đã được ban xuống, y được phong chức quan lang trung ngũ phẩm làm ở Công bộ, này là vị trí cao nhất của người đậu tiến sĩ năm nay, nhưng lại không phải khiến cho người hâm mộ nhất.

Người thông minh tự nhiên có thể từ trong đó nhìn ra hoàng thượng đối với tân khoa trạng nguyên không coi trọng, nhưng nghĩ đến phía sau vị này còn có Trấn quốc công, dù cho không có chức quan cũng không ai dám coi thường.

Quan phục của Tả Thiệu Khanh là màu đỏ, lục phẩm trở xuống là màu xanh lá, chức vị của y ở giữa khiến phủ nội vụ lúng túng, đầu tiên đưa đến chính là quan phục màu xanh lá, thực sự xanh mơn mởn nhìn không đẹp.

Bị y ghét bỏ vài ngày, Lục Tranh cũng không biết làm sao chính là để cho phủ nội vụ đổi thành một màu khác, hoàng thượng biết cũng không phản đối, chỉ là hạ xuốngthánh chỉ ban cho Tả Thiệu Khanh thêm thân phận cáo mệnh ngũ phẩm.

“Ừ.” Lục Tranh ngắn gọn trả lời bằng âm mũi, ánh mắt ở trên người y lưu luyến, rấtlâu cũng không thu về.

Tả Thiệu Khanh cười hì hì, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lục Tranh đưa bát cháo đã lạnh cho Tả Thiệu Khanh, dặn dò: “Ăn nhiều một chút,thời gian tảo triều không dài cũng không ngắn, đừng để bị đói.”

Tả Thiệu Khanh biết hắn đây là lo lắng bản thân ngày đầu tiên vào triều, cũng vui vẻ để cho hắn đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, sau đó mang theo tâm tình tung tăng mong mỏi vào triều.

Nói thật, nơi ngọa hổ tàng long ở kinh đô này lang trung lục bộ không tính lớn, Tả Thiệu Khanh xếp hàng ở hàng ngũ cuối cùng, nghe không rõ lắm triều nghị, cảm giác toàn thân khó chịu cũng xuất hiện.

Thắt lưng giống như bị kim châm hơi đau, hai chân bởi vì đứng lâu cũng dần dần run lên, nhưng đang ở chỗ trang nghiêm trang trọng, ngay cả không tập trung cũng không dám.

Đợi không dễ dàng gì mới kết thúc tảo triều, Tả Thiệu Khanh rốt cục nhẹ nhàng thởra, vừa dịch chuyển vị trí, một luồng đau nhức từ bàn chân chui lên.

“Ơ, đây không phải là Trấn quốc công phu nhân có lịch sử lừng lẫy Đại Ương ta sao?”Giang Triệt khóe miệng mang theo nụ cười mỉm đánh giá Tả Thiệu Khanh, khuônmặt non nớt duy nhất tại triều đình, triều phục màu đỏ mặc ở trên người y đặc biệtchói mắt.

Không biết làm sao, Giang Triệt liền nhớ đến bộ dáng ngày y thành hôn mặc bộ đồcưới màu đỏ, tươi cười xinh đẹp, phong độ đường hoàng, loại tâm tình vui sướng phát ra từ trong lòng lúc cùng Lục Tranh mặt đối mặt.

Tả Thiệu Khanh chắp tay nói: “Tỷ phu.”

Nửa tháng trước, Tả Thục Tuệ rốt cục thành công xuất giá, lấy thân phận bình thê gả vào Giang phủ, Tả Thiệu Khanh với tư cách là huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng có đi dự lễ, bốn mươi tám đài đồ cưới không tính long trọng, nhưng y biết tuyệt đối là hơn phân nửa gia sản Tả gia góm góp ra.

Vừa nghĩ tới tình cảnh đám người Tiết Thị ăn không khí, Tả Thiệu Khanh càng cảm thấy mình giúp Tả Thục Tuệ tranh thủ vị trí bình thê là đã làm một chuyện tốt.

Khóe miệng tươi cười của Giang Triệt hơi cương cứng, sau đó cười càng thêm hiềnhòa: “Tỷ tỷ ngươi vô cùng nhớ ngươi, có rảnh thì đừng ngại đi thăm nàng.”

Khóe mắt Tả Thiệu Khanh hơi nhướng lên, lộ ra ánh mắt như cười như không, thuậnmiệng đáp: “Có rảnh nhất định đến nhà thăm.” Y cũng muốn nhìn một chút hậu viện Giang phủ có thể náo loạn thành dạng gì.

Chỉ có điều tin tức y nhận được, hình như nửa tháng này Tả Thục Tuệ vẫn luôn rất an phận, mỗi ngày đắm chìm trong tân hôn vui sướng, mà chính thê Giang Triệt cũng biểu hiện rất độ lượng, ngược lại là truyền thành một đoạn giai thoại tỷ muội chung sống hòa thuận.

Mắt thấy Lục Tranh mang theo một lão thần râu bạc đi tới, Giang Triệt hướng Tả Thiệu Khanh khẽ gật đầu liền rời đi trước, nụ cười trên mặt gã liền hoàn toàn thu vào.

Lục Tranh đi đến trước mặt Tả Thiệu Khanh, nhìn thấy y có vẻ hơi mệt mỏi hỏi: “Cùng Giang thượng thư nói gì? Từ xa thì nhìn thấy trên người gã phát ra oán khí.”

Tả Thiệu Khanh cười “khì khì”, rất đứng đắn trả lời: “Chỉ là quan tâm một chút đại tỷ và tỷ phu mà thôi, dù sao cũng là thân thích.”

Lục Tranh nhíu mày, từ chối cho ý kiến, sau đó đem lão thần ở bên cạnh giới thiệucho Tả Thiệu Khanh: “Đây là Lý thượng thư, sau này sẽ là thượng quan của em.”

Tả Thiệu Khanh quy cũ hành lễ: “Lý đại nhân khỏe mạnh. Ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, công trạng và thành tích quản lý sông ngòi tạo phúc cho bách tính khắp nơi, sau này còn phải nhờ đại nhân dẵn dắt nhiều hơn.”

Lý thượng thư là lão đầu tóc trắng râu bạc, ánh mắt đục ngầu, đi hai bước thở gấpmột cái, nhìn không hề giống một người khôn khéo tài giỏi.

“Không dám không dám, Tả lang trung chính là nhân tài trăm năm khó gặp, có thểtới Công bộ là phúc khí của Công bộ.” Lý thượng thư cười ha hả khen ngợi, lộ ra mấy cái răng trắng còn sót lại.

Tả Thiệu Khanh biết ông đây là cho Lục Tranh mặt mũi, nhưng trong lòng vẫn đối với lão đầu này không thích nổi.

Trước đó y đã hiểu rõ hiện trạng của công bộ, biết Lý thượng thư này lúc còn trẻ xác thực làm ra vài chuyện tốt có lợi quốc lợi dân, nếu không sau khi Thiên Phương đế thượng vị sao có thể không ra tay xử lý ông ta.

Chỉ là dù sao cũng lớn tuổi, lực bất tòng tâm, mà bây giờ ngươi đảm đương Công bộlà một người trẻ tuổi tên là Lương Tề, bên ngoài đối với người này cũng không biếtnhiều, Tả Thiệu Khanh vẫn là từ trong miệng Lục Tranh biết được, những năm gần đây Công bộ cải tiến binh khí phần lớn là từ trong tay người này ra.

Dựa theo y biết, người tiếp nhận công bộ thượng thư có tiếng nói nhất lại là mộtngười khác, phân công quản lý kiến thiết thổ mộc toàn quốc, mà Lương Tề phâncông quản lý chính là dụng cụ vũ khí.

Tả Thiệu Khanh tạm biệt Lục Tranh, đi theo Lý thượng thư đi phủ nha Công bộ, công sở to như vậy lại lạnh tanh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, so với lúc trước đi ngang qua Hộ bộ Lại bộ lại khác nhau một trời một vực.

Lý thượng thư tự mình giới thiệu y với quan viên Công bộ, nói gần nói xa đều lộ ra xa cách với Tả Thiệu Khanh, những người còn lại cũng học theo, biểu hiện ra đối với y vô cùng nhiệt tình, thật sự là ý cười không đạt đến đáy mắt, Tả Thiệu Khanh thậmchí thấy có người đáy mắt không che dấu được sự khinh thường.

Y hiểu, là một nam nhân gả vào phủ Trấn quốc công làm nam thê, xác thực rất khó khiến cho người khác thân thiết, có thể bảo trì nhiệt tình trên mặt cũng không tệ.

Cơ cấu cán bộ Lục bộ cơ bản giống nhau, một thượng thư, hai thị lang, năm langtrung, phía dưới còn có nhược can viên và chủ sự, cùng với quan viên không xếp vào được phẩm cấp.

Tả Thiệu Khanh cũng không nhìn thấy Lương thị lang được treo ở bên miệng Lục Tranh, ngược lại là gặp được Kha Thành người được quyết định nối nghiệp Lý thượng thư.

Kha Thành là một người trung niên có tướng mạo đoan chính, rất dễ dàng giành được thiện cảm của người khác, chỉ là Tả Thiệu Khanh thật sự không cách nào đối với người xem thường mình sinh ra thiện cảm.

Lý thượng thư giới thiệu xong với mọi người, mệt mỏi ngồi xuống, tiếp nhận chéntrà Kha Thành đưa cho ông, đã nhuận cổ họng mới chất vấn: “Lương Tề đâu? Lại không đến?”

“Khởi bẩm đại nhân, Lương thị lang đã năm ngày không lộ diện, nghe nói là đang chế tạo kính viễn vọng.”

“Ngày quan trong như vậy sao lại không đi ra làm quen người khác?”

“Này….” Kha Thành ấp úng giải thích: “Thời gian trước, Lương thị lang cải tiến cung nỏ, được hoàng thượng trọng thưởng, bây giờ đang bận rộn nghiên cứu kính viễn vọng, nói là hoàng thượng cần gấp.”

Lý thượng thư đặt mạnh chén trà xuống phát ra tiếng “lạch cạch”, ngược lại đối với Tả Thiệu Khanh cười nói: “Tả lang trung chê cười, Lương Tề này vẫn luôn như thế,bận rộn liền quên đi tất cả.”

Tả Thiệu Khanh vội nói: “Không dám. Lương thị lang tận tụy như vậy, hạ quan hẳn là nên học tập mới phải.” Không nghĩ đấu tranh trong nha môn cũng không ít, Tả Thiệu Khanh phỏng đoán, vị Kha lệnh lang này bình thường khẳng định gây khó dễ không ít cho Lương thị lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play