Đợi Lão phu nhân vừa đi, bộ dáng tươi cười của Tả Thiệu Khanh lập tức thay đổithành một loại hứng thú, liếc xéo Lục Tranh hỏi: “Lục công gia còn muốn đánh cờ không?”

Lục Tranh biết đây là điềm báo y thẹn quá hóa giận, xoay người nhặt bàn nhỏ trên mặt đất lên ném đến một bên, lại ngồi vào trên giường đem quân cờ mới vừa rồi bị rơi lả tả nhặt lên đặt ổn thỏa, bàn cờ cũng khôi phục lại bộ dáng mới vừa rồi đánh được một nửa, không hề sai, sau đó đâu ra đấy nói: “Tiếp, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng?”

Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một quyền kia giống như đánh vào trên bông vải, trong chốc lát Lục Tranh đã khôi phục bộ dáng nói năng thận trọng trong ấn tượng của bản thân.

Y đoạt lấy hộp chứa quân cờ trắng, thay đổi bộ dáng nhã nhặn trước đây, hung hăng đặt một quân cờ lên bàn cờ: “Bàn cờ này người nào thua tối nay ngủ thư phòng.”

Khóe miệng Lục Tranh khẽ co rút, rất nhanh liền hiểu bản thân đêm nay bàn cờ này là không thể thắng, chẳng những phải thua còn phải thua không ném đi mặt mũi.

Hắn thở dài, bắt đầu chuyên tâm đặt trên bàn cờ.

Đường cờ trước đây của Tả Thiệu Khanh là phòng thủ làm chủ, lần này nhưng lại đằng đằng sát khí, chỗ nào có quân đen liền hướng chỗ đó chui vào, đem toàn cục giết thất linh bát lạc*, đương nhiên, dù cho như vậy hắn cũng không thể thắng được.

*Thất linh bát lạc: Chỗ này chỗ kia, nằm rải rác.

Lục Tranh thả cho y mấy chỗ lỗ hổng, dẫn y từng bước tới gần, cuối cùng dùng chênh lệch một quân cờ mà thua bàn cờ này.

“Một thời gian gian ngắn, năng lực đánh cờ của Thiệu Khanh tăng nhanh.” Lục Tranh chân tâm thật ý khen ngợi một câu, so với lần đầu tiên cùng Tả Thiệu Khanh đánh cờ, một bàn này hiển nhiên càng có công lực hơn một chút.

Tả Thiệu Khanh cũng rất tự hiểu lấy mình trả lời: “Vãn sinh không dám, toàn bộ nhờ Lục công gia hạ thủ lưu tình. Chẳng qua…” Y dùng chân đẩy bàn cờ ra ngoài, chỉ vào cửa phòng nói: “Rốt cuộc là vãn sinh thắng, Lục gia mời di giá.”

Lục Tranh nhìn y mặt mày sinh động, thu dọn xong cờ tướng một tay ôm lấy người hỏi: “Vẫn còn tức giận.”

“Vãn sinh không dám.” Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu, lưu cho hắn một bên mặt xinh đẹp.

Lục Tranh biết y là thẹn thùng, lúc này đoán chừng muốn mình ở lại: “Để bản công ngủ thư phòng không có vấn đề, chỉ là...Khanh Khanh phải chăng cũng nên bồi thường một chút?”

“Cái gì bồi thường?” Tả Thiệu Khanh vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn hỏi.

Lục Tranh chỉ chỉ bờ môi của mình, ý nghĩa kia lại rất rõ ràng.

Nhắc tới việc này, Tả Thiệu Khanh lại nhớ tới xấu hổ vừa rồi Lão phu nhân đột kích kiểm tra, tuy y không nhìn thấy bờ môi mình, nhưng lúc đó nhất định là vừa sưng vừa đỏ.

Lục Tranh chủ động đến gần đi qua hôn một cái, trước khi đi nhướng mi hỏi một câu: “Khanh Khanh, em cũng đừng quên vừa rồi người chủ động câu dẫn bản công là ai?”

Không đợi Tả Thiệu Khanh nổi bão, Lục Tranh trong thời gian nháy mắt liền biến mất ở trong phòng, Tả Thiệu Khanh một lần lại một lần nhiệt tình đáp lại, vỗ mạnh mình một tát, nhắc lại một câu: “Trên đầu chữ sắc có một thanh đao.”

Trên triều đình mưa gió sóng lớn chuyển động, ba ngày liên tiếp, văn võ bá quan lúc vào triều đều cúi đầu nơm nớp lo sợ, dù là như vậy, mỗi ngày trên điện kim loan quan viên bị tước mũ ô loan, thậm chí tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cũng không ít.

Thiên Phượng đế từ trước đên nay được tán dương là nhân ái hòa nhã trong ba ngày ngắn ngủi mạnh mẽ vang dội, nên giết thì giết, nên lưu đày liền lưu đày, tuyệt đối không nương tay, trình độ thủ đoạn độc ác cũng khiến cho đám triều thần cùng dân chúng lau mắt mà nhìn.

Chẳng qua những việc này cùng phủ Trấn quốc công không liên quan, Lục Tranh biết Chiến Viên Phong đang lợi dụng cơ hội tuyệt vời lần này loại bỏ những người đối lập mình, dứt khoát ngay cả thượng triều cũng không đi, hết sức chuyên tâm ởtrong phủ cùng Tả Thiệu Khanh dưỡng thương.

Mà cửa lớn phủ Trấn quốc công mấy ngày nay cũng đóng chặt không mở, bất kể ai đến thăm đều bị vô tình cự tuyệt, trong lúc nhất thời, Thiên Phương đế tàn nhẫn cùng Trấn quốc công tàn khốc bị truyền khắp toàn bộ Đại Ương.

Cho đến năm ngày sau, trận mưa gió bởi vì Duệ Khánh Vương mưu phản mà tạothành chỉnh đốn này mới yên ổn xuống, trong đó Giang Triệt Giang thị lang thay thế Lại bộ Thượng thư trước đây trở thành Nhị phẩm thượng thư trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Ương.

Sau khi kết thúc phong thưởng, mọi người hậu tri hậu giác phát hiện, với tư cách làcông thần lớn nhất lần này — Lục công gia nhưng lại không được phong thưởng gì.

Thần tử nhạy cảm khó tránh ở trong lòng nói thầm: Xem ra kiêng kị của Hoàng Thượng đối với Lục công gia đã đặt ở ngoài sáng, cũng không biết lúc nào sẽ đối với phủ Trấn quốc công ra tay.

Mặc dù có nhận thức như vậy, nhưng chúng đại thần cũng không dám khinh thường Lục công gia, dù sao Lục công gia tay cầm trọng binh, thực sự hợp lại chẳng biết hươu chết về tay ai cũng không nhất định.

Trong ngự thư phòng, khói xanh lượn lờ từ trong lư hương phiêu tán ra, mà Chiến Viên Phong lại không có tâm tình thưởng thức Long Tiên Hưởng cống phẩm mới nhất này.

“Biết trẫm vì cái gì đề bạt ngươi vào Chủ Lại Bộ không?” Chiến Viên Phong giọng điệu hờ hững hỏi.

Giang Triệt quỳ bên dưới đầu gối hơi dịch chuyển một chút, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Thần biết rõ.”

Chiến Viên Phong nhìn thoáng qua thanh niên từ nhỏ đã làm thư đồng cho mình,Giang Triệt từ nhỏ tính cách sáng sủa, miệng cũng ngọt, năng lực làm việc cũng không tệ, cho nên hắn ta vẫn luôn cố tình bồi dưỡng, để cho gã tiếp quản Lại bộcũng là trước đây rất sớm làm ra quyết định.

Chỉ là…hắn ta chuyển chủ đề, bề ngoài giống như lơ đãng nói đến: “Nghe nói ngươi sắp cùng Tả gia kết quan hệ thông gia?”

Giang Triệt thoáng dừng lại một chút: “Hoàng thượng nghiêm trọng rồi, chỉ là nạp thiếp mà thôi.” Gã có phần không hiểu, vì cái gì chuyện nhỏ như vậy sẽ bị hoàng thượng cố ý nhắc tới.

Hơn nữa chuyện này vẫn bị gã xem như sỉ nhục, vốn tính toán đẩy nữ nhân cho Lục Tranh cuối cùng vậy mà không hiểu sao cả đã vào ngực của mình, Giang Triệt một chút vui mừng nạp thiếp cũng không có.

Tình cảnh trong đêm hôm đó quá hỗn loạn, gã chỉ chú ý Lục Tranh lại không thấy được là ai đẩy gã xuống nước, chẳng qua sau đó gã cẩn thận suy tính một phen, người có thể một cước đá gã xuống nước tuyệt đối công lực không tầm thường.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại vì sao gã vẫn luôn không nghi ngờ Tả Thiệu Khanh, chỉ nghĩ là ẩn vệ âm thầm bảo vệ Lục Tranh hạ độc thủ.

“Ừm…” Chiến Viên Phong nhẹ nhàng gõ long án, trên án thủ đặt danh sách quan viên mới nhất, tên Lục Tranh bất ngờ nằm đầu tiên.

Hắn ta tuy không giống người ngoài nghĩ kiêng kị Lục Tranh như vậy, nhưng không hy vọng phủ Trấn quốc công một nhà độc đại, trọng dụng Giang Triệt một mặt là bởi vì danh vọng Giang gia vẫn còn, một mặt là biết rõ Giang Triệt đối với Lục Tranh cũng không giống kính cẩn nghe theo giống như bề ngoài.

Chỉ là hiện tại, hắn ta vốn là muốn hai nhà quản thúc lẫn nhau, nhưng hiện tại cảhai cùng Tả phủ leo lên quan hệ thông gia, vị trí kia của Giang Triệt hắn ta liền phảilần nữa xác định lại vị trí.

Giang Triệt có năng lực vẫn luôn làm bạn với vua hơn nữa một bước lên mây, đầu óc tuyệt đối không ngu ngốc, gã nhìn ra Chiến Viên Phong dao động, lên tiếng giải thích nói: “Đều là do vi thần nhất thời xúc động, thấy đại tiểu thư Tả gia rơi xuống nước liền rối loạn tâm thần.”

“Ha ha, trẫm cũng nghe thấy vị đại tiểu thư này thiên tư quốc sắc, cứ như vậy làmthiếp cho ngươi, thật đúng là uất ức cho nàng.”

Giang Triệt vội nói: “Hoàng thượng nói rất phải, tuy vi thần cùng đại tiểu thư Tả gia thân thể từng có đụng chạm, nhưng sự cấp tòng quyền*, cũng có thể hiểu.”

*Sự cấp tòng quyền: là chỉ lúc sự việc khẩn cấp phải xem tình huống có gì thay đổi,không thể cố sống cố chết giữ lấy giáo điều.

Chiến Viên Phong cười mắng một câu: “Đừng được tiện lợi còn khoe mã. Ngươi đụng phải hoàng hoa khuê nữ nhà người ta, người ta không tìm ngươi chịu tráchnhiệm mới là lạ.”

Giang Triệt âm thầm nhếch miệng, gã thật đúng là không cảm thấy chiếm được tiện lợi, vốn là hướng về phía Tả Thiệu Khanh, cuối cùng vậy mà xách được một nữ nhân như vậy về, được không bù nổi mất.

“Hoàng thượng minh giám, hôm nay Tả gia bởi vì chuyện này suốt ngày đến cửa gây sự, vi thần cũng là bất đắc dĩ mới đồng ý kết cửa hôn nhân này.”

“Tả gia nhiều thế hệ thư hương, coi trọng nhất danh dự nữ tử, cộng thêm lại chỉ cómột đích nữ như vậy, ưu tư xúc động một chút cũng là bình thường.” Chiến Viên Phong mắt lóe lên ánh sáng, hắn ta thế nhưng biết những ngày này Tả Thiệu Khanh vẫn luôn ở lại phủ Trấn quốc công dưỡng thương, mà người Tả gia lại không ai dám đến phủ Trấn quốc công đòi người, cũng không biết là chấp nhận loại quan hệ nàyhay là nhát gan sợ phiền phức.

Một bên là đích nữ được sủng ái, một bên là thứ tử bị lạnh nhạt, cái gì nhẹ cái gì nặng vừa xem đã hiểu.

“Đường đường đích nữ Tả gia ủy thân làm thiếp, ngươi cũng không cần quá khắcnghiệt, truyền đi để cho người chê cười.”

“Vâng, thần hiểu rõ.” Giang Triệt vốn không có ý định cự tuyệt, tuy không thích Tả Thục Tuệ, nhưng hậu viện của gã cũng không để ý nhiều thêm một nữ nhân, trầmmặc một hồi, gã cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hoàng thượng, có một việc thần không biết có nên nói hay không?”

“Hửm?”

“Bên ngoài bởi vì việc ngài đối với Lục công gia không nghe không hỏi truyền ra chúttin đồn không hay…”

Chiến Viên Phong cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, khoát tay ngăn đề tài của gã lại: “Nhất định là lại nói trẫm lòng dạ nhỏ mọn, không thể dung được Lục Tranh côngcao chấn chủ, những lời này trẫm đều nghe chán rồi.”

“Vậy…”

“Được rồi, việc này trầm đều có tính toán.” Nói đến chuyện của Lục Tranh, Chiến Viên Phong liền bực bội, trước sau nghĩ không ra hắn một nam nhân tốt tại sao lại muốn cưới một nam thê? Lấy liền lấy, hết lần này đến lần khác còn muốn thánh chỉtứ hôn, việc này nghĩ như thế nào cũng hoang đường.

Đợi Giang Triệt lui ra, trong phòng kế ngự thư phòng đi ra một thanh niên cao lớnanh tuấn mặc một bộ áo ngắn quần dài màu xanh đen, lão luyện lại bình thường.

Nếu Lục Tranh ở đây, tuyệt đối có thể nhận ra người này chính là hồi đó ở Kinh Kì Doanh nhìn thấy tâm phúc của Mạt Thành Trung.

Thanh niên kia quỳ gối ở bên dưới, thanh âm trầm thấp báo cáo: “Hoàng thượng, Mạt Thành Trung canh ba giờ thìn hôm nay ở Kinh Kì Doanh chết bắt đắc kì tử.”

Chiến Viên Phong mặt không biểu tình gạt bỏ tên Mạt Thành Trung từ trên danh sách: “Mạt Thành Trung tuy không có công lao nhưng cũng không có tội, trẫm không tiện định tội cho hắn, lần này ngươi làm vô cùng tốt, về sau Kinh Kì Doanh giao cho ngươi chưởng quản, chớ để cho trẫm thất vọng.”

Thanh niên kia dập đầu ba cái: “Tạ chủ long ân.”

Chiến Viên Phong đứng dậy đi đến trước mặt hắn ta, nhìn từ trên cao nhìn xuống quân cờ chính mình một tay cắm vào Kinh Kì Doanh, tâm tư khó phân rõ, lại từtrong miệng hắn ta nghe thấy biểu hiện ngày đó của Lục Tranh, nhịn không đượcthở dài: “Triều đại võ tướng khan hiếm, nhân tài như Lục Tranh càng ngày càng ít.”

Thanh niên kia hổ thẹn cúi đầu, rất muốn nói tướng lãnh như Lục công gia như vậy chỉ sợ toàn bộ Đại Ương cũng sẽ không có người thứ hai.

Chiến Viên Phong lại như thế nào không biết? Hắn ta xoa cái trán phình to nghĩ: Cũng là lúc giải quyết vấn đề ban thưởng của Lục công gia.

Kết quả là, đem đại thần đang chuẩn bị tiến vào cuộc sống tốt đẹp về đêm, bị một đạo thánh chỉ từ trong hoàng cung truyền ra, dâng thư: Bởi vì án kiện khoa cử làm rối kỉ cương thi đình bị lùi lại ngày mai chính thức cử hành, cử tử năm nay thi hội đều có thể tham gia, thứ bậc dựa vào thành tích cuối cùng của thi đình mà xác định.

Nói cách khác, những thí sinh thi rớt trong thi hội cũng có thể tham gia thi đình, này không chỉ là cho bọn họ thêm một cơ hội, còn khiến cho tất cả các học sinh có cơ hội gặp mặt thánh nhan, màn đêm buông xuống, kinh đô lại một lần nữa sôi trào, khắp nơi là thanh âm đám học sinh ca tụng công đức.

Tả Thiệu Khanh đồng dạng nhận được tin tức này, nhịn không được hỏi Lục Tranh: “Hành động này của Hoàng thượng là có dụng ý gì?” Trước đây án làm rối kỉ cương cũng không tra ra kết quả, chỉ là xử trí mấy học sinh xác định ăn gian mà thôi.

Hạ Chi Trừng mà Tả Thiệu Khanh quen biết cũng không bị định tội, Tả Thiệu Khanh xác định hắn ta có hay không có ăn gian, nhưng Hình bộ không tìm được căn cứ chính xác hắn ta ăn gian, nghĩ đến người này không phải có thực tài chính là tương đối có bản lĩnh.

“Đây không phải rất tốt? Bản công sớm đã cảm thấy khoa cử quá khó khăn, nếu sớm để cho những thư sinh này ngồi ở trước mặt Chiến Viên Phong thi, xem người nào dám ăn gian?”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng co quắp, vái chào cười nói: “Lục công gia cao kiến, vãn sinh cho rằng, khóa thi cử sau có thể đề cử ngài làm quan chủ khảo.” Vậy tuyệt đối cũng không ai dám ăn gian.

“Ừ, nếu Khanh Khanh lần này thi rớt, bản công có thể cân nhắc đề nghị này mộtchút.” Lục Tranh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bản công nhất định lại kiếm cho em chức vị hội nguyên.”

Lục Tranh đè lại cái đầu muốn rời khỏi của y, làm nụ hôn này sâu hơn, lưỡi ôm lấy lưỡi quấn quýt lẫn nhau trong chốc lát mới buông ra: “Vậy bản công có thể không cho phép em cưỡi ngựa dạo phố, tiện nghi đều bị những nữ nhân kia chiếm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play