Chúng hoàng tử ở phía sau bọn họ đồng loạt thở dài, Ngũ hoàng tử Ma Ly lắc đầu nói: “Dù sao thì, tuy rằng không đủ xinh đẹp, ăn lại khó coi, ánh mắt lại không hiểu quy củ, nhưng cuối cùng, cuối cùng vẫn còn đủ nhu thuận động lòng người, hoàng huynh cưới y, ngày sau không cần lo lắng hậu cung sẽ có sóng gió, ân, như thế cũng không tồi.”
Tam hoàng tử cười nói: Đúng vậy a, Ngũ đệ nói đúng, tuy rằng khuyết điểm hơi nhiều, nhưng thoạt nhìn là một ngốc mỹ nhân, dễ dàng nhất thu phục như vậy, có lẽ hoàng huynh chính là vì không muốn lao tâm lao lức, mới lấy y về, tốt lắm tốt lắm, khách khứa đều đã về, chúng ta cũng cũng tự tan đi.”
Các ma hoàng tử trong nháy mắt tản đi, trong cung điện lớn hoa lệ, giờ đây chỉ còn lại có các ma phó đang bận rộn thu xếp tàn cuộc.
Mà ở trong phòng động phòng, Chương Du bị các hoàng tử cho rằng thật biết điều tuy có điểm ngu ngốc nhưng tóm lại phi thường dễ dàng thu phục, lúc này đang nhanh chóng tiêu diệt mấy cái dĩa bánh hỉ. Vừa ăn một bên còn vui sướng hô to: “Ma Khác, ta phát hiện đồ ăn ở các ngươi Ma giới thật ngon da, mà ngay cả bánh hỉ cũng ăn ngon như thế, trời ạ, thái mỹ vị, ta quyết định không bao giờ chạy chốn nữa.”
Ma Khác bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh, trên khuông mặt đẹp trai nổi đầy hắc tuyến, nghĩ thầm còn có người so với ta khổ hơn sao? Tân nương tử của ta đã cùng ta bái đường, thế nhưng còn muốn chạy, hiện giờ quyết định không chạy, còn không phải bởi vì ta, mà là bởi vì này mấy mấy chén bánh hỉ bự, nga, ta khốn đến nỗi ngay cả bánh hỉ cũng không bằng?
Mới vừa nghĩ đến đây, lại nghe Chương Du ở nơi nào đó hưng phấn kêu to: “Ma Khác Ma Khác, ta có thể biến trở về nguyên hình chứ? Lúc trước tân khách nhiều lắm, ngươi không cho ta biến, nói là sợ dọa đến nhóm Ma tộc chưa thấy qua bạch tuộc, hiện ở trong phòng chỉ có hai chúng ta, ta có thể biến hình chứ?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một trận khói nhẹ bay lên, nguyên bản giai nhân xinh đẹp tuyệt trần lập tức biến thành một con bạch tuộc lớn.
Miệng Ma Khác mới vừa mở ra mà thôi, liền nhìn thấy một màn kích thích trước mắt này, hắn dùng tay xoa xoa cái trán, giận dữ nói: “Tiểu Du, ngươi muốn biến, không cần phải trưng cầu ý kiến của ta ni?”
“Ân ân ân, ta biết, ta sau này nghĩ muốn biến là có thể biến đúng không?” Bạch tuộc tinh nâng lên cái đầu cực đại, vui sướng nhìn Ma Khác, miệng ngốn tới ba cái bánh hỉ, rồi y mới hoạt động tám cái chân, rất nhanh đi đến bên người Ma Khác, vươn hai xúc chân ôm cổ của hắn, ở trên mặt hắn hôn một hơi: “Ma Khác, ngươi đối với ta thật tốt quá, ta thật vui vẻ nga.”
Trong nháy mắt, tim Ma Khác thiếu chút nữa ngừng đập, hắn kinh hỉ phát hiện, nguyên lai sau khi cùng bạch tuộc tinh thành hôn y lại chủ động như vậy. Lập tức muốn ôm thân hình to mộng kia cọ cọ hai cái, thì Chương Du đã nhanh chóng quay trở về, tiếp tục hướng bánh hỉ tiến công.
Ma hoàng tử đáng thương đành phải duy trì trứ tư thế ôm mà hóa đá ở tại đó. Hắn bất đắc dĩ nhìn bạch tuộc tinh, chợt phát hiện mình vừa mới chỉ lo vui mừng, hình như đã quên yêu cầu của bạch tuột tinh.
Thương thiên a đại địa a, trời biết mình từ bao giờ thì nói Chương Du có thể nghĩ muốn lần biến liền biến đi? Rốt cuộc trình độ lý giải của lực bạch tuộc tinh thuộc loại nào a? Vạn nhất y thật sự lúc nào muốn biến thì biến, nhất là lúc đang tiến hành loại vận động nào đó, ma hoàng tử điện hạ vừa nghĩ tới cảnh tượng hương diễm nào đó thì nháy mắt liền biến thành phim kịnh dị, đã cảm thấy da đầu từng đợt run lên.
Nhưng nhìn Chương Du ăn thật cao hứng, lời cự tuyệt cũng nói không ra lời. Cuối cùng Ma Khác dành bỏ cuộc, ai biểu hắn thích chính là Chương Du như thế mà? Hắn lắc đầu, tự mình tìm cái cớ an ủi cho mình: được rồi Ma Khác, ngươi cũng đừng cự tuyệt, vốn đã thua bánh hỉ, nếu còn cự tuyệt, tiểu Du một khi ghi hận, ngươi chẳng phải là ngay cả bánh quả hồng đều không bằng sao?
Sau khi Chương Du biến trở về nguyên hình, lực tiêu hóa thập phần kinh người, mấy đĩa lớn bánh hỉ lớn không tới nửa giờ liền hết sạch. Nhìn bộ dáng vợ vì thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng, Ma Khác thật muốn rơi lệ, nghĩ thầm cưng ơi bảo bối a, ngươi ở long giới rốt cuộc trải qua là cuộc sống không có thiên lý gì a? Chẳng lẽ cho tới bây giờ sẽ chưa từng ăn no sao?
“Tiểu Du, ăn no sao? Mấy ngày nay mệt muốn chết rồi đi? Không bằng chúng ta sớm một chút lên giường nghỉ ngơi a.” Ma Khác đi lên trước, ôn nhu vuốt ve cái đầu thật lớn của bạch tuộc, nhưng cảm giác dính dính này thật sự làm cho hắn có chút không thích ứng.
“Ân, được rồi, đi nghỉ ngơi, Ma Khác, ta cho ngươi biết nga, mấy ngày này ta là thật sự mệt muốn chết rồi.” Chương Du kêu lên vui mừng đánh về phía giường lớn, lại làm cho Ma Khác một phen giữ chặt lại.
“Nga, tiểu Du a, ngươi… Ngươi xác định ngươi không cần biến trở về hình người sao? Tuy rằng hỉ giường của chúng ta rất lớn, nhưng nguyên hình này của ngươi, đầu thật sự quá lớn, ta sợ gối đầu không đủ nằm.” Sợ đề cập phong nguyệt việc sẽ làm Chương Du thẹn thùng tức giận, cho nên Ma Khác tận lực tìm một cái lý do thoạt nhìn có chút nhã nhặn.
“Sẽ sao?” Chương Du nghiêng đầu nhìn nhìn gối đầu, cũng không thấy là cái gối đầu kia rất nhỏ. Nhưng là hiện tại cá ở dưới mái hiên, tuy rằng Ma Khác đối y tốt lắm, nhưng nơi này vẫn Ma giới mà. Thế là Chương Du nghĩ nghĩ, vẫn là lựa chọn nghe lời, dù sao ăn nhiều đồ vật như vậy, y hiện tại cảm thấy được không có sức để tức giận.
Ma Khác nhẹ nhàng thở ra, kéo bàn tay nhỏ bé trơn mềm của Chương Du đi đến giường ngồi xuống, trong lòng hắn nhộn nhạo a, quả thực không thể dùng từ mà hình dung, nhìn cái cổ trắng tuyết lộ ra ngoài y phục đỏ thẳm, chỉ cảm thấy toàn bộ thân mình đều như có ngọn lửa thiêu đốt, hận không thể có thể lập tức sẽ đem Chương Du bổ nhào lên giường ăn vào bụng.
“Ma… Ma Khác…” Bạch tuộc tinh vừa quay đầu lại, liền thấy ánh mắt Ma Khác kia, y run run vài cái, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, cố gắng nuốt nước miếng một cái, lẩm bẩm nói: “Ngươi… Ánh mắt của ngươi thật đáng sợ, ngươi… Ngươi không phải là… Không phải là lấy ta, liền vì ăn ta đi?”
Ô ô ô, tính sai tính sai a, chính mình sao lại sơ ý như thế chứ? Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy ma hoàng tử này, hắn đã biểu đạt ý nghĩ muốn đem ăn mình. Chính mình… Chính mình sao vậy có thể bị ôn nhu của hắn khiến cho mơ hồ, đem chuyện này quên đi chứ?
“Lấy ngươi, đương nhiên là vì ăn ngươi a.” Bên trong tẩm cung, cũng không cần phải che dấu bản chất của nam nhân. Ma Khác cười tới gần Chương Du, ôm cái eo thon nhỏ của y, cúi đầu hôn lên môi y, ha hả cười nói: “Ta trước hết bắt đầu ăn từ miệng, rồi mới là cổ, ngực, bụng, còn có địa phương đẹp đẽ nào đó.”
“Không… Không cần a, ta vừa mới mới ăn thiệt nhiều bánh hỉ, ngươi… Ngươi để ta sống thêm vài ngày, sau khi hỉ tiêu hóa xong bánh hỉ, ta sẽ lớn lên lớn hơn nữa, thịt cũng sẽ càng thêm phì non, ngươi… Ngươi vẫn là tới lúc đó thì ăn đi.”
Chương Du phát ra kêu thảm thiết, không ngừng giãy giụa.
Ma Khác dừng lại động tác, lại vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Chương Du: “Tiểu Du ngươi nói cái gì a? Cái gì chờ ngươi lớn lên rồi ăn, ngươi… ông trời ơi, Long Triển cùng Như Mực đã đại hôn, ngươi sẽ không phải ý nghĩa của chữ ăn này cũng không biết đi đi? Nga, này cũng không thể trách bọn họ, ngươi chỉ là bằng hữu của bọn hắn, cũng không phải nhi nữ của bọn họ, bọn họ là không có trách nhiệm dạy ngươi chuyện phong nguyệt này.”
Lấy chỉ số thông minh của Chương Du, thật sự không thể lý giải lần tự hỏi tự đáp này của Ma Khác. Hiện tại tràn đầy trong đầu óc y chính là một việc: chính mình sẽ bị ăn, ma hoàng tử tham lam đã xé y phục của mình, ngay sau đó đại khái chính là khiên đến phòng bếp nấu đi? Ô ô ô, vĩnh biệt Long Triển, vĩnh biệt Nhiếp Chiêu, vĩnh biệt Như Mực, không cần lo lắng, ta sẽ không oán hận các ngươi, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải phải báo thù cho ta. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT